Extra 9: Jungkook và ông trời con của hắn

"Mẹ bảo cậu ấy đi về đi! Đòi áo thì mai con sẽ trả!"

Tiếng Jimin hét ầm lên từ gian trên, vọng xuống tận bậc thềm nơi Jungkook đứng. Hắn đần độn nhìn bác gái, thật không biết phải phản ứng ra sao trong tình huống này. Chỉ thấy bác cười ngại, mời Jungkook vào nhà ăn bánh uống trà, trong lúc đó bác sẽ lên dỗ dành đứa con trai hay dỗi của mình.

Nhưng hắn nghĩ hắn không nên ở đây. Bởi Jimin có thể chạy xồng xộc xuống dưới và ném cái áo vào mặt hắn rồi đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà.

Dễ lắm.

"Dạ thôi, cháu xin phép bác. Cháu đi về ạ." Jungkook ngoan ngoãn cúi chào bác gái, hắn phóng xe về nhà, dọc đường đi vắt hết chất xám của não bộ để nghĩ xem vì sao Jimin tự dưng giận dỗi hắn. Để xem nào...

Sáng nay vẫn còn bình thường, líu lo chạy lên lớp hắn mượn áo khoác. Từ đó đến bây giờ mất hút, không thấy mặt mũi đâu.

Do áo của hắn có mùi à?

Hôm qua vừa giặt thơm tho mà. Chắc không phải, Jungkook cau mày, hay là do hắn ngồi cùng Ahnyeong? Nhưng rõ ràng Jimin rất tự tin với vị trí của cậu trong tim hắn, và rõ ràng, cậu ấy là người duy nhất được hắn quan tâm. Vậy tại sao?

Jungkook trở về nhà với cái đầu rỗng tuếch, mang tiếng nam thần học giỏi, dính vào yêu đương bỗng dưng so được trí tuệ với con bò. Hắn tìm tới vị thần anh minh sáng suốt họ Min, biết mình kiểu gì cũng bị nghe chửi nhưng mặc kệ.

"Tổ cha mày, gọi đúng lúc thằng bố mày đang ngủ!" Yoongi tru tréo, giọng gã đặc sệt cơn ngái ngủ. "Có chuyện gì?"

"Chíp Chíp giận rồi." Jungkook thở dài, vò đầu bứt tai. "Không biết vì sao lại giận, khi nãy tao qua nhà thì em ấy đuổi thẳng cổ tao luôn."

"Mày nghĩ xem mày làm gì để em giận?"

"Tao mà biết thì đã không gọi mày."

"Giận từ bao giờ?" Đầu dây bên kia sột soạt ngồi dậy, và sau cái ngáp ồn ào không hề tôn trọng người nghe, Yoongi có vẻ đã tỉnh táo. "Kể cụ thể chi tiết đi, sáng tao thấy mày đưa em Chíp cái áo."

"Ừ, gặp mỗi buổi sáng, tối hôm qua thì vẫn bình thường. Sau khi đưa em cái áo thì em giận tới giờ luôn." Jungkook cố gắng lục lọi trí nhớ xem có điều gì bất thường, nhưng mọi thứ hoàn toàn rỗng tuếch. Hắn nằm vật ra giường, thở ngắn thở dài. "Giờ phải biết tao làm gì sai để tao còn xin lỗi em."

"Áo có bẩn không?" Yoongi huỵch toẹt.

"Sáng sớm mày hít lấy hít để xong giờ mày hỏi áo bố có bẩn không?"

Nam thần chửi thề, chỉ nghe tiếng họ Min cười ha hả. Gã ngẫm nghĩ thêm một lúc rồi tiếp lời:

"Hay là em thấy mày ngồi với gái? Ahnyeong đó thích mày lồ lộ, không ghen cũng lạ ấy."

"Ý là tối hôm qua tao với em Jimin vừa chúp mỏ nhau xong."

"Kinh!" Yoongi đã quá quen cái cảnh mập mờ, gã lại hỏi. "Trong áo có gì bất thường không?"

Nam thần rơi vào trầm tư. Hình như, hắn nhớ ra rồi, trong túi áo có kẹo dẻo xoài của Ahnyeong tặng. Jungkook trừng mắt bật dậy khỏi giường ngủ, hắn cuống quýt. "Thôi bỏ xừ trong túi có quà của bạn kia!"

"Mày chết!"

Chết tươi trên chảo như cá sống. Jungkook ngán ngẩm trí nhớ của chính mình, vốn dĩ không muốn nhận quà của cô nàng nhưng nhìn qua lại thấy kẹo dẻo xoài loại mới, Jimin thích ăn loại này nhưng loanh quanh trong phố chẳng nơi đâu bán cả, hắn định mang về cho bạn nhỏ ăn nên mới nhét vào túi áo. Nào ngờ, quên béng mất không nói, giờ thì hắn bị hiểu lầm tai hại rồi? Jimin giận cũng đúng thôi, trước đây thoải mái kiêu ngạo nhìn Jungkook không nhận quà từ bất cứ ai, bỗng dưng một ngày đẹp trời phát hiện ra trong túi áo hắn có kẹo dẻo cùng lá thư viết vội, chẳng giận mới lạ.

Không, thưa em Chíp yêu, anh xin thề là anh không có người thứ ba.

"Thôi, cảm ơn vì đã khai sáng. Giờ tao đi dỗ em."

"Nguyên quả đồi hoa sim, mày ý, yêu nhiều là khổ đấy!" Yoongi nhàm chán, tỏ vẻ thất vọng với Jungkook.

"Nếu là em Mimi thì tao nguyện làm hoa sim cả đời."

Jungkook chỉ nói thế rồi cúp máy, hắn nhanh nhanh chóng chóng tắm rửa thay đồ, báo với bố mẹ rằng hắn chẳng ăn cơm. Cũng may, ông bà bô dễ tính, hắn cứ thế nhảy lên xe phóng dìn dìn qua nhà Jimin, trên đường tạt ngang quầy bánh khoai bánh chuối, mua mỗi thứ hai cái. Tình yêu đôi khi thật đơn giản, hay có chăng bạn nhỏ nhà Jungkook thật đơn giản, bao nhiêu lần giận hờn chỉ cần nựng một chút, ngọt ngào một chút, tẩm bổ bằng đồ ăn, năm phút sau đã thấy bạn cười tươi rói.

Nghĩ về Jimin mà hắn cứ tủm tỉm hoài.

Chắc là yêu quá rồi.

Chuông cửa reo, lần này là bác trai mở cửa. Vừa trông thấy Jungkook, bác đã mừng như vớ được vàng, thì ra hai vợ chồng đang cãi nhau, bác bị vợ mắng dữ dội quá. Đúng lúc ấm ức sắp khóc thì hắn bấm chuông, quả là vua cứu cánh. Bố Park lôi Jungkook vào phòng khách uống trà chơi cờ vua, hắn chỉ biết cười cười nghe theo. Chuyện dỗ ngọt bạn nhỏ thôi đành để lát nữa, bố chồng đang ngồi ngay trước mắt đây, biết trốn thế nào?

"Gớm, tôi không mắng ông nữa đâu mà cứ vịn lấy thằng bé làm gì! Thả nó ra cho nó gặp Jiminie, túi bánh sắp nguội ngắt rồi kia kìa!"

"Ui chao cái thằng này, con cứ chiều hư Jimin, rồi nó mập thây ra đó!" Bác trai đẩy gọng kính, trách Jungkook mà mắt vẫn ấm áp nuông chiều. "Thôi lên chơi với nó, từ chiều đến giờ nó cứ lầm lì."

"Dạ, vậy con xin phép!"

Jungkook bước từng bước khẽ khàng lên tầng lầu, đứng trước cửa phòng Jimin, hắn gõ nhẹ ba tiếng thay cho lời chào. Bên trong vọng ra tiếng mời vào, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa.

Jimin vừa thấy hắn, quay ngoắt đi.

"Đến làm gì?" Cậu lạnh nhạt, giật cái áo khoác treo trên móc đem vo thành nắm tròn xoe. "Muốn đòi áo thì lấy rồi về đi."

"Tôi mua bánh cho cậu này."

Jungkook huơ huơ túi bánh trước mặt Jimin. Bạn nhỏ bĩu môi ngoảnh mặt nhìn cửa sổ, bao nhiêu giận hờn trào hết theo giọng nói:

"Không cần! Cậu đi mà mua cho Ahnyeong ấy."

Biết ngay là vẫn còn giận lắm mà.

Hắn cười cười, ngồi xuống bên cạnh Jimin và dỗ ngọt. "Em...tớ biết tớ sai rồi!"

Jimin liếc mắt nhìn hắn.

"Sai ở đâu?"

"Sai đẹp chiêu!"

Bạn nhỏ thiếu điều tăng xông, cậu đứng phắt dậy trong tiếng cười ha hả của bạn lớn, rõ ràng tên này chán sống lắm rồi mới dám trêu chọc cậu như vậy. Đôi chân ngứa ngáy muốn tung cước, nhưng tự dưng Jungkook nghiêm túc trở lại, hắn cầm áo khoác đồng phục của mình lên, lôi ra từ trong túi cái gói kẹo dẻo khiến Jimin chướng tai gai mắt.

"Cái này." Hắn xé ra, đặt trong lòng bàn tay. "Là loại kẹo dẻo em Mimi thích nhất, nên tớ định mang về cho em ăn. Chứ không phải là tớ muốn nhận quà của bạn kia."

"Điêu!"

Jungkook thản nhiên hết sức có thể, hắn đứng dậy, ép Jimin vào tường và cúi xuống hôn lên môi cậu. Nụ hôn không giống thường ngày, không phải cú chạm nhẹ để rời đi trong lưu luyến, nụ hôn này sâu lắng và có phần mạnh bạo hơn. Hắn cạy mở khoang miệng nhỏ nhắn, ấn sát cậu ra sau nhằm chặn hết đường trốn chạy của cậu, chiếc lưỡi dày cộm đưa ra đẩy vào trong, tóm lấy chiếc lưỡi rụt rè e thẹn nào đó, quấn quýt, liếm mút.

Jimin gần như đã nín thở, máu nóng dồn lên da mặt, lan rộng sang vành tai và chạy rần rần khắp xung thần kinh khiến cậu mất thăng bằng trong giây lát. Jungkook đưa tay đỡ lấy vòng eo xinh, kéo cậu sát lại gần mình, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ngực hắn, run rẩy.

"Thế này đã đủ thật lòng chưa?" Bạn lớn tiếc nuối dứt khỏi môi bạn nhỏ khi cậu không thể thở nổi nữa, và cậu đã cứng họng luôn rồi, chỉ biết gật đầu lia lịa. Hổ con hung dữ lúc nãy giờ đây ngoan còn hơn cún.

"Không giận nữa nhé, ăn bánh đi."

Jimin ngượng ngùng gật đầu, cậu lấm lét nhìn Jungkook bóc bánh cho mình, lí nhí:

"Cậu không được thích Ahnyeong đâu!"

"Nếu tôi hôn Mimi nhưng vẫn thích Ahnyeong thì tôi chắc chắn là thằng khốn nạn nhất vũ trụ." Jungkook cười nhếch mép. "Nhưng Mimi kể với bạn bè rằng tôi rất tốt bụng mà."

"Thì tôi cứ dặn trước thế..."

Jimin chính thức hết dỗi sau hai cái bánh khoai.

Nhưng có một vấn đề thế này.

"Jungkook!" Cậu nhấc mình khỏi ngực hắn, mắt tròn xoe nhìn đến hắn như nũng nịu điều gì.

"Ơi?"

"Làm lại đi!"

"Hả?"

"Chúng ta..." Bạn nhỏ mím môi ngại ngùng, cậu ve vuốt quai hàm nét căng của bạn lớn, thủ thỉ. "H-hôn như vừa nãy đi."

À, được thôi.

Đừng trách tôi tàn ác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip