12




Cái không khí im lặng lại trôi trong căn nhà. Jungkook ở biệt trong phòng, không bước ra ngoài lấy nửa bước từ khi ăn trưa về. Yoongi còn chẳng chịu về nhà. Hoseok ngồi thừ người trong phòng khách, chơi với đầu gối rồi nghịch điện thoại.



Đã gần 7h tối. Jungkook vẫn chưa có biểu hiện gì là sẽ rời khỏi phòng. Hoseok đành tự thân vào lôi cậu ra chơi cùng chứ cứ ngồi như vậy thì cũng có khác gì ở một mình bên Canada.



Jungkook chùm kín chăn. Anh đi đến kéo chăn cậu xuống.




" Jungkook ơi, ngủ nhiều quá là mệt đấy, dậy ra chơi với anh đi. "



Trời đang lạnh nhưng khi vừa mở chăn ra, hơi nóng đã phả lên mặt anh. Jungkook nhắm tịt mắt, mê man lẩm nhẩm gì đó, mồ hôi nhễ nhại.



" Jungkook. Jungkook. Sao vậy em ? Đổ nhiều mồ hôi quá vậy, mở mắt ra nhìn anh, Jungkook à ? "





Yoongi đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Hoseok giật mình, quay lại.



" Anh đến nhanh vậy ? Cậu ấy uống thuốc, ngủ rồi. "

" Đã ăn gì chưa ? "

" Chưa, em thấy cậu ấy mãi không ra khỏi phòng nên em vào xem thì thấy cậu ấy sốt cao lắm rồi. Mà anh đổ mồ hôi sao ? "




Yoongi gạt mồ hôi trên trán. Không nói gì.



" Em xuống mua nước với cháo, anh ở đây với cậu ấy nhé. "



Hoseok nhanh chóng rời khỏi phòng trước khi anh kịp nói thêm gì. Rõ ràng khi nãy anh đã bối rối. Công ty anh ở khá xa bệnh viện nhưng chưa đầy 15 phút sau khi cậu gọi anh đã xuất hiện ở đây. Còn đổ mồ hôi nữa. Là rất lo lắng cho cậu nhóc ấy rồi.



Yoongi ngồi trên ghế sofa, ổn định nhịp thở. Anh rất mệt. Cơ thể rã rời. Jungkook vẫn im lìm trong giấc ngủ. Anh lặng nhìn thật kĩ một nửa khuôn mặt cậu, yên bình của anh.


Yoongi đến ngồi gần hơn. Dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán cậu. Để tay mình chạm vào gương mặt cậu một chút. Quen thuộc chứ, dù hơn 6 năm rồi. Anh tự cho phép mình vượt qua cái giới hạn anh đặt ra. Đưa tay lên gạt những sợi tóc mái gần mắt cậu. Jungkook giật mình tỉnh giấc.



Vẫn là cảm giác sợ hãi. Anh nhanh chóng thu tay lại, đứng bật dậy.


" Cậu .. cậu ổn rồi chứ ? "


Jungkook lặng lẽ gật đầu, cố gắng lảng tránh ánh mắt anh. Yoongi cũng vì thế mà bỗng nhiên cáu


" Nếu mệt thì cứ nói ra. Đừng cứ im như vậy, sốt cao hơn thì cậu sẽ thế nào cậu biết không ? Cậu muốn chết sao ? "

" Tôi muốn uống nước, anh giúp tôi, được không ? "



Jungkook ngồi dậy, cái cổ họng khô đến đau. Yoongi đã giật mình, ngạc nhiên một chút. Cậu đột nhiên trở nên điềm tĩnh, không còn yên lặng sợ sệt trước anh. Nhớ lại rồi sao ?


" Cậu muốn ăn gì không ? "

" Ô. Jungkook! Em tỉnh rồi à ? Em ổn chứ, anh mua cháo cho em này. Đói phải không, em đã ăn cái gì đâu chứ! "

Hoseok đột nhiên đẩy cửa bước vào, chạy đến ngay chỗ giường. Jungkook mỉm cười nhìn Hoseok. Khó chịu. Yoongi thấy khó chịu. Từ trước đến giờ, ngoại trừ anh ra, cậu có cười với ai như vậy bao giờ. Rồi lại chợt nhớ ra vị thế của mình bây giờ trong lòng cậu, anh chẳng có quyền gì để thấy nụ cười ấy lần nữa.



" Anh đi ăn gì đó một chút. "

" Anh cứ đi đi, em trông cậu nhóc này cho. "



Yoongi ngồi trong canteen, lặng nhìn trời đêm qua lớp kính cửa lớn. Một ngày mệt mỏi nữa lại qua rồi. Hơn 1 giờ sáng, trời vẫn tối mãi như cuộc đời. Nói sao nhỉ, những xúc cảm cứ lẫn lộn mãi trong anh. Mọi thứ cứ đẩy người ta đi mãi đến không thể bình tĩnh nổi.




Lưng đau, anh đành quay trở lại phòng bệnh. Anh không muốn về nhà, cái trống vắng anh không bao giờ muốn quay lại ấy khiến anh sợ.



Hoseok không ở đây, Jungkook đang ngủ. Mi mắt trĩu xuống, cơ thể nhức mỏi, anh chợp mắt trên sofa.





Jungkook thấy trời đêm điểm sao lấp lánh, lạnh quá, đầu đau và ướt át. Mùi máu tanh nồng khó chịu cứ xộc vào mũi, nhưng cơ thể nặng bất thường không để cậu ngồi dậy. Ánh sáng chói đột ngột tràn vào mắt. Còi xe chói tai cứ kéo dài mãi. Tiếng người gọi trên cậu. Sau tiếng va chạm lớn, mọi thứ tối xầm lại. Chẳng thấy gì nữa. Cậu đang đứng giữa ngã tư đường. Còi xe xung quanh inh ỏi. Một chiếc xe lao nhanh tới




" A! Không! "

Jungkook bật dậy, hét lên, thở dốc, mồ hôi ướt cả mảng áo trước ngực. Yoongi giật mình tỉnh dậy.

" Sao vậy ? "


Yoongi mơ màng đến gần cậu. Hơi thở của cậu rất gần, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt.

" Gặp ác mộng sao ? Đáng sợ lắm à ? "


Jungkook gật đầu. Những hình ảnh khi nãy vẫn rõ mồn một. Nó không thể thành thật được.


" Chắc cậu mệt nên vậy. Mơ thôi. Nằm xuống ngủ tiếp đi. "



Yoongi kéo chăn lên cao hơn cho cậu rồi quay lại ghế. Jungkook gọi với lại.


" Tôi.. sẽ không chết đâu, phải không ? "

Cậu khóc. Giọng run run khàn đặc. Anh quay lại. Tim thắt lại. Sao lại khóc ?

" Cậu nói linh tinh gì thế ? Sao cậu lại khóc ? "

" Tôi không muốn phải chết.. không hề muốn. "

" Cậu không phải chết! Không ai khiến cậu chết cả nếu cậu không làm gì sai. "

" Vậy anh Namjoon, anh Taehyung đã làm gì sai sao ? "


Jungkook ngước nhìn anh với đôi mắt đẫm nước. Lời cậu nói như đâm sâu vào anh. Namjoon, Taehyung không làm gì sai. Anh sai.


" Tôi đã suýt bị xe đâm mà. Tôi vừa nãy còn mơ thấy tôi bị đâm. Chẳng phải tôi sẽ sớm chết đi vì tai nạn giống như họ sao ? "



Yoongi ôm lấy Jungkook. Ngón tay luồn vào từng kẽ tóc.



" Không. Cậu không phải chết. Khi nào tôi còn thở, cậu còn sống. "











@spring.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip