7'
Trí Mân cầm bịch sữa đậu vui vui vẻ vẻ vừa uống vừa đạp xe tới nhà Thái Hanh.
- đi làm thôi chú em.
- mần chi, tau mệt quá....
- rồi luôn, tội em tôi, thôi giờ mày ăn gì không tao đi mua cho.
kết quả của việc làm mồ hôi mồ kê đầy người lại lanh chanh đi tắm, nằm chèo queo trên giường ngó con Lúp quẩy đuôi dưới sàn.
- ăn cháo, mạ nấu, uống thuốc, mạ mua.
Trí Mân xỏ dép vào, xuống bếp tìm chút cháo cho thằng bạn xanh xao trên giường, múc ra hơi nhiều, nghĩ đi nghĩ lại vừa đi vừa ăn mất mấy muỗng.
- cháo mẹ mày nấu ngon thật.
- tau nỏ ăn hành, mi lấy ra đi.
- mày đùa tao à Hanh?
nhìn thấy thằng bạn lại sắp khóc, Trí Mân quyết định múc đám cháo có hành lên ăn trước, sau đó còn lại một màu trắng tinh mới để cho Thái Hanh ăn.
- mẹ mày đâu?
- mạ đi mần. mi đừng hỏi nữa.
Trí Mân cũng chạy lại chỗ Chính Quốc báo một tiếng rồi lại đạp xe đi mua hai bịch bún bò về ăn, chắc giờ này đang nằm trên giường Thái Hanh đọc truyện tranh rồi cười ha hả rồi.
- thế chúng mình làm xong thì qua bên đấy xem Thái Hanh đi, mua thêm hoa quả cho em ấy.
Doãn Kì lấy khăn thấm mồ hôi cho Chính Quốc, nghe hắn bảo Thái Hanh ốm rồi thì nhanh miệng bảo, còn không quên thúc giục hắn làm nhanh lên.
Chính Quốc thấy người đẹp lao vào làm cực lực thì hậm hực, khó lắm mới được ở riêng hai đứa, vậy mà cũng phải làm nhanh để đi thăm hai con heo kia. thế thì còn gì là một ngày hẹn hò lãng mạn nữa đây.
Chính Quốc hậm hực mãi, cho đến khi đứng trong sân nhà Thái Hanh thì máu nóng cứ như dồn lên tới não. hắn nắm cổ áo Trí Mân trong lúc Doãn Kì đang kiểm tra nhiệt độ của Thái Hanh, nghiến răng ken két.
- mày chơi tao hả?
- khoan khoan, Thái Hanh mới hết ốm vừa nãy thôi, thật mà, mày hỏi Hanh đi.
- em khỏi rồi mà, hê hê mình đi hái dừa uống đi anh Kì.
Thái Hanh khoác tay cậu ba nhảy chân sáo ra sau nhà kiếm cây dừa, Trí Mân cười hề hề nhìn Chính Quốc.
- tao chăm kĩ nên Hanh hết ốm rồi.
- ngày mai mày phải làm nhiều hơn tao, tại mày mà anh Kì cứ nằng nặc đòi qua nhà Thái Hanh đó.
- thôi tao xin lỗi, ai bảo mày không chịu thổ lộ đi.
- người ta là lá ngọc cành vàng đó, sao mà yêu mấy đứa như tao được.
- ...
- ...
- A A A ANH KÌ BỔ XUỐNG SÔNG RỒI BÂY ƠI!!!!!!!
Chính Quốc không nói nhiều liền nhảy xuống cứu người đẹp, nhưng mà...
- chỗ này đâu có sâu lắm đâu, em nhảy xuống làm gì thế?
- ...
Doãn Kì quạt tay đi nhẹ nhàng vào bờ.
Chính Quốc đen mặt, ơi là trời, cái sông mùa này có bao nhiêu nước đâu mà cũng làm màu nhảy xuống, giờ quê quá là quê.
- thôi lên đây uống dừa nè, cảm ơn Quốc nha, biết sông ít nước mà cũng nhảy xuống với anh.
Trí Mân ghé vào tai Thái Hanh nói nhỏ.
- chứ không phải Quốc nó dại trai à?
- nói đúng là phải nói to lên.
- nói lớn là ngày mai mình làm hết việc luôn đó.
- à khi nãy anh có mua ít hoa quả, để Trí Mân đi lấy giúp anh nhé, có cả mấy cái bánh tiêu đó.
Chính Quốc hầm hầm, mấy cái bánh tiêu là mình mua cho hai đứa ăn, không hiểu sao bây giờ lại thành bốn đứa, mình phải nghỉ chơi với hai đứa này thôi.
rồi hắn lại nhìn tới khuôn mặt sáng như trăng rằm của người đẹp, thầm cảm thán sao trên đời này lại có người xinh đẹp đến như thế, cứ như tiên trên trời vậy.
ước gì mình có thể chạm vào người ấy. nghĩ đến đây thì bàn tay của hắn cũng đã chạm tới khuôn mặt người thương, ngón tay lướt lên gò má hây hây đỏ, vén đám tóc lên vành tai, nhìn thấy đôi mắt mở to long lanh của em, não bộ cuối cùng cũng đem khoảnh khắc này giấu xuống đáy lòng lộn xộn.
- anh Kì thích kiểu người như nào vậy ạ?
Trí Mân ngồi xuống bên cạnh Thái Hanh, hào hứng hỏi.
- anh cũng không rõ nữa, từ trước tới giờ anh chưa từng hẹn hò với ai cả, cũng chưa có tình cảm đặc biệt với ai.
- thế thì anh muốn hẹn hò với người như thế nào?
- chắc là chăm chỉ, thật thà, hiền lành, có học thức một chút. người mà khi mình ở bên cạnh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ đó.
Chính Quốc cắn miếng bánh bò, rồi khóc thầm, không được một cái nào cả, thế là hết cửa.
- anh Kì miêu tả giống Thái Han- à ờ không có gì cả.
Trí Mân hoảng hồn thu lại lời nói mà cậu biết là ai cũng nghe được hết rồi.
- nhưng mà cha em không cho yêu sớm mô.
Thái Hanh vội vàng giải thích sau khi bị Trí Mân huých vào bên sườn.
- anh Kì có thích mày đâu mà mày vội.
- hì, mấy đứa có dự định gì cho tương lai không?
- Hanh thì chắc là đi dạy học ở xóm rồi đó, em thì sẽ mở trại nuôi tôm.
Trí Mân hào hứng nói.
- nuôi tôm bây giờ cũng được tiền lắm đó.
- bố em có cả một trại mà, sau này nó sẽ là của em hehe.
- còn em thì chắc là ở nhà làm vườn cây cảnh thôi.
Chính Quốc vân vê bàn tay trắng nõn của người đẹp, sau này nếu có tiền sẽ mua cho Doãn Kì một chiếc nhẫn thật đẹp.
- tính ra... nhà mấy đứa cũng giàu nhỉ?
- vâng, nhìn xóm này vậy thôi chứ ai cũng giàu hết đó anh, nhưng mà so với thành phố thì cũng không là gì.
- sau này nếu em có cần chỗ bán tôm thì cứ gọi anh nhé, anh quen nhiều người có tiền lắm.
- vậy là sẽ rất giàu đó, mỗi ngày em có thể ăn bánh canh rồi.
- ăn nhiều vào rồi lăn đi nuôi tôm.
- mày trù dập tao hoài thế Quốc.
- ngày nào cũng ăn thì chỉ có vậy thôi nha.
- ừ, lúc đó tao giàu thì mày đừng có mà đến làm quen.
- chắc tao nghèo.
- hứ.
Doãn Kì cười hì hì vỗ vai hai đứa nhỏ cứ như chó với mèo.
- yên tâm, mai mốt con của Quốc là tau dạy.
- ê ê mày đừng có mà dạy hư con tao.
- hứ.
- hai cái đứa này... chơi chung rồi cái nết như nhau.
- đáng yêu mà.
- anh Kì đừng có bênh hai đứa này.
- anh Kì thương tụi tao lắm.
rồi cứ câu qua câu lại, cho đến khi muỗi đốt đầy chân với chạy về nhà, trên miệng cũng không nhịn được mấy câu cà khịa nhau.
đúng là mấy đứa nhỏ, ầm ĩ cả cái xóm nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip