4
Đau cả hai má khiến Cậu không ăn được mấy , đành nhịn trong cơn đau mà về phòng.
Ngồi trên lầu cao , gió thoáng mát xoa lên vết thương đau nhói hai má. Cậu thầm nghĩ nếu không bị phát hiện thì cũng bị hành hạ tới mức này , có khi nào bị hành tới chết không ?
Su-Ro lấy thuốc bôi lên vết thương của Cậu chậm rãi , thương Cậu cái gì cũng bảo vệ cô. Jimin xót lấy nhưng không muốn Su-Ro lo mà gượng cười.
Lâu cao ánh đèn thu hút sự tò mò của Hắn, đi cùng thị vệ bên cạnh trước cổng nhà của Cậu mà cất tiếng.
" sao ở đây lại được dùng vậy !"
" nô tài không biết! Có lẽ là do bọn nô tỳ sắp xếp nên...!"
Hắn ngó vào nhìn chỉ thấy Cậu trên lâu cao , hai má đỏ ửng đáng yêu . Nụ cười đẹp , khứu giác Hắn lại ngửi thấy hương vị ngọt ngào.
" nơi này bỏ hoang mấy năm ! Ta đã sắp xếp ở hết bên phía đông mà !"
"Dạ Có lẽ do có can thiệp nên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nô tài sẽ hỏi tội đám nô tài kia !" Thị vệ quỳ xuống.
Hắn ta phẩy phẩy tay " làm bé thôi , còn chuyện này cứ để đấy. Nơi Ta từng coi là chết hôm nay sống lại rồi !"
Hắn đắc ý , mở quạt ra phẩy phẩy vui vẻ đi tiếp trên con đường mình đang đi.
Cậu nhìn Su-Ro kéo rèm lại , bản thân lại đã nằm yên trên giường. Nhìn Su-Ro đi khỏi .
Jimin mới cuộn mình lại , nỗi nhớ nhà khiến Cậu cắt dứt trong lòng. Chắc bây giờ gia đình cậu sớm đã ra khỏi căn nhà đó rồi , Cậu lo cho họ quá. Bọn họ có bị phản lời không , cơ thể Cậu uể ra mệt mỏi cứ như bị ghìm chặt dưới đá lớn. Cậu sớm sẽ ra khỏi đây thôi , giờ chỉ chờ thời gian thật nhanh ơi là nhanh.
Gà chưa kịp gáy sáng , Cậu đã dậy từ lúc nào. Xuống dưới bếp nhỏ tự mình xem có gì nấu không ? Má cũng đỡ hơn hôm qua nên có chút đói , Su-Ro ở trong lâu vẫn ngủ .
Cậu mở tủ gỗ ra , chỉ có những hũ trà lâu ngày ở đây. Có vẻ nó bị bỏ quên ở đây , ngoài những hũ trà bị bỏ ra thì không còn gì khác. Cũng đúng Phòng Cậu là Phòng bị bỏ mà hôm qua mới cất công lau dọn mãi mới xong.
Thôi bỏ đi , không ăn nữa. Cậu đi ra ngoài sân lấy những giọt sương đọng trên lá thưởng thức, ngày xưa ngày cùng muội muội bên canh . Cậu với muội đó lúc nào cũng dậy sớm đi đốn củi , bụi đói húp sương cho no. Lúc đó rất vui , dù chả là bao nhưng được cái vui nên cũng nhanh quên đi cơn đói.
Tạm là cái bụng bỏ đấy , thời gian sáng dậy sớm nên đi dạo quanh đây xem có gì thú vị không. Cạnh là hai cây cao , nhìn nó to lớn gần bằng Phòng lâu hai tầng của Cậu. Chả biết nó là cây gì nhỉ ? To lớn và còn có quả nhưng mới mọc mần. Chắc sắp tới mùa nó rồi.
Tiếng gà gáy đầu ngày cuối cùng cũng ngân vang lên, từ từ những tiếng dồn dập vang lên. Su-Ro lúc này cũng tỉnh dậy , ngơ ngơ ngác ngác nhìn Cậu đã dậy từ lúc nào mà bản thân vẫn còn đầu bù tóc rối chưa tỉnh mộng nữa.
"Tiểu Thư !" Cô chạy tới bên cạnh Cậu.
Chỉ thấy Jimin cười nhẹ , quay sang nhìn cô mà có chút đáng yêu " Sao vậy ? !"
"Nô tỳ ngủ dậy muộn , đã để Tiểu Thư dậy trước chờ đợi !" Cô thật bất cẩn ,ngủ như chết không nhận ra chủ nhân mình dậy lúc nào.
Jimin chả bận tâm vấn đề đó lắm , nhìn dáng vẻ mệt mỏi Su-Ro nằm ngủ mà không tâm nào muốn gọi là muốn cô nghỉ ngơi thêm .
"Không sao , còn muốn Muội ngủ thêm nữa từ từ dậy là được đâu cần hốt hoảng đâu. Ta cũng chỉ là do dậy sớm thôi!"
Su-Ro nghe vậy hết sức kinh ngạc , người khác là Tiểu Thư phải cần người gọi không thì họ cũng không dậy được mất . Đức tính này do ai dậy Tiểu Thư vậy , thật tự hào.
"Dạ !xin mời Tiểu Thư vào lên Phòng để Nô Tỳ chuẩn bị cho Người !"
Cậu còn muốn hưởng chút gió trời nữa nhưng bản thân chưa chuẩn bị gì cả. Nếu mà có chuyện khẩn sợ rằng sẽ trễ, quay người định theo Su-Ro đi lên lâu chuẩn bị.
Một tiếng phía xa vọng lại " Tiểu Thư !"
Jimin lẫn Su-Ro quay lại thấy có một nô tỳ đang quỳ trước cửa tay dâng một thứ gì đó. Cậu đi lại thì nô tỳ kia cất giọng nói .
" Vương Gia yêu cầu hôm nay các vị Tiểu Thư phải mặc y phục này và có mặt trước Canh Thìn ở sân Phủ !"
Cậu kéo hai cổ tay lên nhận lấy , đáp lại tiếng với Nô Tỳ " cảm tạ !vất vả cho cô nương rồi !" Su-Ro cười mỉn , đúng là cô không chọn nhầm chủ mà . Một người luôn tôn trọng người khác thật khiến người khác thán phục.
" Tiểu Thư ! Y phục này do chính Vương Gia chuẩn bị cho Người đấy !" Su-Ro đáp lại.
" các vị Tiểu Thư cũng được Vương Gia chuận bị mà , giờ là canh Mão sớm nên chuẩn bị không sẽ trễ mất !"
Thuận ý Cậu , cả hai đi lên lâu cao chuẩn bị. Jimin vì không muốn bị lộ nên đã bảo Su-Ro ra ngoài để Cậu thay đồ.
Haizzzz..mình ghét y phục nữ nhân
Nói là vậy nhưng không mặc thì bay đầu lúc nào không hay . Kéo lớp vải che ngực lên , thật may bì nó đủ phồng để giả làm ngực. Bộ y phục xanh dương pha trắng này thật hợp Cậu , mặc thêm lớp áo khoác mỏng bên ngoài che đi sự hở của y phục. Sau đó tất cả thắt nút ở lưng hông , thắt thành hình nơ xinh đẹp hai bên cách nhau nửa gang tay. Nói về cách nơ thì cậu học được từ Mẹ Cậu đấy.
" xong rồi !"
Lúc này Su-Ro mới dám đi lên , cô nhìn vị chủ nhân của mình mặc y phục này đúng thật là xinh đẹp. Đơn điệu lại đoan trang , tựa như tuyết giữa suối trong .
Jimin ngồi xuống bàn trang điểm để Su-Ro chuẩn bị cho Cậu. Về khoảng này thì Cậu không làm được , búi tóc cho nữ nhân rất cầu kì và khó làm.
" Tiểu Thư ? Nô tỳ to gan muốn hỏi !"
" cứ hỏi đi , không cần xin ý kiến vậy đâu !" Cậu đáp lại.
Su-Ro lấy lược gỗ chải dọc trên mái tóc đen náy mượt mà của Cậu " Người người thật thơm !cứ như thu hút vạn vật vậy . Nô tỳ đã để ý từ lúc gặp rồi nhưng bây giờ mới dám hỏi Tiểu Thư !"
Vấn đề này quả thực khiến Cậu đau đầu , tại sao Cậu có mùi hương thu hút nam nhân như vậy. Từ lúc sinh ra đã như vậy " Ta không biết nên nói sao nữa , chính bản Ta cũng không biết tại sao lại có mùi hương như vậy . Nó đã làm phiền Ta suốt mười mấy năm từ lúc sinh tới giờ !"
" ....Nhưng nô tỳ nghĩ rằng , người sẽ được Vương Gia chú ý đấy !" Su-Ro mong rằng vị chủ nhân mình tự hào này sẽ được Vương Gia rước về làm Vương Phi.
Cậu thì mong bản thân bị loại càng sớm càng tốt , bản thân không phải nữ nhân nếu lọt mắt xanh Vương Gia thì chả lẽ thủ thân như ngọc không cho động vào. Vậy thì là đắc tội còn nếu buông thả cho thì sẽ là Lừa gạt người triểu đình. Đường nào cũng chết tươi chỉ có bị loại và lặng lẽ rời khỏi đây.
Su-Ro lấy trâm cài , nhẹ cài lên búi tóc cậu hai bên. Tua long lanh trên lắc lư không ngừng.
Cô lấy một cây quạt tròn đưa cho Cậu "Tiểu Thư !"
Đầu tội bạc ngọc , tay cầm quạt vải thượng hạng. Tất cả đều được chuẩn cho Cậu một cách cẩn thận tỉ mỉ không chút khẽ hở.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip