Chap 3: Quá khứ
Đang xem phim vui vẻ thì Taehuyng nghe tiếng chương cửa reo lên.Cậu bực tức nghĩ, kẻ nào lại to gan dám phá đám cậu trong luc cậu đang xem đến đoạn gay cấn, nhưng cũng đành ngậm ngùi đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở ra thì đã thấy đứa bạn thân Jimin chưng ra cái bộ mặt méo xẹo. Jimin chẳng nói chẳng rằng, luồn qua người cậu xông thẳng vào nhà rồi ngồi phịch xuống ghế sofa. Đã vậy còn chộp lấy bịch khoai tây trên bàn ăn ngấu ghiến như muốn nhai nát chúng ra thành trăm nghìn mảnh.
- Này !Bịch khoai tây của tớ đâu có lỗi gì mà cậu hành hạ nó như thế hả.Có chuyện gì xảy ra à.
Jimin vẫn im lặng trút hết số khoai tây cuối cùng vào miệng và nhai rau ráu. Cậu tức giận giựt lại cái bịch khoai tây trong tay Jimin sau đó hét lên:
- Thằng nhóc kia! Mau mau đền bịch khoai tây cho mình đi.
Jimin mặc kệ tiếng gào thét của Taehuyng, với tay lên bàn lấy thâm một bịch bánh nữa và xé ra, tiếp tục trút giận. Taehuyng thấy vậy rất đỗi ngạc nhiên, cậu nhìn Jimin chằm chằm rồi nhẹ giọng hỏi:
- Hai người chia tay rồi à.
Đang nhai Jimin bỗng ngừng lại trầm mặc rồi đột nhiên nhỏ bật khóc. Cuối cùng cậu cũng bật khóc nức nở được rồi.
Sau một hồi bật khóc nức nở, cậu đã có thể bình tĩnh lại. Nhưng Jimin chưa cảm thấy được bình yên bao lâu thì Taehuyng đã lên tiếng.
- Đã nói rồi, bọn con trai là bọn có mới nới cũ mà cậu không chịu nghe. Bây giờ bị đá đẹp mặt chưa. Tổn thương là chuyện nhỏ, điều đáng sợ đang chờ mi ngày mai kìa. Có biết cái gì là tiếng xấu đồn xa không?
Những lời của Taehuyng đúng là đã tạt nước lạnh vào mặt của một người đang bị thương hàn như Jimin. Nhưng nhỏ cũng gắng gượng nói:
- Hoseok sẽ không đi nói ra ngoài đâu.
Jimin không nghĩ với tình cảm bao lâu nay giữa hai người, dù không còn là người yêu của nhau thì cũng còn tình bạn.
- Đồ ngốc – Taehuyng tức giận mắng – Mi có biết người cướp Hoseok của mi là ai không hả?
- Ai ? – Jimin ngây thơ hỏi.
- Là Jennie – Taehuyng buông tiếng thở dài.
- Là ai ? – Jimin cố gắng nhớ lại cái tên này nhưng hình như nó hoàn toàn không nằm trong vùng trí nhớ của cậu thì phải.
- Trời đất ơi! Vậy hóa ra mi là thánh nhân không có kẻ thù à. Có thể không nhận ra người tốt với mình nhất. Nhưng phải nhận ra kẻ xấu với mình nhất chứ - Taehuyng ngửa cổ than trời vì có một thằng bạn không biết nói là ngây thơ hay là ngu đây nữa .
Taehuyng chỉ muốn lấy gối đập một phát chết tươi đứa bạn thân ngốc nghếch của mình. Taehuyng phải tự vuốt giận bản thân. Rồi mới quay lại nhìn Jimin hỏi:
- Kẻ mà cậu ghét nhất là ai?
- Jeon Jungkook – Jimin trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
Nếu hỏi trên thế gian này, kẻ nào mà cậu không muốn gặp nhất, kẻ nào mà cậu ghét nhất, kẻ nào mà cậu muốn đánh nhất thì chính là cái tên sao chổi Jeon Jungkook kia chứ chẳng ai khác cả.
- Tui không hiểu tại sao mi lại ghét Jungkook như thế. đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng. Lí do mi ghét Jungkook là gì.
- Tự cao tự đại – Jimin bắt đầu liệt kê.
- Bởi vì cậu ấy giỏi . Giỏi toàn diện, từ thể thao đến học tập – Taehuyng lập tức biện hộ.
- Chảnh chọe.
- Sai. Phải nói là lạnh lùng. Con trai như thế được gọi cool, mới khiến con gái đảo điên.
- Lười biếng trốn tiết.
- Đó là vì công việc. Công việc của một ca sĩ đòi hỏi rất nhiều thời gian. Từ thanh đạo cho đến vũ đạo.
- Khó gần.
- Chỉ có mình mi thấy vậy thôi, chứ cậu ấy khi đến trường rất hòa đồng với các bạn. Hỏi thử xem có ai ghét cậu ấy hay không.
Jimin đuối lí. Nếu muốn nói ghét thì có kể hết ngày cũng không hết. Nhưng để nói ghét mà người ta nghe hợp lí thì chẳng có bao nhiêu. Mà nếu đem cái ghét của mình ra để nói càng khó nghe hơn, cho nên cậu đành chuyển đề tài.
- Sao tự nhiên ngươi lại hỏi tui chuyện Jungkook vậy chứ.
- Vì chuyện mi và Hoseok chia tay có liên quan đến Jungkook chứ sao – Taehuyng từ tốn đáp.
Jimin mắt trợn tròn, miệng mở to ngạc nhiên tột độ. Tại sao cậu và Hoseok chia tay lại liên quan đến sao chổi đó cơ chứ. Dù rằng mỗi khi gặp cái tên đó là nhỏ xui xẻo nhưng chẳng lẽ vừa cậu vừa gặp tên này thì liền bị Hoseok chia tay, nếu vậy thì tên sao chổi này đúng là sao quả tạ mà nặng dễ sợ.
Nhìn Jimin trưng ra bộ mặt gà mờ, Taehuyng chán nản quyết giải thích.
- Mi còn nhớ cái năm lớp tám không ?
- Đừng nhắc lại cái năm đó nữa – Jimin vội ngắt lời.
Đương nhiên cậu nhớ cái năm lớp tám của cậu chứ. Mà phải nói là không bao giờ quên luôn. Đó là cái năm mà cậu chính thức đặt cái tên Jeon Jungkook vào vị trí số 1 trong những người mà cậu ghét nhất. Đó là ký ức mãi mãi không bao giờ phai, cũng là cái ký ức tồi tệ nhất mà cậu muốn quên đi.
Taehuyng cốc vào đầu cậu một cái.
- Nghe cho hết đi. Còn nhớ cái đứa xinh xinh lớp bên cạnh nhờ cậu gởi thư tình dùm nó đến Jungkook hay không ?
Jimin liền ngẫm nghĩ nhớ lại, cậu nhớ bạn đó. Đó là một cô bạn rất đẹp có mái tóc đen xoăn nhẹ, thường hay cài nên chiếc nơ. Vì lớp học của Jimin nằm ngay cạnh tolet , mà cậu lại ngồi đầu bàn. Cho nên khi cô bạn đó ra vào tolet thường hay mĩm cười chào cậu nên cậu rất ấn tượng.
Nhưng năm đó cậu từ chối đưa thư dùm bạn ấy.
- Nhớ, bạn ấy thì sao ?
- Còn sao nữa, cậu ta chính là nguyên nhân khiến Hoseok chia tay với mi chứ sao nữa.
- Không thể nào ? – Jimin hét lên tỏ vẻ không tin.
Bởi vì cậu không thể tin được chuyện này. Cậu nhớ rất rõ là một tuần trước khi thi, cậu vô tình nghe được chuyện cô ấy đang định tặng quà chúc mừng ngày ra album mới của Jungkook. Cô ta còn quyết định nhân dịp đó tỏ tình với Jungkook luôn.
Chẳng lẻ cô ta sau khi tỏ tình với Jungkook, bị hắn ta từ chối nên mới quyết định cướp lấy Hoseok của cậu. Bởi vì Hoseok mặc dù không được hâm mộ điên cuồng, khiến mọi người đảo điên như Jungkook nhưng cũng là một anh chàng được xem là đủ tiêu chuẩn PRO, cũng có rất nhiều người để ý.
Nhưng không lẻ chỉ một thời gian ngắn gủi như thế cô ta đã cưa được Hoseok nhanh đến thế sao. Là cô ta có sức hấp dẫn cao , hay Jimin này không có tí hấp dẫn nào. Đột nhiên Jimin cảm thấy tức giận vô cùng.
- Cứ tin đi, vì đó là sự thật. Còn nữa, không phải là vô tình mà là cố ý. cô đó ý giật lấy Hoseok trong tay cậu, không phải vì hắn thích Hoseok mà là do hắn ghét mi – Taehuyng đột nhiên phán một câu khiến Jimin thấy choáng voáng.
Cậu thấy đầu óc mình quay cuồng, lẫn lộn tứ tung, không hiểu gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip