🌼 7 🌼
Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó ít đau thương hơn. Nhưng đời người chỉ sống một lần, không thể biết được chia ly hôm nay sẽ là mở đầu cho một ngày tái ngộ hay mãi mãi là một lời biệt ly vĩnh viễn.
Đài phát thanh trong xe vang lên nhưng Jimin không bận tâm tới nó. Anh gục đầu xuống vô lăng, trầm mặc một vài giây sau đó uể oải ngồi dậy, đánh tay lái di chuyển ra khỏi hầm gửi xe. Dòng xe cộ trên đường buổi sáng sớm thưa thớt hẳn. Anh gọi cho Yoona hai cuộc nhưng không thấy đầu dây bắt máy, có lẽ cô vẫn còn đang ngủ. Điện thoại vừa tắt, màn hình đã hiển thị Junghyun đang gọi đến. Jimin cuối cùng vẫn lựa chọn nghe máy.
"Uhm, tớ nghe đây."
"Jimin à, cậu đang ở đâu vậy?"
"À... Tớ quay về Seoul rồi, có chút việc."
"Jungkook cũng đi cùng cậu sao?"
Anh nhíu mày, nghi hoặc đáp lại.
"Không, sáng hôm qua cậu ấy nói mệt, ăn xong thì bảo tớ về nhà đi, sau đó tớ có việc nên đã quay về Seoul luôn."
Đầu dây im lặng một lúc lâu khiến Jimin không yên tâm mà rẽ vào ven đường, dừng xe lại.
"Có chuyện gì sao? Jungkook đâu rồi?"
"Tớ không biết nữa. Jungkook thu dọn hết đồ đạc cũng tắt máy rồi, không ai liên lạc được với em ấy cả. Jimin à... Cậu nói thật đi, hai người cãi nhau phải không?"
"Không đâu, làm gì có chuyện đó."
"Trước đây tình cảm giữa cậu và Jungkook tốt đẹp lắm mà. Tại sao bây giờ lại như vậy, đột nhiên xa cách..."
Đầu dây chỉ thở dài một tiếng không nói tiếp nữa. Jimin mím môi, im lặng vài giây rồi khẽ cười.
"Tớ sẽ liên lạc thử với Jungkook. Có gì sẽ nhắn cậu."
Không đợi Junghyun đáp lời, anh đã cúp máy sau đó lập tức gọi cho Namjoon. Đáng tiếc anh ấy cũng không có câu trả lời. Jungkook đã bặt vô âm tín. Namjoon hỏi, trong giọng nói có chút nửa đùa nửa thật.
"Liệu có khi nào thằng bé không muốn tham dự đám cưới của em không?"
Jimin cong môi cười nhạt đáp lại anh.
"Nếu như vậy cậu ấy đã chẳng quay về đây."
Jungkook sẽ chẳng làm những việc tốn công tốn sức như thế. Cậu ấy nhất định sẽ muốn tận mắt nhìn thấy đám cưới được diễn ra.
"Vậy em sợ hãi cái gì chứ? Đằng nào thì Jungkook cũng sẽ quay về trước đám cưới của em mà thôi."
Không khí trong xe bỗng vô cùng lạnh lẽo. Jimin lặng người đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây bên đường xơ xác, tự cười nhạo bản thân. Anh sợ hãi điều gì? Cậu ấy đã chẳng phải đứa trẻ ngày nào nữa. Cậu ấy dù có muốn đi tới nơi đâu cũng không ai có thể ngăn cản được. Namjoon chép miệng, nói qua loa gì đó sau đó tạm biệt anh rồi tắt máy. Jimin đột nhiên không có hứng thú lái xe nữa. Anh ném điện thoại xuống ghế, cứ dừng xe ven đường quốc lộ, nhìn ngắm cảnh vật trước mắt chuyển động trôi qua.
Anh đã từng yêu cậu, cũng đã từng tự hào nhìn thấu cậu. Nhưng sau ngần ấy thời gian, anh không dám chắc liệu mình có còn hiểu rõ con người cậu hay không, à không, phải nói là anh không dám chắc liệu cậu có còn thương anh hay không. Thậm chí khi trong đầu bật ra câu hỏi này, anh cũng chẳng thể hiểu nổi lý do gì mình lại tò mò về điều đó.
Jimin ngồi trong xe rất lâu, lâu tới mức anh cứ ngỡ đã trải qua vài năm quay cuồng bay lượn như con diều nhỏ chao đảo trước trận mưa trắng xoá. Cuối cùng anh vẫn chẳng thể ngăn nổi bản thân đi tìm cậu. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, anh và cậu đã định sẵn loại nhân vật cho chính mình, cậu trốn anh tìm, mãi là như thế.
Jimin không về nhà mà lái xe đường dài thẳng tới đảo Nami. Ngoại trừ nơi này ra, anh chẳng nghĩ được cậu sẽ ở đâu nữa. Bởi vì Jimin thích tuyết nên Jungkook chẳng ngần ngại phóng hầu bao xây riêng một căn villa trong khu nghỉ dưỡng đắt đỏ, cách xa khỏi những điểm du lịch nổi tiếng tại hòn đảo bán nguyệt này. Nói rằng, mùa đông nào cũng sẽ cùng anh tới đây, nghịch tuyết cho thoả thích. Anh biết cậu vẫn lưu luyến, chẳng nỡ bán đi.
Khí hậu trên đảo lạnh hơn Seoul vốn thường tình. Jimin chẳng mang theo đồ đạc gì ngoại trừ ví tiền cùng giấy tờ tuỳ thân, vừa xuống xe đã bị cái lạnh buốt ập tới, run rẩy đút tay vào túi áo, nhìn cánh cửa sắt hoa mỹ đã nhuốm màu của thời gian. Anh sụt sịt chóp mũi đỏ ửng, không bấm chuông cửa mà cứ thế nhập mật mã. Vài giây sau, cửa tự động mở ra. Anh cong khoé môi đầy tự tin bước vào trong nhà. Jungkook vẫn vậy, không hề thay đổi mật khẩu nhà, điện thoại thậm chí là tài khoản thẻ ngân hàng. Jimin chẳng bao giờ nói lại được gì mỗi khi cậu dụi mặt vào hõm cổ anh than thở về việc phải ghi nhớ nhiều loại mật khẩu như thế khiến cậu cảm thấy phiền phức, vậy nên tốt nhất là để anh nhớ hộ.
Cánh cửa gỗ vừa kéo ra, hơi ấm của máy sưởi hương thơm nhạt ùa tới khiến Jimin lập tức thư giãn, toàn thân rơi vào trạng thái êm ái dễ chịu, ngã nhào xuống chiếc ghế sofa phủ lông mềm mại, hoàn toàn coi nơi này tựa như nhà mình. Dĩ nhiên anh cũng triệt để lơ đi người đàn ông còn đang cầm ly cacao nóng hổi với đôi mắt tròn xoe nhìn anh lao đến đầy bối rối. Jungkook chẳng thốt nên lời, ngây ngốc nhìn anh nằm dài trên ghế, đầu gối lên đùi mình, quấn chăn sụt sịt.
"Lạnh quá. Trái Đất nóng lên toàn cầu mà tại sao nơi này vẫn lạnh như vậy."
"Sao anh lại tới đây?"
Jungkook thu lại nét ngỡ ngàng, kéo phần chăn của mình về phía anh. Jimin càng rúc sâu tìm hơi ấm, lí nhí nói.
"Không phải là em cố tình đến đây để được anh tìm thấy sao?"
Jungkook không đáp, chỉ bình tĩnh nhấp một ngụm cacao nóng hổi. Trong không gian ấm áp, nét cười trên môi cậu không nhạt cũng không đậm, cụp mắt nhìn lò sưởi kêu từng tiếng lách tách. Cậu cố tình hay vô tình cũng đâu có quan trọng. Quan trọng là anh luôn biết sẽ phải tìm thấy cậu ở đâu. Dù cho có trở thành một kẻ vô danh, anh vẫn sẽ tìm ra cậu.
"Em..."
Jimin đang ngập ngừng định nói điều gì đó thì chuông điện thoại của anh lại vang lên. Jungkook nhìn liếc qua màn hình, không biết trong lòng ảo não tới mức nào chỉ đứng dậy, khẽ nói.
"Anh nghe điện thoại đi. Em sẽ pha cho anh một cốc cacao."
Jimin không đáp chỉ nằm trên ghế, lặng nghe tiếng bước chân cậu đi xuống bếp. Điện thoại không ngừng rung lên, anh cuối cùng cũng chậm rãi nghe máy.
"Ừm anh đây."
"Em nghe nói anh đi đảo Nami?"
"Ừ. Có chút việc, em không cần quá lo lắng."
"Sẽ không ảnh hưởng tới đám cưới của chúng ta chứ?"
"Đương nhiên là không, anh sẽ về trước ngày thành hôn Yoona."
"Được, anh giữ gìn sức khỏe. Bye bye..."
"Em cũng vậy. Bye bye."
Ánh mắt anh sâu thẳm, lặng lẽ cúp máy. Tiếng ấm đun nước réo át đi tiếng nói chuyện của anh. Linh hồn rung động. Anh sợ mình lại một lần nữa động lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip