Cheeks
Seokjin có một đôi má rất bầu bĩnh khi mỗi lần anh mỉm chi, cái đôi má ấy làm Jungkook muôn phát điên lên, chỉ cần mỗi lần anh cười như vậy, cậu đều nhanh tay không mất cơ hội mà bóp lấy nó, nhào nhặn nó như nhào nhặn bột bánh. Điều này đã được 1 năm rồi!
Tính chiếm hữu của Jungkook khá cao, thề với chúa là cậu sẽ không để cho bất kì ai chạm vào đôi má ấy, nó chỉ là của riêng cậu.
"Jungkook, em nên dừng lại về việc tiếp tục chơi đùa với đôi má của anh đi."
"Cưng à, anh im lặng chút đi."
Seokjin mệt mỏi với thói quen kì lạ này của bạn trai anh rồi, nó cũng khiến cặp má của anh bắt đầu có nếp nhăn nữa chứ. Nhưng Jungkook nào nghe, cậu chỉ toàn cắt lời anh và xoa bóp nó.
"Cưng, anh nên nhớ cặp má này chỉ riêng em được chạm vào nó, em không muốn người khác chạm vào nó."
"Nhưng em biết nó không phải của em, nó trên cơ thể anh cơ mà"
Jungkook hôn anh một nụ hôn sau, sau đó cậu liếm láp hai bên má và dùng răng cắn lấy nó, khiến cho Seokjin la oái.
"YAH!!"
"Em không muốn nói lời thứ hai đâu, nếu anh không muốn nó bi kịch!"
Seokjin như cười nửa đùa nửa thật, bạn trai anh dạo này bị thần kinh rồi, đùa thua cả dad joke của anh.
***********
Bẵng đi một tuần, hôm nay Seokjin có hẹn gặp người em trai kết nghĩa của mình, khổ nỗi cậu trai này hay thích đụng chạm anh, nhất là khuôn mặt.
"Seokjin, anh đáng yêu thật đấy!!"
Taehyung dùng đôi tay mình nựng hai bên má của anh.
"Mau dừng lại đi, Jungkook sẽ tới đây và có thể giết em đấy."
"Ai thèm quan tâm cậu ta, chẳng phải em là em trai anh cơ mà, cậu ta cũng chẳng có ở đây."
Seokjin tiếp tục để Taehyung chơi đùa với bầu má của mình, và quên mất việc cậu dặn.
***********************
"Sáng nay, cảnh sát đưa tin, nạn nhân Kim Taehyung bị sát hai bằng việc thủ phạm chặt mất đôi tay của nạn nhân, thành thật chia buồn cũng gia đình cũng như người thân..."
Seokjin cầm chiếc nĩa ghim trái cây trên tay thì đột nhiên buôn xuống, anh mở to con mắt, anh có phải nghe lầm không, rõ ràng anh và y chỉ mới gặp hai ngày trước cơ mà. Không thể có chuyện gì xảy ra được.
Sấm chớp giật đùng một phát, anh nảy mình, ngoài trời đang mưa lớn, anh thì ở nhà một mình, anh có chút sợ hãi, Jungkook, phải rồi, phải gọi em ấy. Seokjin vừa cầm điện thoại lên thì cánh cửa căn hộ mở khoá một cái tách.
Bước vào nhà là một thanh niên trùn áo đen hoodie, đôi tay.... đôi tay có chút lấm tấm máu.
"Jun...Jungkook?"
Cậu mở phần mũ ra, mỉm cười với anh, sau đó đi tới. Seokjin có chút gì đó chợt nhận ra
*khoa...khoan đã*
"Seokjin, lại đây nào, em nhớ anh, em nhớ đôi má của anh, lại đây với em."
Âm thanh trầm đặc từ Jungkook phát ra, cậu tiến tới gần anh thì anh thụt lùi lại.
"Seokjin, anh sao vậy? Là em đây, cho em ôm một cái."
"CẬU.... ĐÃ LÀM GÌ RỒI?!"
Seokjin càng kinh hãi hơn nữa, anh hét lên
"Sao anh lại hét lên với em?! Anh không thương em sao? Em đã làm gì?"
"MAU NÓI ĐI!!"
"Hmmm, em đã là gì sao? Đáng lẽ anh ta không nên dùng đôi bàn tay gầy trơ xương ấy mà chạm vào má của anh, nhưng không sao, em chỉ cắt thôi, nhẹ nhàng lắm, cắt đôi tay của anh ta, anh yên tâm, chẳng phải còn nguyên vẹn những phần còn lại sao??"
Anh như muốn khóc đi, bạn trai anh, à không, tên quái thú ấy điên rồi.
"Seokjin, chẳng phải em đã bảo anh rồi sao, đôi má ấy, đừng để cho một ai sờ lấy nó cơ mà."
Jungkook đã đừng trước mặt Seokjin từ lúc nào, cậu quỳ xuống, dùng bàn tay bê bết máu sờ lên má anh, nguệch ngoạc vẽ lên banhwf ngón trỏ. Nước mắt của Seokjin bắt đầu rơi ra khỏi đôi mắt xinh đẹp của anh, môi mím lại.
Anh cần phải thoát khỏi Jungkook, từ lúc nào đã trở nên đáng sợ như thế này.
"Ơ kìa, sao anh lại khóc, anh khóc vì anh ta sao, đáng lẽ anh không nên như thế, hay là... anh hết yêu em rồi. Nhưng điều này lại cành không được, vì anh là của em."
"Cậu điên rồi, MAU CÚT ĐI."
Seokjin chẳng màng, anh hét lên, toàn thân run lẩy bẩy, anh vội quệt đi phần nước mắt trên mặt mình. Anh đẩy cậu ra, nhưng đôi tay ấy bị nắm chặt lấy bởi lực của Jungkook, nên anh chỉ có vùng vẫy.
"Anh định trốn em sao?! Không được, em còn chưa nựng má anh cơ mà, ngoan, em chỉ cần nựng nó thôi, anh cứ ngồi im ở đây là được, ngoan nào."
==========================
"Chúng tôi là cảnh sát đây, xin hãy mở cửa."
Jungkook đầu tóc bù xoã, trạng thái ngái ngủ, miễn cưỡng mở cửa ra.
"Chúng tôi nhận được cuộc điện thoại từ hành xóm của cậu và bảo đêm qua có tiếng hết phát ra từ căn hộ của cậu, nếu cảm phiền thì có thể cho chúng tôi vào khám xét được không?"
"À xin lỗi, hiện giờ nhà đang rất bừa bộn, tiếng hét hôm qua là do bạn trai tôi, anh ấy coi phim kinh dị sau đó hét thôi, mấy anh biết đó, anh ấy dễ sợ lắm."
Jungkook đang tìm cho mình một cái cớ gì đó để đuổi bọn cảnh sát này đi ra càng nhanh càng tốt.
"Nhưng xin lỗi, chúng tôi cũng phát hiện có vài điều lạ xuất phát từ căn hộ này, và cậu có chắc nó thuộc sỡ hữu của cậu không?"
Ngu xuẩn*
"Đương nhiên nó thuộc quyền sở hữu của tôi chứ, và cả bạn trai tôi nữa, chúng tôi sống chung với nhau."
Có vẻ hai vị cảnh sát vẫn không ngừng hỏi nhiều câu hỏi cho cậu, but guess what?!? Jeon Jungkook dễ dàng có thể biện ra một cái cớ nào đó để trả lời những câu hỏi phiền phức của hai vị cảnh sát. Cuộc tra hỏi kéo dài tận 15 phút, hai vị cảnh sát thấy Jungkook có vẻ khá thành thật và minh chứng chuyện hôm qua không có gì đáng ngờ.
"Xin lỗi vì đã làm phiền, chúc cậu một ngày tốt lành."
"Không vấn đề, tạm biệt."
Sau đó cậu đóng sầm cửa lại, lưng xoay lại, từ ngồi trượt xuống, hai tay nắm lại kê đầu, sau đó nhoẻn một nụ cười quái đản. Đôi chân bắt đầu bước tới nhà bếp rót cho mình một ly nước, sau đó tiến về khu phòng tắm.
Một mùi hương hôi thối bốc lên, sàn tắm có những vệt máu và con dao vương vãi. Trong bồn có một người con trai, có vẻ là đang nhắm mắt. Nhưng ôi không, ai bầu má xinh xắn của anh, chúng biến mất rồi thay vào đó là phần thịt rướm máu trong rất kinh tởm, máu như không ngưng chảy xuống hoà vào nước. Cơ thể trần như nhộng.
Jungkook tựa vào thành tường, đưa ly nước lên miệng uống cạn, sau đó quẳng nó xuống sàn, mặc kệ nó có bị bể hay không, đôi chân tiến lại gần người chết, ngồi hổm xuống, bàn tay chạm vào mặt nước "vuốt" nó. Cậu cười với anh, nhưng nụ cười nó khá quái dị.
Đi về phía bồn rửa tay, hai cục thịt lẫn da rướm máu đang ở trong bồn, hai bầu má bị cắt đi từ anh. Jungkook không ngại dùng tay mà cầm chúng lên và bóp bóp.
"Đáng lẽ anh nên nghe lời em chứ! Nhưng không sao, bây giờ thì không có ai có thể chạm vào cặp má ấy của anh ngoài em rồi, đúng không anh yêu!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip