Hồi thứ mười hai: Tại sao lại tránh mặt đệ?
Suốt cả ngày trời làm quen với cái nạng gỗ, ông trời quả không phụ lòng người, cuối cùng Jungkook cũng thích nghi dần với cái thứ mà Yugyeom cứ thi thoảng lại ghẹo hắn là cái chân thứ ba.
Cố tình lườm nguýt vị bằng hữu đang ung dung ngồi ăn điểm tâm trên phảng, mồm mép liến thoắng dặn hắn phải đi như này như này, cứ tỏ ra như thể quan tâm người ta lắm, để rồi vài khắc sau khi thấy hắn té dập mông, lại được một phen ngửa cổ hỉ hả.
Nhìn chung mấy vết bầm bé tí cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, vẫn còn có sức đi đã là tốt lắm rồi, hắn nghĩ, đoạn ngoảnh mặt trông ra trời đã về chiều, chợt thấy tiếc tiếc vì hoàng hôn chẳng đến như hắn hằng trông, đổi lại trước mắt chỉ toàn một màn tuyết dày.
Vài ba tiếng chuông leng keng từ nhà bếp vọng lại, Yugyeom lui cui giấu đĩa bánh ngọt xuống tấm chăn của Jungkook rồi thoăn thoắt nhảy xuống đất, vươn tay có ý dìu hắn cùng đi dùng bữa.
"Cậu đi trước đi, tớ tự đi được."
Jungkook lắc đầu nguầy nguậy, chẳng tốn chi nhiều công sức, Yugyeom hiểu ý rất nhanh, liền tự hào cười rồi phóng tót đi.
Người nọ mới vừa rời khỏi, chỉ chờ có vậy, Jungkook lập tức chập chững chống nạng lên trước, nhưng nơi đầu tiên hắn muốn đến lại không phải là nhà ăn, mà là thư phòng Jimin.
Quãng đường từ khu phòng hắn đến chỗ Jimin vốn dĩ không xa, nhưng ngặt nỗi một bên chân vẫn còn chưa lành hẳn, chưa kể chập choạng tối mà tuyết càng rơi mỗi lúc một dày, hắn lại quên mang theo ô, nhất thời trong đầu chỉ nghĩ về một người duy nhất, cứ vậy bám lấy như một thứ quyết tâm kiên gan bền bỉ, bất chấp lạnh đến đông cứng mí mắt, dồn toàn bộ sức lực mà bước đi.
Mặt sân mới vừa được dọn sạch sẽ buổi sáng, nhưng đến ban chiều lại mau chóng bị tuyết vùi lấp đến thảm thương như cũ.
Lúc này Jungkook mới thật sự thấy quý cái gọi là sức khoẻ, không có nó, ngay cả việc đi lại thường ngày cũng như hoá thành một cuộc trường chinh bất tận.
Hắn run rẩy đua tay quẹt đi màn tuyết mỏng bám dính nặng trĩu trên hàng mi rẽ quạt, đập vào đôi ngươi tức khắc chính là mái hiên đã từng là nơi hắn ngày ngày rảnh rỗi trà nước ghé thăm, vì tâm niệm muốn thấy nụ cười bừng sáng của ai kia mà không ngại diễn vài vở kịch mà ngày trước dùng làm mua vui cho bọn giặc cỏ.
Mới đấy thôi mà hắn cữ ngỡ như đã thật xa, trong cơn rùng mình se da cắt thịt mơ hồ cứ ngỡ những đoạn ký ức kia tựa như đã là chuyện của kiếp trước.
Nghĩ đến đây tim chợt đau nhói, hối thúc hắn càng phải bước nhanh hơn, để gặp được y.
Gặp được rồi, hắn mới không còn sợ việc phải đối diện với mấy suy nghĩ vẩn vơ quái đản của mình nữa.
Gặp được rồi, hắn mới yên tâm rằng ông trời vẫn còn nhân từ lắm, cho hắn kiếp này tìm được một người mà thậm chí, nếu có bảo hắn trao trọn cả thể xác lẫn linh hồn, hắn cũng không hối tiếc.
Thoáng thấy từ xa một bóng áo trắng nhỏ nhắn mở cửa bước ra, chiếc ô giấy dầu quen mắt vừa bung lên, lòng liền trao dâng một niềm sung sướng không thể tả, cứ vậy thôi thúc hắn mừng rỡ tiến đến, vội vàng đến nỗi không để ý dưới chân là một vụng nước tuyết, cuối cùng liền trượt chân ngã.
"Jungkook!"
Thanh âm xa vọng đến theo tiếng phong linh đinh đang, hắn chưa ngẩng mặt lên kịp nhưng phút chốc rất muốn mình nghe nhầm, vì hắn biết giọng nói ấy không phải của Jimin hyung.
Không phải...
"Jungkook, đệ không sao chứ?" Chỉ với vài chục bước, người nọ đã thu hẹp khoảng cách, vội cúi xuống giúp hắn nhặt lấy chiếc nạng, đoạn xốc hắn ngồi thẳng dậy. "Tuyết đang to thế này, sao lại còn mò đến đây?"
"Đệ... Đệ..." Jungkook bỗng trở nên lúng búng khi bất ngờ bị Yoongi bắt gặp, tròng mắt đen láy đảo đảo chẳng biết nên đặt vào đâu.
"Ăn mặc phong phanh, vội vội vàng vàng tập tễnh đến, hẳn là tìm Jimin?"
Vị mưu sĩ nhếch một bên khoé môi làm ra vẻ biết tuốt, nhưng đáy mắt lại chứa đầy yêu chiều lẫn thông cảm. Hắn nhìn mãi, phát hiện trong ấy nửa phần cũng chẳng có sỉ vả ác ý, riêng chút châm chọc thì vẫn còn, những vẫn bẽn lẽn gật đầu.
"Tiếc quá, đệ đến chậm rồi."
"Sao cơ ạ?" Hắn hốt hoảng mở tròn mắt, chẳng còn nghĩ đến việc xấu hổ hay là không nữa.
"Vài cuộc phản loạn nổ ra, Jimin nhận lệnh đi trấn áp. Giờ tỵ đã xuất phát lên đường, có nói sẽ ghé qua thăm đệ một chút, rốt cuộc vẫn chưa gặp sao?"
Jungkook ngắt ngứ lắc đầu, chút ánh sáng cuối ngày rốt cuộc cũng tắt hẳn nơi đáy mắt.
Thì ra khi ấy, là Jimin muốn đến từ biệt hắn.
Hắn loay hoay cả ngày trời chuẩn bị kĩ lưỡng để xuất hiện trước mặt y trong bộ dạng không đến nổi thảm thương nhất, vậy mà kết cục vẫn là bỏ lỡ người kia.
Jimin hyung, tại vì sao lại luôn tìm cách tránh mặt đệ?
Jimin hyung...
Thái tử điện hạ bị phế truất rồi.
Có thể nói, đấy là tin tức gây xôn xao nhất sau tin cuộc phản loạn của bọn tham quan chống phá triều đình được lan truyền đi.
Cũng đã một tháng kể từ khi Jimin dẫn quân đi dẹp loạn, cũng là hai tháng Jungkook khắc khoải trong nỗi nhớ mong.
Mặc dù từ nơi xa thư vẫn gửi về đều đặn, nhưng những lời lẻ trong ấy toàn là bàn chuyện đại sự, chẳng có lấy một câu liên quan đến hắn, lòng thầm không khỏi thất vọng.
Nhưng có lẽ đáng thất vọng hơn cả, chính là việc Yoongi bảo Tết nguyên đán năm nay ở Hwarang trại, Jimin sẽ không thể về kịp để chung vui.
"Ồ, hoa anh đào nở rồi."
...
"Jungkook, ngươi nhìn xem. Anh đào ở Hwarang trại lúc nào cũng nở sớm như vậy."
Tâm hồn treo ngược cành cây bất giác bị gọi ngược trở lại. Hắn thơ thẩn ngẩng mặt theo giọng nói mờ nhạt của Yugyeom, một cánh hoa lập tức vờn ngang chóp mũi, phớt nhẹ như một nụ hôn xuân.
"Gì nữa? Ngươi lại nhớ tướng quân sao?"
Yugyeom khẽ nhíu mi tâm, nhướng mày nhìn sang khay gỗ trước mặt Jungkook, không khỏi lắc đầu ngao ngán, liền thở dài.
"Cậu xem, cậu nhào bột chẳng có tâm gì cả. Cứ yếu ớt nhào như thế, chừng nào chúng ta mới đem bánh gạo đi hấp được đây? Không lẽ là muốn Seollal năm nay không được ăn bánh gạo? Cậu muốn xui cả năm hay sao? Hả? Jungkook, nghe tớ nói không? Này, Jungkook!"
Yugyeom cáu bẳn gọi cả buổi trời, nhưng phải gọi đến khi khản cả cổ họng, cái người trước mặt mới chịu quay lại nhìn hắn với đôi mắt sầu bi vô cùng.
Yugyeom không thích ánh mắt ấy của hắn. Điều đó làm y gợi nhớ đến ánh mắt xa xăm thăm thẳm một màu sương khói của Park tướng quân. Một đôi mắt đẹp, nhưng trống trải và vô hồn. Hắn nghe nói những người ở lâu trong trại bảo, trước đây chúng vốn rất có tình, nhưng kể từ khi tri kỷ của Park tướng quân tử trận, dường như cái tình đó cũng đã theo vị kia, chôn xuống dưới mấy tầng mồ sâu.
"Này, đừng ủ rủ nữa." Yugyeom tỉnh bơ véo lấy một bên má tròn của Jungkook, nói. "Ta biết cách làm thế nào để Tết này gặp được Park tướng quân."
Jungkook cau mày, hai bên thái dương lộ rõ gân xanh. Yugyeom biết vị bằng hữu chung chăn cùng giường này với mình là đang tỏ ý bực dọc vì nghi ngờ hắn, nhưng hắn không giận.
"Đừng đùa ta nữa. Hyung ấy đã bảo không về kia mà. Vả lại còn bận rộn như thế..."
"Thế thì đã sao? Nếu tướng quân không về đón Tết cùng chúng ta, chúng ta có thể trực tiếp đến đó đón Tết cùng ngài ấy mà."
Yugyeom khịt mũi, lém lỉnh hất hất mặt về phía mấy cỗ xe ngựa chất đầy hàng hoá chuẩn bị được chuyển đi cứu trợ, giương mắt sáng rỡ nhìn Jungkook.
Và Jungkook lập tức hiểu ngay ý của Yugyeom.
Tự ý lén trốn khỏi trại mà không có sự cho phép, làm thế là vi phạm quy củ Hwarang, đó chắc chắn là một ý tồi.
"Ngươi đang rất nhớ Park tướng quân đúng chứ?"
Đột nhiên Yugyeom cất giọng đầy chân thành, theo hướng mắt hắn, Jungkook nhìn lên, thấy xinh đẹp làm sao khi trước mặt, những mảng màu hồng thắm như gò má đào hây hây của ai kia đang nở rộ trên cây.
"Jungkook này, ta có linh cảm, Park tướng quân cũng đang rất nhớ ngươi."
...
"Hai người nhớ nhau, tìm đến nhau thì có gì là sai?"
Ừ, có gì là sai đâu nhỉ?
Một khoảng u tối trong tâm trí hắn, trong khoảnh khắc chỉ vì vài lời đơn điệu của người kia mà được thắp sáng lên.
Ừ thì, Jungkook đoán, có lẽ đấy cũng không hẳn là một ý tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip