11



Jimin biết Taehyung mất rồi. Lễ tang diễn ra trong yên lặng.





Jungkook không nói bất kì lời nào với Yoongi cả. Cứ thẫn thờ, khóc không nổi thì ngồi lặng lẽ mân mê phần vải ở đầu gối, mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.





Anh làm gì với cậu bây giờ ? Anh vốn dĩ đã định rằng sẽ không chạm cậu thậm chí là vô tình cũng không bao giờ được phép. Bây giờ, anh đẩy cậu đến tận cùng của cô đơn, có còn ai bên cậu ngoài anh ?




Hoseok - người duy nhất biết về Yoongi trong 3 năm anh sống một mình ở Canada. Cậu ấy bay về Hàn, gặp anh. Đúng ngày diễn ra tang lễ.




Yoongi lặng lẽ quỳ trên đám cỏ xanh đẫm đau thương, để mặc gió len vào giữa những ngọn tóc. Taehyung bây giờ thành mây trên trời rồi. Trước đây, cậu bảo anh, ai chạm được đến tim anh hẳn là người quả thực tốt, chạm được vào mây, đâu phải dễ dàng. Anh biết Taehyung thích anh. Biết rõ lắm. Nhưng anh không thể đáp lại, chỉ có thể làm cậu buông. Nhưng Kim Taehyung đâu dễ từ bỏ. Vẫn cứ theo anh mãi, giá cậu buông anh, có lẽ cậu vẫn ở đây và sống tốt, hưởng thụ những năm tháng 25 tuổi tươi đẹp rồi.






Hoseok mỉm cười, xoa đầu Jungkook. Cậu nhóc này không sợ người lạ. Anh quan sát cậu thật lâu, một cậu nhóc thuần khiết và mỏng manh, là người mà Yoongi gọi khi anh mê man trên giường bệnh đây ư ? Cậu đúng là người có số mệnh thật tốt. Yoongi yêu thương cậu, cậu kiếp trước cứu được cả thế giới rồi.


" Em lạnh sao ? Em cứ run mãi, anh lấy áo của anh cho em nhé ? "



Jungkook lắc đầu. Cậu không lạnh.



" Hoseok. "




Yoongi bước vào, Jungkook giật mình co người lại. Hoseok biết, là cậu sợ anh.



" Cậu nhóc ấy không ổn thì phải, cứ run lên. Mà hình như cậu ấy sợ anh ? "

" Cậu đặt khách sạn rồi chứ ? Về đi, muộn rồi, lạnh đấy. "







Yoongi nói nhanh, không nhìn vào Hoseok, lách qua cậu, bước đến chỗ Jungkook ngồi.




" Đưa áo khoác cho tôi, đứng dậy, về thôi. "




Jungkook nhanh chóng đứng dậy, đặt áo khoác vào tay anh, lặng lẽ theo anh ra bên ngoài. Đúng là muộn rồi, mặt trời chỉ còn là vệt sáng dài đỏ gay gắt kín chân trời.







Yoongi không nói thêm với cậu. Một buổi tối kết thúc trong yên lặng. Jungkook chùm kín chăn, cố ép bản thân vào giấc ngủ để quên đi cái ngày dài đáng sợ. Căn phòng tối ngập trong những im lặng, hơi thở của cậu như chìm xuống, trong lòng lo sợ rất nhiều.





Yoongi tắt hết đèn trong nhà. Anh không biết, từ sau khi mất trí nhớ Jungkook sợ bóng tối. Anh đứng tựa vào cửa kính ban công, trời càng khuya càng lạnh, gió luồn vào lớp áo ngủ mỏng, gió làm khô môi, khô cả khoé mắt. Anh nghe thấy tiếng đổ vỡ. Jungkook gặp ác mộng.



Yoongi im lặng nhìn cậu, anh nhận ra rồi lặng lẽ nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh. Đưa cho cậu một chiếc khăn ấm để lau mồ hôi trên trán. Anh để đèn ngủ cho cậu, rồi lại rời đi. Mọi thứ cứ trôi trong im lặng như thế, Jungkook lại trở lại với khó khăn để đi vào giấc ngủ. Anh về phòng vuốt mặt thở dài. Anh phải làm gì với cậu bây giờ ?








Yoongi để Hoseok dọn về ở cùng anh và Jungkook. Vì Hoseok không thích ở khách sạn hay cũng vì Yoongi không muốn cuộc sống trong nhà anh cứ dài mãi trong im lặng.






Đã gần 10h sáng rồi. Jungkook đương nhiên đã dậy từ lâu, lạ nhà, khó ngủ, nhưng cậu vẫn nằm nhắm nghiền mắt chùm kín chăn. Im lặng lắng nghe tất cả những âm thanh kể cả nhỏ nhất ở bên ngoài. Tiếng của người đó và người nói chuyện với cậu ở tang lễ của Taehyung.





Jungkook giật mình, nằm im, gần như nín thở khi thấy làn sáng bao trùm lên lớp chăn. Tiếng bước chân càng gần hơn.



" Jungkook à, em dậy rồi chứ ? Muộn lắm rồi đó em. "



Hoseok kéo chăn trên người Jungkook, để hở gương mặt cậu. Lần đầu gặp cậu anh đã biết vì sao Yoongi lại thích cậu. Cái cậu trai mắt mũi môi đều đẹp, rõ ràng là một người thuần khiết.


Jungkook khẽ mở mắt, chưa quen với ánh sáng. Hoseok cười rồi lấy tay đặt lên trán cậu, che bớt đi ánh sáng từ đèn.


" Chào em. Còn nhớ anh không ? Từ bây giờ anh sẽ ở cùng em và Yoongi. Vui chứ ? "




Jungkook ngồi dậy, im lặng, cúi gằm mặt xuống.


Hoseok giật mình vì lời nói của bản thân, cậu nhóc vừa mất anh, vậy mà anh lại hỏi cậu có vui không.

" Anh xin lỗi, anh lỡ lời. "


Jungkook lắc đầu, liếm đôi môi khô khốc. Hoseok cười xoa xoa lưng cậu.


" Em vào rửa mặt đi. Trưa rồi. "





Hoseok rời khỏi phòng. Yoongi không còn ở nhà. Chắc lại đến công ty rồi. Cậu khẽ lắc đầu.




" Nhanh lên, Jungkook. Anh đưa em ra ngoài ăn. "








Hoseok chọn một quán ăn thuần, ngay gần công ty của Yoongi.



" Jungkook này, anh là bạn của Yoongi cũng được 3 năm khi anh ấy còn ở Canada. Anh không biết giữa em và anh ấy đã xảy ra những gì nhưng có vẻ Yoongi rất thích em đấy. Khi anh ấy ốm trên giường bệnh, anh ấy gọi trên em. Nhưng bây giờ, anh ấy đối với em rất khác so với anh tưởng tượng, em hình như cũng rất sợ anh ấy, anh có thể hỏi tại sao không ? "

" Anh ấy khiến anh Namjoon và anh Taehyung chết. Anh ấy không tốt. Em rất sợ. Anh Seokjin nói em đừng đến gần anh ấy nhưng bây giờ em lại phải ở cùng anh ấy. Em không biết. Em sợ anh ấy cũng sẽ khiến em chết. "


Hoseok lặng người đi. Anh đưa cho cậu khăn giấy để lau đi nước mắt. Anh không hiểu Yoongi đã làm những gì.



" Thôi, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa. Quên nó đi em, Yoongi không khiến em chết, em đừng nghĩ về anh ấy như vậy. À em bao nhiêu tuổi rồi ? "

" Em 17 tuổi nhưng anh Seokjin nói em 23 tuổi, em bị mất trí nhớ. Em không nhớ ai cả ngoại trừ bố mẹ và anh trai nhưng em chưa gặp họ "




Điện thoại khẽ rung lên, cắt ngang lời Jungkook.


" Xin lỗi em, anh nghe điện thoại chút. "


Jungkook khẽ gật đầu, một người vô tình lọt vào tầm mắt. Yoongi. Giữa dòng người với bộ quần áo đen nổi bật lên trong làn da trắng sứ. Vẫn là cái vẻ lạnh lùng, đứng bên kia đường, nhìn sang bên này, nhưng hình như không thấy cậu. Jungkook cúi gầm mặt xuống mà ăn, cố gắng che đi gương mặt, hi vọng rằng anh không thấy cậu, đèn xanh bật sáng rồi, anh đang đến gần đây hơn.




" Ngon không em ? "


Hoseok quay trở lại, mỉm cười.


" Ơ, Yoongi ? Anh Yoongi! "

Hoseok vẫy tay gọi Yoongi. Jungkook giật thót lên, cắn vào lưỡi. Yoongi nghe tiếng gọi, ngẩng lên. Cậu vẫn cứ cúi mặt xuống, cố tránh ánh mắt va chạm với anh đến cùng.



Yoongi vào quán ăn, ngồi xuống cạnh Hoseok. Cậu vẫn không hề ngẩng lên lấy một lần.




Hoseok vào nhà vệ sinh, chỉ còn anh và Jungkook. Cái im lặng anh ngại nhất lại đến. Anh với tay lấy giấy ăn, Jungkook cùng lúc cũng nâng tay lên. Chạm vào tay anh. Ngay lập tức cậu thu tay lại, giống như một phản xạ tự nhiên.


" Cậu không cần phải sợ tôi đến vậy. Tôi không ăn thịt cậu. "




Yoongi giật mạnh tờ giấy ăn. Ai cho anh quyền nổi giận vậy ?











@spring.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip