chap 4.
To _hellokayena
__________________
Mấy ngày tiếp theo quả thực Hàn cung đã được trả lại sự yên tĩnh vốn có; không phải tranh chấp với đám nữ nhân õng a õng ẹo, cuộc sống sáng dậy hít khí trời, tối đến ngắm mây bay này khiến Jimin cảm thấy thoải mái biết bao nhiêu. Tuy xuyên tới dị giới không có những kỹ thuật hiện đại như TV, wifi, điện thoại hay laptop để giải trí nhưng có thể tránh xa ồn ào, tránh xa xô bồ để thỏa sức nâng cao thực lực bản thân, đối với cậu đây đã là điều hết sức tuyệt vời rồi.
-Nương nương, nghỉ ngơi một lát đi._trong mấy ngày này Eunjoo cũng đã làm quen dần với hình ảnh chủ nhân nhà mình ngồi khoanh chân trên giường tu luyện, hay ra sân tập võ, dù trước đây với thể trạng của cậu là không thể. Nhưng trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ chứ phải không?!
Jimin thu lại tầng khí bên ngoài cơ thể, dần dần trở về trạng thái bình thường khi nghe thấy tiếng tì nữ của mình, vừa lúc cậu đạt đến giới hạn vận hành sức lực. Nhờ những bài huấn luyện từ ngày xưa cộng thêm kinh nghiệm lâu năm, giờ đây cậu đã đem thể lực của cơ thể này tăng lên không ít, nếu không tính ma lực thì có thể đem đi đấu một chấp ba. Điều duy nhất khiến cậu trăn trở lúc này đó chính là căn nguyên đã bị đứt đoạn dẫn đến việc thăng cấp gặp khó khăn, mà căn nguyên là thứ không thể phục hồi nhờ vào ngồi luyện khí hằng ngày được, cậu cần có vài thứ có ích cho việc tái tạo lại nó nhưng...Hàn cung này thì có gì không thiếu? Hoàn cảnh của cậu hiện tại thì có thể tìm được gì? Không phải cậu không biết có cách tìm ra, nhưng tất nhiên chàng sát thủ với cái tôi cao chót vót như Park Jimin đây sẽ không bao giờ tung ra hạ sách đó, mà cái chính là cậu không muốn nhờ vả tên mặt than nào kia. Nghĩ tới thôi cũng thấy mất hết thể diện.
-Khụ!...
-Nương nương!_Eunjoo nhanh chóng đặt khay nước lên bàn, nhào đến vuốt dọc tấm lưng đang khom xuống của cậu bởi cơn ho bất chợt.
-Không sao._cậu lắc đầu ra hiệu, tự mình cố gắng điều chỉnh lại hơi thở để ngăn chặn phản ứng cơ thể với hành động quá sức vừa rồi. Thầm nghĩ đến nay cũng đã qua ngày thứ mười, công lực tăng lên không nhiều cũng ít có thể phòng thân rồi, đáng lẽ sự việc như thế này không còn xảy ra nữa mới phải chứ. Hoặc là cậu đã tự đề cao khả năng chống chịu nội lực của thân xác này.
-Nười thật sự không sao chứ? Đã mười ngày rồi, lần nào cũng...
-Không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ là...căn nguyên của ta đã mất khiến việc vận khí cũng bị ảnh hưởng theo. Nếu như bình thường các ngươi tu luyện đều sẽ dừng khi thăng cấp cảnh giới mới thì ta của hiện tại chỉ có thể chịu đựng được tới giới hạn cực điểm mà thôi._cậu nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mắt không chủ đích nhìn vào nắm tay ấy giống như tiếc nuối lại giống như không cam tâm.
-Ta nghe nói Người từ khi sinh ra đã là phế vật, nào ngờ sự thật không phải vậy. Phía Hồ tộc không làm sáng tỏ việc này ư?
-...Để tái tạo lại pháp lực cho cơ thể này bắt buộc cần một vài thứ._dường như Jimin không muốn Eunjoo đào sâu hiểu rõ thêm về vấn đề này, cậu không trực tiếp từ chối trả lời mà chỉ lẳng lặng đổi sang hướng đi khác. Eunjoo cũng không phải kẻ vô tri, đối với thái độ và tâm trạng của cậu còn đặc biệt tinh ý hơn nhiều.
-Nương nương!....
-Dừng! Ta sẽ không! Có chết cũng không nhờ vả hắn._người xưa dạy bảo cấm có sai. Chủ nào thì tớ nấy. Nếu nói Eunjoo tận tụy, chu đáo và thấu hiểu chủ nhân thì Jimin bắt sóng người khác cũng đâu có kém cạnh gì.
-Nhưng với điều kiện của chúng ta hiện giờ có hơi.....
-Ngươi nên nghe lời nô tì của ngươi.
Giọng nói này, dù về sau có lỡ lâm vào hoàn cảnh chia cách, đầu đường xó chợ đi nữa thì cậu vẫn có thể nhận ra chỉ trong một giây đồng hồ. Còn ai khác ngoài nhân vật đang chuẩn bị được nhắc đến cơ chứ.
-Eunjoo ngươi lui ra một lúc. Người đến đây làm gì?_nói thật thì đối với đối tượng này, cậu không bài trừ nhưng cũng không hẳn hoan nghênh.
-Bổn đế nghe nói ngươi đang nỗ lực chăm chỉ lắm. Thế nào? Muốn tiến vào tu vi sơ cấp đúng không? Nhưng chỉ dựa vào ngươi? Phế hậu à phế hậu, ngươi còn không rõ tình hình bản thân sao?_hắn từ đầu đến cuối đều chỉ trưng ra một tư thái duy nhất đó là lạnh lùng, thế nhưng cặp mắt tinh nhạy của cậu còn nhìn ra ý cười mỉa mai nhàn nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt tưởng vô cảm ấy._-Có điều, nếu như ngươi có lòng cầu xin, ta cũng có lòng nhận.
Không những biết mà còn phải thừa nhận rằng bằng khả năng của cậu bây giờ, tự túc hành động xác suất thành công đếm bằng số âm. Tuy nhiên Park Jimin lớn lên là người có chính kiến mạnh mẽ, những gì cậu đã quyết định ắt sẽ không đổi ý, bao gồm cả việc dựa vào hắn giúp đỡ.
-Vậy Người nhìn ta có giống kẻ sẽ cầu xin kẻ khác không? Bệ hạ?_cậu nâng cốc nước trên khay do Eunjoo mang đến lúc nãy uống một ngụm để làm dịu cổ họng hơi khô, tiện thể dùng thái độ bình thản hết sức đặt vấn đề ngược lại với hắn.
Từ lúc trưởng thành, lăn lộn vào những cuộc giết chóc để tranh chấp cướp đoạt ngôi vị thống trị cho đến lúc đã ngồi vững trên đỉnh cao tham vọng, hắn chưa gặp ai xứng đáng đặt làm đối thủ ngang hàng. Chưa có ai dám động vào hắn dù chỉ là manh áo vì bọn họ đều biết Jeon Jungkook là một tên đại ác ma tàn độc, nếu như gây chuyện trước mặt hắn có thể bọn họ sẽ chết mà không biết tại sao mình chết. Jimin thì không vậy. Đây hình như đã là cuộc trò chuyện thứ ba giữa cậu với hắn và không có lần nào cậu không chọc vào giới hạn chịu đựng của vị ma đế nổi tiếng nóng tính ấy. Một lời nói ra nhẹ nhàng êm dịu là thế, nhưng ý tứ trên mặt chữ, lẽ nào người đầu óc nhạy bén như hắn lại không nhìn ra rằng cậu đang nói với hắn đừng mơ mình sẽ nhận được bất cứ sự xuống nước nào từ cậu ư? Hừ, giỏi lắm Park Jimin! Vậy mà lại dám từ chối hắn!
Jungkook nhào đến nắm lấy cằm cậu nâng lên, cố ý dùng lực bàn tay bóp mạnh khiến xương hàm cậu bỗng chốc truyền tới cảm giác đau đớn, đôi mắt hổ phách xinh đẹp cũng vì thế mà nhíu lại. Tuy biểu cảm trên mặt hắn vẫn không xê dịch chút nào nhưng cậu có thể cảm nhận được cỗ lửa giận đang dần bùng lên trong bụng hắn và hắn đang dùng hành động để cảnh cáo cậu. Nhưng như thế thì đã sao? Đâm chém, máu me, ngay cả cái chết cậu cũng đã trải qua một lần, tất cả đối với cậu chỉ như một trò đùa vậy. Hắn nghĩ bản thân sẽ dọa nạt được cậu như cách hắn đã làm với nguyên chủ? Nực cười đấy!
-Người đây là đang thể hiện sức mạnh với ta?_cậu để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ qua nụ cười khẩy, như có như không tăng thêm phần khiêu khích hắn.
-Cười? Tại sao lại cười? Ngươi không sợ bổn đế một tay giết ngươi ngay bây giờ sao?_hắn cũng cười, nhưng không phải nụ cười thiện chí.
-Trong mắt Ma đế cường đại như Người thì Hồ tộc nhỏ bé chỉ là đám kiến cỏ, ta biết. Nhưng giết ta, Người làm nổi không? Đừng nói Người đối với khuôn mặt và cơ thể này không có chút động tâm, không có chút lưu luyến nào?_trước mặt là luồng sát khí bừng bừng nhưng Jimin lại càng thích thú với trò chơi khích tướng của mình. Đây không phải hành động đi tìm chết, cậu đang làm cho Jungkook chán ghét càng thêm chán ghét để hắn dập tắt ý nghĩ tới chỗ này chiếm thời gian, như vậy cậu có thể tự do lo về việc bản thân cần lo thay vì phải nghĩ xem làm cách nào đối phó hắn cùng đám đàn bà lắm chuyện.
-Động tâm?_trong đầu hắn giống như hiện lên suy tính gì, nụ cười trở nên quái dị lạ thường khiến cậu đột nhiên lạnh sống lưng. Và rồi, tầm nhìn của cậu bị lấp đầy, ở môi truyền tới cảm giác mềm mềm ấm ấm.
Ủa??? Gì vậy nhỉ? Cảnh này quen thế nhỉ? Có phải là đang hôn mình không nhỉ? Ừ đúng hôn rồi! Tên ma vương này đang hô....HÔN?
WHAT THE !#$%^&*("?>?_(*&^%+_"?>?????????
Dựa vào kinh nghiệm cày phim không ngừng nghỉ cả thanh xuân, cậu thừa biết trong kịch bản các bộ truyền hình kiếm hiệp cổ trang thường có chi tiết "nhân vật tính không bằng đạo diễn tính", chỉ là không nghĩ tới nó sẽ rơi vào mình thôi.
Con bé author chết bầm! Tôi phải chôn cô xuống địa ngục tầng 19 mới vừa!
Không, thực ra thì hôn trước hôn sau cũng là hôn, nhất thiết gì phải chôn tôi chứ! Bà cô già cẩu độc thân này chỉ đang tạo tiền đề yêu đương cho các anh thôi. -3-
Vốn dĩ chỉ muốn trả lại mấy trò trêu chọc về với chính chủ, ai ngờ sau khi chạm vào môi cậu thì người không muốn dừng là hắn. Chúng mềm và mọng như trái quả tươi, ấm áp và ngọt ngào như những viên kẹo thơm ngon, đồng thời lại như men rượu khiến người nếm qua một lần lại muốn thêm lần nữa, tham lam nuốt trọn tất cả để thỏa mãn bản thân. Hắn khẽ dứt ra khỏi nụ hôn dài tưởng chừng như đã trải qua cả thế kỷ khi nhận thấy hơi thở của cậu gần hết, không tự chủ kéo rê xuống cần cổ thanh mảnh, mạnh mẽ để lại dấu ấn tại những nơi mình lướt qua.
-Ah!!!!
Vị tanh nhang nhác quen thuộc của máu thấm vào khoang miệng khiến hắn càng điên cuồng làm loạn, đầu lưỡi ranh mãnh quét vòng quanh vết răng in hằn trên phần vai non mềm làm cơ thể trong giờ phút trở nên mẫn cảm phải run bần bật.
-Đau quá!.......Dừng lại đi...
Giọng nói yếu ớt không hẳn làm hắn tụt hứng nhưng cũng khiến hắn ngừng bạo lộng, đem cậu đặt ngồi lên đùi, không nói không rằng chỉ ngắm nhìn cậu vô lực nương tựa vào vòng tay của mình mà hô hấp. Thân thể mảnh mai, làn da trắng mịn, lồng ngực nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở gấp rút, đôi môi khép hờ, gò má ửng hồng, nơi khóe mắt còn đọng chút nước có lẽ do cơn đau nhói buồng phổi và cảm giác ủy khuất tạo thành. Bày ra trước mắt hắn lúc này quả thật là bức tranh đẹp đến mê người.
-Ngoan, không khóc nữa._hắn nâng tay chạm lên gương mặt xinh đẹp, khẽ lau đi giọt nước mắt trực rơi xuống. Đột nhiên trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác muốn nâng niu, nhẹ nhàng với người "vợ cũ" này.
-Hức......._Jimin nhắm mắt để mặc mọi hành động của hắn, cậu đã quá mệt sau khi tiến hành vận khí tu luyện và sau đó lại bị hắn cưỡng hôn một trận. Bây giờ cậu không muốn đôi co với hắn nữa, cậu chỉ muốn ngủ thôi.
-Được rồi ta xin lỗi. Không khóc.
Lần đầu tiên Jeon Jungkook đối xử dịu dàng với một ai đó. Lần đầu tiên Jeon Jungkook nói xin lỗi một ai đó. Lần đầu tiên Jeon Jungkook ôm một ai đó. Lần đầu tiên Jeon Jungkook...động lòng với một ai đó.
Ngươi nói đúng. Quả thật bổn đế đã rung động rồi.
End chap 4.
.................
Lâu lắm rồi mới sờ đc vào cái lap. :> trời ơi ai đó mang tôi quay trở về 2016-2017 để tôi bớt lười được khum?...
Anyway. Comt để đc tặng chap tiếp nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip