Chương 6
Điền Chính Quốc vừa cài khuy áo ở cổ tay vừa gọi: " Phác Chí Mẫn đâu?"
Quản gia đang ở phía sau liền chạy lên, nói: "Ông chủ, Phác Chí Mẫn đi đâu từ tối qua đến giờ không thấy về."
Điền Chính Quốc ngưng cài nút, hỏi: "Cậu ta ăn cơm xong liền đi hay sao?"
"Thưa không, hôm qua ông chủ phạt cậu ấy không được ăn cơm, cho nên buổi chiều vẫn ở trong phòng, đến tối mới ra ngoài."
"Còn không mau đi tìm đi!" Điền Chính Quốc nhíu mày, sau đó đi theo quản gia.
Tìm kiếm mất nửa giờ đồng hồ mới nhìn thấy Phác Chí Mẫn nằm ở trước mộ của Phác Chí Nghiên.
"Ông chủ, ở đó!" Quản gia mau mắn chạy đến, vừa lay vừa gọi. "Cậu Chí Mẫn, cậu Chí Mẫn..."
Điền Chính Quốc nhìn Phác Chí Mẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đi chân trần, làm da trắng bợt bạt lộ ra. Tuy không sờ vào, hắn cũng biết rất lạnh.
Sau khi đưa Phác Chí Mẫn đến bệnh viện cấp cứu, Điền Chính Quốc lại không về mà ở lại đó chờ nghe kết quả.
Trịnh Hạo Thạc bước ra, nói:
"Ông chủ, cậu Chí Mẫn không sao. Chỉ là bị sốt, đường huyết tụt xuống mức thấp, lại còn bị đau dạ dày nên ngất đi thôi."
"Đau dạ dày? Cậu ta bị bệnh này khi nào?" Điền Chính Quốc đứng dậy hỏi, dường như rất ngạc nhiên.
"Vào hai tháng trước rồi, lúc đó cậu ấy tìm tôi xin thuốc. Tôi bảo cậu ấy phải ăn uống điều độ, chắc lại bỏ bữa nên mới như vậy." Trịnh Hạo Thạc đáp.
Điền Chính Quốc gật đầu, không nói gì nữa. Hắn bước đến trước cửa phòng bệnh, do dự một lát rồi tiến vào.
Phác Chí Mẫn đang nằm trên giường, nhắm nghiền mắt. Cánh tay bên trái đang băng bó, phía trên là dây truyền nước. Khuôn mặt cậu tái nhợt, bộ đồ bệnh viện rộng thùng thình cũng không che được thân thể gầy trơ xương.
Điền Chính Quốc hai tay cho vào túi quần, cười khẩy:
"Tại sao cùng một khuôn mặt, người thì khiến tôi yêu đến chết đi sống lại, còn một người lại khiến tôi ghét đến độ này?"
Hắn thở ra một cách đầy khinh miệt rồi xoay lưng bước ra ngoài.
Phác Chí Mẫn từ từ mở mắt, nỗi đau đớn lan khắp tứ chi bách hài. Cậu lặng lẽ lau đi hơi ẩm ướt từ khóe mắt, tự mình cố gắng che giấu nỗi thống khổ này.
Bác sĩ Trịnh Hạo Thạc đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy liền nói:
"Ơ kìa, em vừa tỉnh lại đừng khóc, tổn hại sức khỏe lắm."
Phác Chí Mẫn vội vã dùng tay phải không bị thương nâng che đi khóe mắt, mỉm cười nói:
"Em có khóc đâu chứ, bụi bay vào mắt thôi." Trịnh Hạo Thạc đối xử rất tốt với cậu, trước đây cậu với anh ta từng kết nghĩa anh em, nên xưng hô rất thân thiết.
Trịnh Hạo Thạc đưa cho cậu chiếc hộp, bảo cậu ăn đi. Phác Chí Mẫn lắc đầu, bảo không đói.
"Không đói cũng phải ăn, dạ dày của em không ổn, không ăn lát nữa sẽ đau."
Phác Chí Mẫn nghe vậy, liền ngồi dậy, cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra ăn. Bên trong là cháo dinh dưỡng.
"Hôm qua...sao lại nhịn đói?" Trịnh Hạo Thạc khẽ bắt chuyện.
"Tại em không đói." Phác Chí Mẫn lấp liếm cho qua.
"Tay em sao lại bị thương? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trịnh Hạo Thạc nhìn bàn tay được băng bó của Phác Chí Mẫn mà thắc mắc.
Phác Chí Mẫn đã ăn xong hộp cháo, cậu đặt chiếc hộp lên bàn, đáp: "Em sơ ý bị ngã thôi."
Trịnh Hạo Thạc rót cốc nước cho cậu, đưa vài viên thuốc qua. Anh vừa nhìn cậu uống vừa hỏi:
"Vậy mặt em làm sao bị sưng như thế?"
Phác Chí Mẫn tránh né ánh mắt của Trịnh Hạo Thạc, đáp: "Ờ...ừm...bị ngã."
"Nói dối." Trịnh Hạo Thạc vạch trần. "Bị ngã cũng không thể sưng như vậy, anh có thể đếm được dấu tay in trên đó đấy."
Phác Chí Mẫn cúi đầu, không đáp.
"Ông chủ đánh em phải không?" Trịnh Hạo Thạc hỏi thẳng vào vấn đề khiến Phác Chí Mẫn ngẩng lên. "Tại sao lại đánh em?"
Phác Chí Mẫn nhìn sang chỗ khác, nói: "Do em làm vỡ khung ảnh của anh trai em. Ông chủ vì tức giận mới đánh em."
Trịnh Hạo Thạc trong lòng không hề vui vẻ, nhưng rồi chỉ biết thở dài. Anh hỏi: "Em có thể rời khỏi mà, phải không?"
"Dạ?" Phác Chí Mẫn không hiểu anh đang nói về điều gì.
"Em có thể rời khỏi Điền gia đúng chứ? Tại sao lại không đi?" Trịnh Hạo Thạc hỏi rất nghiêm túc.
"Vì...em không có bằng cấp, cũng không thể tự nuôi thân được, vì vậy đành phải ăn bám ông chủ để sống qua ngày thế thôi. Bị đánh cũng không sao, nhịn đấm ăn xôi mà, cũng ổn." Phác Chí Mẫn cố gắng tìm lý do cho mình.
"Em yêu ông chủ, cho nên không muốn đi, có đúng không?" Gương mặt Trịnh Hạo Thạc rất nghiêm nghị.
Phác Chí Mẫn không biết phải nói gì, chỉ lúng túng mấp máy môi rồi im lặng.
Trịnh Hạo Thạc định nói gì đó, nhưng đúng lúc này có y tá vào báo cáo công việc, anh đành rời đi. Phác Chí Mẫn thở phào nhẹ nhõm, rồi vì mệt quá nên nằm xuống trở lại, nhắm mắt.
______________
miinmiinnee_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip