#1_Cuộc gọi tới

Jungkook không hiểu tình thế hiện tại là như thế nào. Hắn hiện tại ngồi quỳ nơi trung tâm một căn phòng tối, phía hai bên ánh lên ánh đèn vàng mờ ảo, tứ phía đứng sừng sững những tên to lớn đồ sộ mặc vest đen. Hai tay cùng chân bị trói buộc phía sau bởi dây thừng, ngồi lâu đến mức chân cũng tê rần.

Ngày hôm đó rõ ràng vẫn như mọi ngày bình yên như vậy, đáng lẽ là thế...nếu cuộc gọi kia không xuất hiện, đặt mốc khởi nguồn cho tất cả.

____________

Tháng 6, cuộc thi tốt nghiệp cũng vừa kết thúc, chỉ cần đợi 2 tháng nữa là kết quả đỗ đại học sẽ ra lò. Học sinh trong lớp ai ai cũng hồi hộp cùng xúc động, nhẹ nhõm sau khi thi cùng xúc cảm lúc phải chuẩn bị từ biệt trường lớp lẫn lộn nhau khiến ai cũng đều không biết nói gì, đặc biệt là mấy học sinh chưa kịp thổ lộ với người thương.

Kể ra thì, trung cấp Busan dù điều kiện không bằng những trường cấp 3 khác, nhưng nam thanh nữ tú thì đặc biệt không thiếu. Một trong những tiêu điểm đó, là Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook, học sinh năm cuối, luôn là tâm điểm của mấy cô nàng yêu thích thể loại năng động, hắn đặc biệt ở chỗ khí tức xung quanh luôn có một loại cảm giác ngây ngô dễ thương. Bất cứ môn thể thao nào hắn cũng xuất sắc đứng đầu. Nam sinh trong trường cũng quý hắn, thứ nhất là vì hắn có thể giúp bọn họ tiến xa trong các giải đấu, thứ hai là vì hắn không có bạn gái, chẳng có ai hội ghen tị hắn làm gì cả.

Học lực khá tốt, mấy môn liên quan đến văn với ngoại ngữ thì hơi bấp bênh, thế nhưng các thầy cô đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Điều kiện gia đình hắn không quá tốt, học được trên trường cũng là từ học bổng thể thao mà ra, lại ngoan ngoãn nghe lời, bản tính phụ huynh của các thầy cô liền bộc phát.

Tốt nghiệp cũng tốt nghiệp rồi, Jungkook cũng không tính tiến tới đại học. Chỉ có duy nhất một điều, hắn đối với hội họa và âm nhạc vẫn luôn là một ước mơ xa vời. Jungkook muốn tiến đến trường cao đẳng nghệ thuật Busan, nhưng nghĩ đến gia cảnh nhà mình, hắn lại lắc đầu chán nản. Kể cả có đỗ, cũng không có tiền để đi học.

Jungkook ở trọ cùng với một đàn anh đến từ Daegu, hiện tại đang học tại ngôi trường mà hắn mơ ước. Hai người bọn họ ở cùng trọ với nhau được hơn hai năm, kì thực cũng không quá thân thiết. Y là một con cú đêm, buổi sáng ngủ li bì rồi lại thức trắng sáng tác nhạc. Jungkook cùng y sinh hoạt không đồng đều, chẳng mấy khi ăn cùng bữa cơm nhưng cũng khá ăn ý. Hắn là ngưỡng mộ tài năng của y nên việc nhà đều do hắn làm, hơn nữa, tiền nhà hơn 7 phần là y bao trọn.

Lúc về đến nơi, ngoài ý muốn thấy đồ đạc của người kia đã dọn gần xong.

"Yoongi-hyung? Anh đi đâu thế?"

"Nhà có chuyện, trong một hai tháng tới có lẽ sẽ không trở về." Bộ dáng y có vài phần vội vã, xem ra thực sự là có chuyện. "Tiền nhà mấy tháng tới anh đã lo liệu, chú cứ ở lại trông hộ anh."

"Được thôi, dù sao mấy bữa nữa cũng không có việc gì để làm."

Động tác thu dọn của Yoongi hơi dừng lại, đôi mắt nhỏ sắc lặng lẽ liếc qua. "Nếu là tìm việc làm thêm, anh cũng có thể tìm cho em một vài chỗ tốt, nhưng đừng nóng vội. Mới tốt nghiệp cấp 3 thôi, tận hưởng nốt quãng thời gian này với bạn bè đi."

Hai mắt Jungkook lóe lóe như hai cái đèn pha, nguyên bản từ cái mặt ủ rũ liền biến thành vui vẻ, cười tươi đến mức phô ra hai cái răng thỏ. Cười lên trông dễ thương thế này ai cũng thấy thích, nhất là mấy đứa con gái, đến cả Yoongi cũng thấy ngứa tay, muốn tóm cái đầu xoăn xù kia xuống mà chà đạp.

"Hyung, anh tốt với em quá!"

"Rồi rồi, bớt lời đi, khi nào về anh đưa chú đi ăn. Giờ sắp đến chuyến xe tới rồi, anh đi đây."

Trông thân hình Yoongi nhỏ bé là thế, nhưng động tác của y thì thực nhanh. Một tay vững chãi vác đống đồ điện tử yêu thích trên vai, một tay xách va li dứt khoát đi xuống cầu thang, rất nhanh không còn thấy bóng dáng.

Đóng chốt cửa lại, sau đó nằm phịch xuống chiếc giường êm ái, thoải mái duỗi người. Jungkook hiện tại đang trong tuổi ăn tuổi lớn, chiều cao hội tăng nhanh nên cơ bắp có chút mỏi, ngày nào cũng cần dùng một chút cao xoa bóp qua người. Nghe đàn anh nói, xem ra muốn theo đuổi ước mơ cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng hết sức, không thể bỏ cuộc giữa chừng được.

Jungkook hạ quyết tâm, đang chuẩn bị nhắm mắt làm một giấc thật sâu thì điện thoại lại vang lên. Người gọi tới ngoài ý muốn lại là từ cục cảnh sát.

Y nói, người thân của cậu gặp tai nạn, đã chết từ đêm qua. Còn nói có vài thông tin quan trọng cần trao đổi, muốn hắn nhanh chóng trở về hợp tác bọn họ điều tra. Thông tin mới tiếp nhận như một cơn sét đánh qua, cùng với sự bàng hoàng tột độ.

Mẹ ...đã chết?

Hắn ngồi thần người một hồi lâu, sau cùng cũng không cảm thấy tuyệt vọng như đã nghĩ. Bà ta cùng hắn cắt đứt liên lạc cũng đã lâu. Dù bất hòa, hàng tháng hắn cũng gửi chút gì đó làm hiếu. Lần gần đây nhất gặp mặt chính là mấy tháng trước hắn lén lút quay trở về quận Haeundae thăm bà ta thì đã thấy bà quấn quít với một người đàn ông khác, hắn cuối cùng cũng bỏ cuộc ý định giảng hòa, lại không nghĩ tới, lần gặp đó đã là lần cuối cùng.

Dù lạnh lùng thờ ơ, dù ngọt nhạt giả dối, dù vô trách nhiệm, nhưng dù sao bà ta vẫn là người thân duy nhất của hắn, vẫn sẽ đau thương. Cảm thấy mũi như bị một luồng cay xè xộc lên, hắn vội vã đứng dậy thay đồ, đem theo giấy tờ, còn cuống đến mức đánh rơi cả điện thoại. Đi từ quận Geumjeong đến Haeundae đường tàu điện ngầm tốn tầm 20 phút, chạy về đến nơi, trời đã muốn tối. Khu chung cư nhỏ ba tầng hắn ở ngày xưa đã có bạt cùng dải ngăn cách chăng quanh.

Chung cư nhỏ đã qua tu sửa hai lần, ngoại trừ tường có chút ố, còn lại chất lượng đều không quá tệ. Từng chi tiết đến hoa văn kính khung cửa sổ còn như in trong trí nhớ của của hắn, không khỏi có chút hoài niệm. Thế nhưng hôm nay đến đây không phải là để hồi ức, mà là để chứng nhận thân phận của thân thể kia.

"Mối quan hệ của cậu đối với nạn nhân?"

"Là con trai, tên Jeon Jungkook." Hắn đáp, giọng bất giác hơi run.

Vừa mới nghe hắn trả lời, cảnh sát viên kia liền nhướng mày tỏ vẻ không tin. Đến lúc hắn đưa ra thẻ sinh viên cùng giấy khai sinh, ông ta mới cảm khái lắc đầu, thở dài nhè nhẹ, giọng nói cũng thêm một tầng hòa nhã. Cũng không trách, bộ dáng của mẹ hắn quá mức nổi bật, bảo dưỡng tốt vô cùng. Mọi người đều không nghĩ bà đã qua tuổi 40, ai cũng tưởng bà mới qua 30 hoặc trẻ hơn, lại càng không nghĩ tới bà đã có một đứa con trai lớn đã học xong cấp 3. Từ xưa đã vậy, so với bạn cùng lứa bà luôn mang dáng hình nhỏ nhắn trẻ trung nhất.

Nguyên nhân cái chết là bị vật cứng đập vào trán và đầu, xuất huyết não. Chứng theo dấu vết trên bậc cầu thang và tay vịn của tòa chung cư, xem ra là bất cẩn ngã chết. Ngoài một chị sinh viên làm ở cửa hàng tiện lợi thâu đêm cũng chỉ có bà chủ nhà bị lãng tai ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình ấn độ. Jeon Seomi ngã lúc đó nếu có ai gọi điện kịp cho bệnh viện thì có lẽ đã có khả năng cứu vãn.

Kể cả ngã xuống, máu me như vậy chết thảm thế nhưng Jungkook cũng nhìn ra được mấy tháng này bà sống không tệ. Vòng tay, dây chuyền hẳn là có người khá giả mua cho, móng tay cũng làm tỉ mỉ khoa trương đến thế. Hắn biết mẹ hắn tính tình keo kiệt, không bao giờ tự chi tiền cho ăn mặc cả.

"Vậy...cái chết của mẹ tôi là một vụ tai nạn?"

"Có lẽ vậy...nhưng chúng tôi vừa mới điều tra theo một giả thuyết khác, không biết có đúng hay không nhưng rất có thể đây là một vụ án mạng làm ngụy trang thành tai nạn." Đây là một cảnh sát viên trẻ tuổi khác nói thêm vào.

"Giả thuyết đó có vài điểm không chắc chắn." Trưởng viên lặng lẽ đưa ánh nhìn cho viên cảnh sát trẻ tuổi kia, đặt ra giả thuyết khác nhau cũng tốt, nhưng cũng không nên hấp tấp bám theo nó. "Chúng tôi muốn điều tra một chút chuyện xảy ra trước khi tai nạn để tìm ra nguyên nhân. Mẹ cậu khi đi ra ngoài mang theo một túi đồ, bên trong cũng có kha khá trang sức, quần áo cùng giấy tờ, xem ra là mẹ cậu đang chuẩn bị đi đâu xa. Cửa cũng đã khóa. Nếu là có người hại cướp của thì đáng lí những thứ đắt tiền đã không còn tại trong túi rồi."

"Cậu Jeon, cậu có thể lên trên phòng xác nhận xem có thứ gì đặc biệt quan trọng không còn không? Nếu không có, vụ này liền xong, cậu có thể lo an táng cho mẹ."

Phía sau còn loáng thoáng nghe hai cảnh sát viên kia tranh cãi với nhau.

"Sếp à, vụ này sao mà là tai nạn được, theo tôi thấy thì là giống bị bức tử hơn. Sếp không thấy mấy cái kia giống cách bọn cho vay nặng lãi hay làm à."

" Vớ vẩn, nạn nhân chuẩn bị đi xa, lục đồ lộn xộn một chút cũng không có vấn đề gì. Nơi này ngoài dấu vết của nạn nhân không có đến một cái dấu vân tay của người lạ, suy đoán làm gì cho mệt.  Tổ pháp y đã nói rồi, đừng có bới thêm nữa."

_______________________________

Nhân nào lọt hố thì xuống reccomend cho tác giả mấy bộ nào allmin, kookmin ngọt hường ít máu chó đi :)))

[18:40|051919]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip