iii;
Kokonoi nhìn xuống sàn nhà, cố gắng lờ đi hình ảnh gói thuốc trắng tinh vẫn đang yên vị trên nền đất lạnh căm. Có một cái gì đó - vô hình - ép buộc gã đối diện với thứ đang nằm trên sàn gạch ấy khiến gã chẳng tài nào dứt ra được. Và bỗng chốc, cái cảm giác bất an canh cánh trong lòng người suốt thời gian qua vỡ oà như dòng nước xiết; ồ ạt lao đến, vùi dập, dày vò trái tim vẫn còn thoi thóp trong lồng ngực kia. Nó bóp nghẹn lấy gã, đồng thời giết chết kẻ hèn yếu ấy.
Cái nỗi niềm vẫn luôn ở đó - kề cạnh bên gã, đợi chờ cái khoảnh khắc con chuột xuẩn ngốc kia cảm thấy lạc lõng giữa thế gian bao la. Để rồi một giây thôi, con mồi đần độn buông lỏng cảnh giác, nó xuất hiện, lao đến. Xé toạc cả thứ bình yên hiếm hoi mà kẻ ấy vẫn luôn bảo bọc trong lòng, tước đi tất thảy những nhịp đập và xúc cảm dịu dàng kia.
Nó cướp đi hình bóng của người thương trong gã, khiến gã hoảng loạn vì bị cái tăm tối của vực thẳm bủa vây lấy. Làm cho Kokonoi gần như phát điên. Thứ duy nhất giữ cho kẻ đó tỉnh táo chính là âm thanh của kim đồng hồ vẫn đang chậm rãi xoay chiều và hơi thở khe khẽ từ chính bản thân.
Gã biết thứ đó là gì - cái gói thuốc màu trắng ấy, Kokonoi đã thấy qua không biết bao nhiêu lần. Trong những cuộc giao dịch, những lần gặp mặt với đối tác làm ăn hay đôi lúc rong ruổi vui chơi ở mấy khu nhà cao chọc trời đầy xa xỉ nào đó. Kẻ đó đã thấy qua nó - thứ thuốc độc sẽ ăn mòn trí óc của những con thú vật đần độn. Gã ta không nghĩ, chưa bao giờ ngờ đến việc sẽ gặp nó ở đây. Nhịp tim gã ngày một dồn dập hơn và trí óc của kẻ ấy gần như bị nổ tung bởi ngàn vạn thông tin căng tràn trong não bộ mình.
Đôi tai gã ù đi và không gian quanh gã mịt mờ. Kokonoi không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Gã có nên tức giận không; hay gào khóc? Cho cái gì; cho ai? Tại sao gã phải làm thế? Gã không rõ, những câu hỏi ấy cứ luân phiên xuất hiện khiến tâm trí kẻ ấy rối bời. Tệ quá, Kokonoi chẳng biết nữa, gã không thể làm gì ngoài nở một nụ cười miễn cưỡng cố giữ cho bản thân tỉnh táo. Kẻ ấy không thể tức giận, cũng chẳng thể khóc; kẻ ấy chỉ đơn giản là không biết phải làm gì mà thôi, hệt như một đứa trẻ đang lạc lối ấy. Nên Kokonoi cười: tự giễu chính cái bản ngã ngốc nghếch của mình.
Cuối cùng gã cũng hiểu cái gọi là bình yên trước cơn dông tố. Cái yên lặng mà như thét gào muốn xé rách cả không gian, và ừ, cái thanh âm vô hình ấy mới thật đáng sợ làm sao, nó không vồ vập giết chết con người ta như bão lớn. Không vồn vã, không hối hả, thứ ấy bào mòn sinh mệnh kẻ khác, khiến chúng dần dần cạn kiệt. Ấy mới là điều đáng sợ nhất.
Thực tại khác với giả tưởng, ai cũng biết.
Con người biết mộng mơ, con người biết đau đớn và hạnh phúc; nhưng thứ mà hiện thực nắm giữ trong mình thì không như vậy. Và ở cái thực tại mà kẻ đó phải đối mặt, "thứ đó" nhẫn tâm xâu xé những đoá hoa chỉ vừa mới chớm nở trong lòng người héo hon, vùi dập cái sự sống vật vờ yếu ớt của linh hồn cằn cỗi ấy. Và gã gọi đó là hiện thực.
Bão lớn. Nó đang ập đến, cuốn trôi đi tất thảy những chân chất nhất trong tấm lòng này. Gió lạnh cóng, vậy mà lại hừng hực như cháy, thiêu rụi cả trái tim của kẻ thơ ngây kia, đốt nhẵn. Để rồi tất cả những gì sót lại sau đó chỉ còn là một nắm tàn tro. Hoặc không, thứ đó đay nghiến và chì chiết gã nhiều hơn cả thế, nó không cho phép Kokonoi níu giữ niềm tin bé nhỏ của mình, nó cuốn trôi tất thảy như sóng thần.
Và nó giẫm đạp lên lòng gã, gạt phăng cả tình gã.
Rồi lại ngỡ ngàng, rồi lại sợ hãi. Gã không còn có thể kiểm soát mình như trước nữa, những câu từ không tròn trịa và mớ xúc cảm không tên khiến tâm trí gã rối như tơ vò, điên đảo. Và lạc lõng trong màn sương mịt mù ấy,kẻ đó không biết bản thân mình phải làm gì để có thể thoát ra.
Vì cái gì? - Đó là điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí người kia. Kokonoi biết anh không phải một người yếu ớt, gã ta đã dần thay đổi cách nhìn của mình về Inui kể từ khi chung sống cùng nhau. Và dù là quá khứ hay hiện tai, anh cũng không phải là người sống mãi trong hồi ức và ám ảnh với những điều đã ám sâu vào dĩ vãng. Hẳn vậy. Người ấy luôn biết chấp nhận sự thật để tiến về phía trước ngay sau. Thậm chí chính Inui là người đã lôi gã ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc của kỉ niệm trong suốt những tháng năm trải hoài.
Vậy thì vì cái gì? Kokonoi thật sự không biết.
Gã chỉ nhìn thấy gói bột ấy vẫn nằm yên trên sàn đất như tố giác tất thảy những điều mà Inui đã trải qua. Và Kokonoi nhặt thứ đó lên, thầm ước ao rằng tất thảy những điều mình thấy qua lúc này chỉ là một giấc mơ ngớ ngẩn nào đó, hoặc không thì gã đã hiểu lầm. Bất cứ điều gì ngoại trừ cái viễn cảnh tồi tệ nhất mà bản thân đang tự tưởng tượng ra.
Kokonoi có thể một mình chịu đựng tất thảy mọi chuyện miễn là vì Inui, gã thậm chí còn ngu ngốc cho rằng bản thân có thể "tạo nên kì tích" chỉ cần anh vẫn còn kề cạnh bên mình. Và khi gã nói kề cạnh, chắc chắn không phải thế này.
Kẻ đó có thể bị vấy bẩn, nhưng anh thì không. Gã ta không cho phép điều đó xảy ra.
Lại một lần nữa, gã đã chấp nhận thay đổi bản thân mình để tiến về một tương lai họ có thể ở bên nhau như trước kia, Kokonoi đã kiên nhẫn, chịu đựng, lắng nghe - làm tất cả những việc mà bản thân chưa bao giờ để tâm đến. Chỉ bởi vì gã ta muốn nắm lấy bàn tay anh. Gã muốn níu lấy hơi ấm yếu ớt của một Inupi ngày ấy, người mà kẻ kia đã vô thức buông tay giữa thế gian trùng trùng.
Và Kokonoi đã thay đổi, nhưng còn anh thì sao?
Gã tưởng rằng Inui đã chấp nhận gã. Gã tưởng họ đã trở về như ngày xưa cũ. Dầu rằng ban đầu gã ta có hơi cưỡng ép anh một chút, nhưng sau đó người kia đã không còn phàn nàn gì. Anh đã nói chuyện với gã, mở lòng với gã, cho gã lại nhìn thấy một người bạn thân thiết mà kẻ ấy vẫn hằng nhớ mong. Gã tưởng cả hai người họ đã chẳng còn xa cách như trước kia, chính bản thân Kokonoi cũng ngừng tự vạch ra ranh giới giữa đôi người.
Và như thế. Kẻ ấy cuối cùng cũng nhận ra sự thật phũ phàng: rằng là tất cả những điều kia đều chỉ là do gã ta lầm "tưởng". Tất cả chung đều chỉ là cảm nhận của một mình kẻ đó mà thôi, không hơn. Còn Inui thì sao? Anh cảm thấy thế nào? Cái nụ cười mà Kokonoi bắt gặp lúc đó có phải là anh hay không? Gã không rõ nữa.
Rồi rằng Kokonoi nhận ra từ đầu đến cuối bản thân gã chẳng biết gì sất.
Mớ hỗn độn ấy xiềng chặt lấy đôi chân gã, nặng trĩu. Kokonoi ngồi phịch xuống giường ngủ, cảm nhận cái cách nhịp thở của bản thân dần trở nên trì trệ như bị ai bóp nghẹn lấy, nặng nề. Tiếng tích tắc của đồng hồ trở lại, vang vọng khắp không gian; hoà cùng với nhịp đập vội vàng của trái tim nhỏ bé ấy khiến gã nhận ra âm thanh đang ngày một nhanh hơn.
Rồi lại, giữa vô vàn những nghi hoặc ấy, gã chọn tin Inui.
Hajime tin Seishuu, gã tin anh cho đến bây giờ là vô điều kiện, chẳng vì cái gì cả; vì kẻ ấy không muốn một lần nữa vụt mất hơi ấm của anh. Nhịp thở của anh, ánh mắt của anh, mái tóc của anh, gương mặt của anh, tấm lòng của anh và cả trái tim nhỏ bé ấy... Người kia đã cho gã lí do để bước tiếp khi đang lầm đường, Inui cho Kokonoi một chốn để quay đầu, nơi gã gọi là "nhà".
Cái hi vọng yếu ớt ấy, dù rằng mong manh nhưng vẫn chưa tàn lụi.
Kẻ đó muốn tin.
Kẻ đó ép bản thân phải tin.
Và để rồi, gã ta cũng chẳng rõ bản thân mình đang trông chờ điều gì nữa. Kokonoi sợ phải đối mặt với sự thật đến thế ư? Hay là bởi gã muốn tin lời anh nói? Mà không, thứ gã kiếm tìm không phải câu trả lời, hơn cả thế nữa. Kẻ ấy muốn lắng nghe anh.
"Hajime?"
Tiếng bước chân của người kia ngày một nhanh dần và giọng nói của anh gọi tên gã khiến Kokonoi bừng tỉnh, nhưng trước khi kịp dọn dẹp lại mớ hỗn độn kia thì cánh cửa phòng đã mở ra khiến mắt gã ta khẽ nheo lại. Inui đứng đó, che khuất đi ánh sáng chói loà từ ánh đèn điện hắt vào căn phòng tối tăm, sững sờ nhìn gã đang ngồi trên giường cùng với quyển sổ đã cũ mèm quen thuộc, và cả gói thuốc trắng đang nằm trong bàn tay chai sần.
Khoảnh khắc ánh mắt của hai người bắt gặp nhau, gã chột dạ, cảm nhận được có cái gì đó vừa vỡ vụn, đáy lòng gã đang thét gào. Đôi mắt đen láy của người kia bỗng chốc ánh lên một tia hi vọng nhỏ nhoi, và rồi tàn hẳn; hệt cái cách hoàng hôn giếm mình sau đường chân trời những buổi chiều mưa. Nắng tắt.
Mi mắt gã giần giật và Kokonoi ú ớ chẳng nói thành lời. Kẻ ấy muốn tiến lên một bước nhưng rồi lại vội vã lùi về sau, chỉ bởi vì gã không dám đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Inui khi đó. Cái thứ họ gọi là cửa sổ tâm hồn ấy, dáng vẻ hoảng hốt của anh đã trả lời cho tất thảy những nghi hoặc và lo âu trong lòng gã.
Kokonoi thấy được cái cách đôi mắt biên biếc xanh của người dậy sóng, rù rì, rồi ồ ạt.
"Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy Hajime?!"
Rồi từ lo âu, đến hốt hoảng và trở thành phẫn nộ. Inui nói như thét, gào lớn tên của người kia khiến con ngươi kẻ ấy run rẩy. Kokonoi lại nhớ về cái quá khứ tồi tệ ngày trước, họ cũng đối diện với nhau như thế này, và ngày ấy, gã ta đã đánh mất anh... Và ngày hôm nay, viễn cảnh đó lặp lại, báo hiệu cho họ cái tương lai vỡ đôi của đôi người.
Inui giật phăng lấy gói thuốc trên bàn tay gã nhưng ngay lập tức bị nằm lại.
"Là thuốc cấm phải không?"
Gã hỏi, giọng gã trầm khàn, chẳng còn là cái dáng vẻ ấm áp trước kia. Đôi mắt Kokonoi đối diện với anh, ép người kia vào tròng, gã ta không còn nhân từ cho anh bất kì lối thoát nào nữa. Con đường mòn phía trước dần trở nên mịt mù, vậy nhưng Inui không muốn trả lời câu hỏi của người kia. Lần này, bức tường ấy quay trở lại, chặn đứng gã cùng với một anh không muốn làm tổn thương bản thân mình.
Anh không có gì để nói với gã cả, thế nên Inui im lặng.
"...Là chất cấm, phải không Seishuu? Mày sử dụng chất cấm, đúng không?"
Lúc này, Kokonoi đã chẳng còn có thể kìm lòng mình được nữa. Gã ta bắt đầu sợ hãi cái cách Inui dửng dưng trước lời nói của mình.
Nếu như anh có thể sẻ chia cùng gã, bất cứ điều gì cũng được, kẻ đó sẽ chấp nhận và lắng nghe. Gã đã thấy cái cách người kia lạm dụng thuốc ngủ, thấy cái cách anh khinh rẻ bản thân mình chỉ vì ai đó đã áp cho anh cái danh kẻ thế thân giả tạo. Là gã, hoặc là anh, hoặc bất kì ai khác, không quan trọng. Kokonoi muốn Inui trân trọng bản thân, một chút thôi, và dựa dẫm vào gã.
Kẻ đó đã vui xiết bao khi mỗi khi anh vắng nhà gã một lần nữa lôi hộp thuốc ngủ trên góc tủ ra đếm và thấy nó không vơi đi. Và gã những tưởng là bản thân có thể khiến anh không còn phải quay lại những tháng ngày tồi tệ ấy. Nhưng Kokonoi biết, thế này là không đủ. Inui vẫn giữ lại thứ thuốc kia, có nghĩa là anh cảm thấy mình không an toàn khi ở bên gã.
Vì cái gì, Phạm Thiên ư? Gã ta thật sự không hiểu.
Để rồi trong cái tâm trạng rối như tơ vò ấy, Kokonoi khẽ cất tiếng hỏi.
"Nói đi Seishuu... Mày tin tao chứ?"
Gã hỏi, một câu hỏi thật ngớ ngẩn, kẻ đó biết. Nhưng Kokonoi như một đứa trẻ nhỏ, và gã mong anh có thể gật đầu. Kẻ đó thề rằng bản thân sẽ làm bất cứ điều gì có thể chỉ cần Inui đặt niềm tin vào gã, một lần thôi. Nhưng rồi thứ người ấy nhận lại chỉ là sự im lặng không có lời đáp, anh ngập ngừng, chẳng thể nào trả lời được câu hỏi ngu ngốc kia. Và trái tim gã ta vỡ vụn.
"Tao hiểu rồi."
Kokonoi nắm chặt lấy gói thuốc trong tay mình, mái tóc bạc nhánh lướt qua sắc ban mai dìu dịu kia, kẻ ấy bỏ lại anh, đứng đó, rồi rời đi. Để tất cả những gì còn lại ở đó chỉ là một đoá hoa tàn, một sự sống bị vùi dập bởi dòng nước xiết, một hơi ấm yếu ớt giờ đây chỉ còn là khoảng không lạnh căm. Trống rỗng. Mục ruỗng.
Và gã biết mình phải làm gì. Một lần nữa Kokonoi giấu nhẹm đi tất thảy những xúc cảm trong tấm lòng ấy, đôi chân kia đơn độc bước đi trên làn gai dẫn đến cửa tử, mặc kệ những đớn đau mà bản thân đang phải gánh chịu trên mình, mặc kệ trái tim đang rỉ máu từng giọt kia, lẫn cái giá mà kẻ ngu ngốc phải trả có thể là cả mạng sống ấy.
Gã ta cần rời khỏi Phạm Thiên.
【tình khuyết - hết chương iii】
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip