28. [END]

Chín rưỡi tối, Jimin hộc tốc rời khỏi nhà, chiếc áo khoác mỏng manh cùng đôi chân trần chỉ độc một đôi dép không làm cậu đủ ấm.

Những lúc khó khăn nhất, cuộc đời lại càng hả hê mà thêm vào vài điều tréo ngoe, đối với Jimin, điều tréo ngoe ấy chính là tất cả ứng dụng gọi xe đều đình công vào ngày cuối tuần và không một ai nhận cuốc. Cậu điên tiết chạy ra bến xe buýt, bắt chuyến số 13 rồi sang 27, cuối cùng là đi 26 để về tới địa chỉ đã được thông báo qua điện thoại.

Nghĩ đến hẵng còn run rẩy, cuộc gọi lúc chín giờ hai mươi phút, số máy lạ, Jimin định không nghe nhưng trực giác mách bảo cậu có điều gì đó chẳng lành. Nhấc máy, đầu dây bên kia ngay lập tức cất giọng - một tông nam trầm khàn của người đã có tuổi, đầy lạnh lùng và dị nghị:

"Cậu là Park Jimin đúng không?"

"Dạ cháu chào chú, cháu là Jimin đây ạ..." Người con trai nghe giọng mình run rẩy.

"Cậu là người yêu của con trai tôi à?"

Jimin im bặt, một khoảng lặng vô hình giam hãm cậu lại như chiếc lồng cũi kim loại, cậu hoang mang nhìn vào bức tường trống hoác trước mặt, trong lòng rối như tơ vò không biết nên thừa nhận hay chối bỏ. Có lẽ chỉ cần tắt máy là xong, nhưng cậu không thể làm như thế, hơn ai hết cậu biết Jungkook ở cách lớp màn hình mỏng manh này đang tuyệt vọng tột cùng. Jimin hít thở hỗn loạn, cậu ấp úng nói vào loa điện thoại:

"Dạ vâng, cháu là...là bạn trai của anh Jungkook."

Tiếng thở dài ngán ngẩm khiến con tim cậu vụn vỡ.

"Cậu qua đây, chúng tôi muốn nói chuyện với cậu. Địa chỉ tôi gửi vào hòm thư." Và cúp máy đầy ngang tàn, để lại Jimin với hàng trăm suy nghĩ nằm ngổn ngang.

Cảm tưởng như vạn vật đều hoá hư không và thế giới này chỉ còn mình cậu tồn tại, mọi thứ trở nên im ắng, lạc lõng và đáng sợ tột cùng, nhịp tim đập muốn nhảy khỏi lồng ngực, trước mắt cậu hoa đi và tâm trí cậu rỗng tuếch. Jimin khoác bừa chiếc áo nằm trên giá treo, xỏ tạm đôi dép gần nhất nằm ở cửa và cứ thế lao vào màn đêm mà đi tìm Jungkook. Và rồi cậu ở đây, trước cổng nhà cao huếnh làm bằng vàng cùng toà nhà đẹp như biệt phủ, bước chân cứ lưỡng lự muốn trốn chạy nhưng con tim liên tục thôi thúc cậu can đảm bấm chuông cửa nhà.

Ấy thế mà còn chưa kịp bấm, từ bên trong đã có bóng dáng người đàn ông cao gầy chầm chậm bước ra. Càng đến gần, Jimin càng nhận ra đây không phải Jungkook như cậu mong đợi, anh ấy có nét giống trung tá nhưng lại không phải trung tá, và cậu đủ thông minh để biết rằng đấy là anh trai của người yêu. Junghyun gật đầu chào lại Jimin, anh nhỏ nhẹ:

"Em vào đi, vào với Jungkook."

Jimin ước gì khoảng sân nhà anh rộng hơn một chút nữa để cậu có thể câu giờ, nhưng chỉ sau nửa phút đã đứng sừng sững trước cửa phòng khách, cậu vội vã tháo giày, cố gắng làm mọi việc rề rà hết mức nhưng rồi tiếng gọi âm vang từ bên trong đã kéo thân xác cậu nhào đến như vũ bão:

"Jimin đến rồi à? Vào đây đi!"

Trước mắt Jimin, Jungkook đang quỳ cả hai chân xuống đất, hình ảnh khiến trái tim cậu quặn thắt lại như bị ai nhẫn tâm bóp lấy, cục vàng cục bạc của cậu, trân quý của cậu, chưa từng thấy anh quỳ gối cũng chưa từng bắt anh phải quỳ, vậy mà giờ đây nhìn anh nhỏ bé yếu ớt đến khôn cùng khiến cậu không ngăn được tiếng nấc thoát ra từ phiến môi mềm. Jimin chẳng nghĩ được gì, cậu nhào tới bên cạnh anh, cũng quỳ sụp xuống trước ánh mắt mở to của gia đình, trong đó bao gồm cả Jungkook. Anh vội vàng giữ lấy cánh tay cậu, khẩn khoản:

"Em đừng quỳ, em không cần phải làm như thế."

"Không..." Jimin quả quyết lắc đầu, cậu ngẩng lên nhìn bố mẹ và anh trai người yêu, cả người đều run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gắng nói tròn vành rõ chữ. "Thưa cô chú, thưa anh...Con là người yêu của anh Jungkook!"

Bờ mi đã ướt nhoà, nhưng cậu lúc này can đảm đến lạ. Cậu nắm lấy tay Jungkook, siết chặt và thoáng lạnh người khi ánh mắt của ba người kia đều dồn đến cái nắm tay vững chãi như cả thập kỉ đấy, cậu tiếp lời, mặc cho tương lai sau này có thể sẽ gặp vô vàn khó khăn trắc trở:

"Anh ấy và con đã yêu nhau bốn năm nay rồi ạ, con không phải người đồng tính, con không thích con trai cũng không thích con gái, con chỉ thích anh Jungkook. Anh là người đầu tiên mà con yêu, và cũng là người cuối cùng của con. Cô, chú, anh, đối với con, tình cảm không thể cưỡng cầu, bọn con tìm thấy nhau âu cũng là cái duyên, con rất mong được mọi người gạt qua những định kiến và ủng hộ bọn con...Chỉ cần yêu thương nhau thật lòng, giới tính cũng không còn quan trọng!"

Jimin nức nở, nhưng cậu không để Jungkook ôm mình, ít nhất là lúc này, cậu không muốn tỏ ra uỷ mị yếu đuối. Anh người yêu đã quỳ ở đó bao lâu rồi, đã giày vò được hằng trăm ngàn lần chưa, kẻ nghĩ nhiều như anh ắt hẳn phải đau lòng lắm, cậu không muốn anh phải bận tâm đến mình thêm nữa, phải lo lắng cho mình thêm nữa. Những lúc này, cậu muốn che chở cho anh:

"Con sẽ không buông tay đâu ạ!"

"Thôi được rồi, đứng lên đi." Bố Jungkook phẩy tay và mẹ ngay lập tức nhoài người đỡ cả anh lẫn cậu đứng dậy. Đầu gối tê rần vì quỳ lâu, thậm chí trung tá còn run lẩy bẩy suýt ngã mấy lần, cả hai dìu nhau ngồi xuống ghế, chỉ có điều anh vẫn không ngẩng mặt lên.

"Hai đứa có biết rằng, những người như hai đứa sẽ rất khổ không?"

"Nếu như loại bỏ những lời đàm tiếu thì con không thấy khổ đâu ạ." Jungkook khẳng định chắc nịch. "Hạnh phúc của con là gia đình mình và em Jimin. Nếu như bố mẹ chấp nhận, nếu như con và Jimin có thể cưới nhau, vậy thì chẳng có gì gọi là đau khổ hết."

Jimin cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng quả thật bố Jungkook đã mỉm cười. Ông nhìn cậu, vết chân chim nơi đuôi mắt cong lên chút đỉnh. Cậu nhìn mẹ, cái nhún vai đầy trấn an từ bà khiến tảng đá nặng trĩu trong lòng bay biến đi đâu mất. Và Junghyun lém lỉnh bật ngón cái, Jimin biết cuộc tình này sắp bước sang chương hai. Bàn tay đang níu lấy những ngón tay ram ráp của Jungkook bỗng siết chặt hơn một chút, anh đang cúi đầu nên làm sao thấy cảnh tượng xúc động này, cậu truyền cho anh hơi ấm, truyền cho anh sự vững tâm, và truyền cho anh tình yêu bất diệt của mình. Thế rồi, cậu mạnh dạn lên tiếng:

"Bố, mẹ...anh Junghyun! Mọi người sẽ không phản đối bọn con chứ ạ?"

"Tôi ủng hộ, còn bà thì sao?" Bố Jungkook hóm hỉnh đẩy vai vợ mình, chỉ thấy bà cười dịu dàng nhìn đến hai đứa nhỏ, và đó cũng là lúc anh trung tá ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

"Tôi chưa từng phản đối, con trai tôi yêu ai cũng được, miễn hạnh phúc là được."

"Thế còn anh Junghyun ạ?" Jimin hai mắt sáng lấp lánh, tay cậu đập vào nhau, suýt chút nữa đã hò reo ầm ĩ.

Junghyun nhún vai:

"Nếu em không biết thì anh có đứa bạn là con trai, vừa lấy chồng. Anh nên nói gì hơn đây?"

Jimin ngoảnh sang nhìn Jungkook, khoé mắt anh đỏ hoe và chóp mũi như chú tuần lộc đêm Giáng sinh an lành, có vẻ còn chưa hết bất ngờ với sự chuyển biến chóng mặt của gia đình, anh ngờ nghệch nắm lấy tay cậu, hai mắt chạm nhau lặng thinh.

"Người già còn đang ngồi đây đấy, hai cái đứa này!" Bố Jungkook hậm hực, thế rồi ông cũng đon đả rót cốc nước chè thơm lừng đẩy tới trước mặt Jimin. "Nào con rể, nhấm nháp thử xem có hợp vị không?"

Jimin bất ngờ ồ lên một tiếng, cậu cúi xuống nhận lấy tách chè cùng hai tiếng "con xin" rất khẽ, híp mắt nhấp một ngụm chè nóng hôi hổi và cảm nhận vị ngọt đắng mê mẩn hẵng còn vấn vương tới tận cổ mình. Ly chè cũng giống như màn ra mắt đầy ngoạn mục của họ vậy, khóc hết nước mắt thế rồi cũng cười toe.

Jungkook thẫn thờ hỏi lại bố mẹ:

"Thế là...đồng ý ạ?"

"Chứ không đồng ý thì hai đứa bây có chịu buông đôi tay nhau ra không?" Bố Jungkook dè bỉu. "Gớm, đời thuở chưa thấy ai yêu nhau da diết đến thế, giữ cho chắc vào!"

"Bác thấy Jimin đẹp trai sáng dạ, vừa nhìn đã ưng bụng rồi. Thế nào, cháu bao nhiêu tuổi, đang làm nghề gì, tâm sự với hai bác xem?" Mẹ Jungkook sau khi rời đi để lấy hộp bánh vừa thắp hương xuống mời cậu thì cũng gặng hỏi. Chẳng có gì để che giấu, Jimin cười xởi lởi:

"Dạ cháu hai mươi hai, cháu làm giáo viên Toán, vừa tốt nghiệp nên vẫn đang đi dạy gia sư chứ chưa có thi công chức ạ!"

"Ui cha...." Bà tấm tắc nhìn chồng. "Thằng nhỏ làm giáo viên này, thôi, chuyến này gả vội chứ đắn đo gì nữa!"

"Đúng, đúng, tháng sau cưới luôn, hai đứa chịu không?"

Jimin hùa theo lời bông đùa của hai bác như thể cậu mới là con đẻ của gia đình này. Từ đầu đến cuối, Jungkook không nói một câu gì, anh chỉ lặng thinh và để ánh mắt mình rơi xuống trên gương mặt phiếm hồng của em người yêu rất nhiều lần. Và việc này cứ tiếp diễn cho đến khi mười một rưỡi đã điểm, Jungkook chủ động ngỏ lời muốn đưa Jimin về, kéo cậu ra khỏi nhà, bỏ lại tiếng mời mọc sang chơi í ới của bố mẹ, dĩ nhiên rồi, cả tiếng giục cưới nữa.

Người nhỏ cười khúc khích, còn người lớn cứ trầm ngâm mãi. Jimin thấy lạ nên dừng bước chân, cậu áp tay lên má anh, vặn vẹo qua lại trong khi anh cứ đần thối:

"Anh sao vậy, không muốn lấy em à?"

"Anh có..." Jungkook bắt lấy cổ tay Jimin, nghiêng đầu để má mình dựa vào lòng bàn tay cậu. Dưới màn đêm, cậu bỗng hiểu ra lí do gì mà bầu trời không có ánh sao nào.

Tất cả nằm gọn trong đáy mắt anh.

"Anh hạnh phúc quá..." Cảm xúc một lần nữa vỡ oà, Jungkook nấc nghẹn, anh lúng túng đổ ập xuống mà ôm lấy Jimin, vòng tay quấn quanh eo siết chặt như sợ rằng cậu là vì sao rơi sẽ dễ dàng vụt mất. "Cuối cùng thì em cũng là của anh..."

"Em lúc nào cũng là của anh mà?"

"Nhưng chưa cam kết, bây giờ anh trao em nhẫn cưới, anh sẽ được yêu em đến hết đời."

"Chắc gì anh đã chịu nổi em cả một đời?"

"Ừ, chịu sao nổi cả một đời, anh muốn chịu cả hai, ba, bốn...vô hạn cuộc đời về sau nữa kia."

"Chỉ được cái dẻo mép!" Jimin cười khúc khích, cậu để mặc anh hôn tới tấp lên má mình ngay ở sân vườn nhà anh và có lẽ bố mẹ vẫn còn đang nghển cổ hóng hớt. "Đợi em có việc làm ổn định rồi mình cưới nhau, anh nhé?"

"Ừ, em cứ lo cho mình, anh lúc nào cũng đợi em."

~

Ba năm sau đó, chiếc nhẫn bạc đem trao, vừa khít ngón áp út của hai người.

Ba năm sau đó, những điều Jungkook mơ tưởng đến cả ngàn lần trong tiềm thức đều trở thành hiện thực.

Nhiều năm sau đó, người ta vẫn thấy họ yêu nhau, ríu rít chim non như thuở ban đầu.

Chỉ là tình cờ gặp nhau năm em mười tám, anh gần ba mươi, ấy vậy mà đến già vẫn được nhìn thấy đối phương bên mình ngủ say.

Chuyến tàu đi cùng trung tá và đại phó đến đây là hết bến, cũng giống như truyện cổ tích, trang sách cuối cùng luôn là màn kết có hậu nhưng đó không phải là dấu chấm hết, vẫn còn rất nhiều điều hạnh phúc đang chờ đón ở tương lai sau này, chỉ là nó không được giấy trắng mực đen ghi chép lại. Trung tá và đại phó cũng vậy, biết đâu ở một vũ trụ song song nào đó họ thật sự đang vui vẻ bên nhau? Nhỉ?

Xuống tàu rồi, tạm biệt nhau ở đây, phải thật hạnh phúc nhé.

END.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip