16

Dì Choi đáng lẽ được nghỉ cả hôm nay, nhưng vì tin nhắn của Jungkook, dì phải đến nhà cậu ngay.

-Ai đấy ạ?

-Jimin ah, mở cửa cho dì nào !

-A dì Choi, dì chờ con chút ạ, con mở cửa ngay đây.

Nhìn thấy khuôn mặt ngáy ngủ của Jimin vội vàng trong màn hình trước cổng nhà, dì Choi không nhịn được bật cười. Cậu bé đáng yêu này đến nhà cậu chủ sống mới một tháng nhưng đã lấy được cảm tình rất nhiều từ dì. Tốt bụng, ngoan ngoãn, thân thiện, và không thể không phát hiện ra rằng, Jimin đang yêu cậu chủ ngốc nhà dì.  Nhưng dì vốn chẳng thể làm gì, ngoài việc nhìn cậu bé đáng yêu ấy bị cậu chủ Jungkook ngó lơ đến đáng thương.

Cánh cửa mở ra, Jimin đầu tóc bù xù mỉm cười chào dì:

-Xin lỗi dì Choi, con nghĩ hôm nay dì không đến làm nên không chờ cửa.

-Không sao, là dì đi làm bất ngờ mà. Cậu chủ Jungkook đâu con ?

Jimin nhận lấy giỏ đồ ăn trên tay dì đem xuống bếp, làm luôn ly nước mang lên.

-Jungkook đi trực cả đêm qua rồi ạ. Cậu ta nay bận lắm, đến báo không về nhà được cũng chẳng thể gọi, phải nhờ người khác nhắn hộ.

Jimin ngồi xuống ghế, kể lể với dì Choi với giọng điệu tố cáo.

Dì Choi cười, nhưng lát sau dì hỏi lại, rất bất ngờ:

-Jungkook không nhắn cho con sao, việc dì đi làm hôm nay ?

-Dạ không, cậu ta có nói gì với con đâu ạ.

Jimin lắc đầu. Đến gọi cho anh còn chẳng có thời gian cơ mà.

-Hôm qua Jungkook gọi cho dì lúc 4 giờ sáng, bảo rằng có thể sẽ không về nhà một thời gian dài, nên nhờ dì sang trông chừng nhà giúp, còn bảo nhắn với con là Namjoon ssi công tác về rồi, con  về nhà được rồi.

Jimin thất thần. Những thông báo như vậy, đúng ra Jimin phải là người nhận được, sao cuối cùng thành ra anh là người biết cuối thế này ?

-Jimin, con sao thế ? Jungkook thật sự không nói cho con biết ? Dì cứ nghĩ cậu ấy đã báo cho con trước rồi, nên dì cũng chẳng gọi cho con sáng nay. Hai đứa lại cãi nhau nữa à ?

Jimin cười với dì, tay cầm ly nước suýt chút làm rơi.

-Kh-không sao đâu dì, chắc Jungkook sợ đánh thức con dậy. Dì đến là tốt quá rồi ạ. Hôm nay con cũng định đi làm sớm một chút.

-Vậy được rồi, con ăn sáng đi rồi đi làm.

-Dạ thôi dì, dì cứ ăn đi, con lên quán ăn với nhân viên.

-Ừ vậy con đi nhé.

Nhìn theo bóng lưng của dì Choi, cổ anh mới nấc lên một tiếng. Bây giờ đến việc trở thành 'người trong nhà' với cậu anh cũng chẳng còn cơ hội. Jungkook, cuối cùng cả đêm qua đã ở đâu và làm gì, chắc anh cũng sẽ chẳng bao giờ biết hết được.

.

.

.

Hôm nay là cuối tuần nên khách đến quán đông hơn ngày thường. Jimin chạy đến chạy lui mệt phờ người, trên trán anh sớm đã xuất hiện những giọt mồ hôi.

Cửa quán lại mở, một người đàn ông kì lạ bước vào quán lôi kéo được sự chú ý của Jimin. Hắn toàn thân vận đồ đen, đội chiếc nón sụp vành che mất nửa khuôn mặt. 

-Cho tôi một ly cà phê đen đá không đường, cảm ơn.

- Á v-vâng, sẽ có ngay ạ.

Cô nhân viên Jungyeon suýt thì hét lên khi giọng nói trầm thấp phát ra phía sau gáy. Cô chạy liền vào quầy, thở hổn hển:

-Jimnie oppa, anh mau mau làm 1 ly cà phê đen đá không đường cho bàn số 1 đi ạ. Ôi anh ta làm em hú cả hồn.

-Anh thấy rồi, những vị khách như vậy chúng ta phải cảnh giác đấy nhé. Lát nữa cứ để anh mang đồ uống cho anh ta.

Jimin cầm lấy phin cà phê, cho hạt cà phê vào, mắt vẫn không rời người đàn ông ngồi ở chiếc bàn ngay đối diện quầy pha chế.

Hắn ta vào quán vẫn không bỏ nón ra, ngồi yên đó bấm điện thoại, có vẻ khá bận rộn. Jimin nghĩ anh dù là con trai vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Anh chạy đến màn hình máy tính, bật quay màn hình camera giám sát của quán, rồi chuyên nghiệp quay trở lại với nụ cười tươi.

-Của ngài đây ạ, chúc ngài dùng ngon miệng.

Jimin lịch sự mời người khách kì lạ đó, mắt vận hành hết công suất để kín đáo quan sát hắn ta. Sau khi Jimin rời đi, người đàn ông một chút cũng không cầm ly cà phê lên uống, ngồi yên ở đó gần 30 phút mới lẳng lặng rời đi.

-Huyng, tên đó... phải tội phạm không ạ?

-Anh cũng không chắc, nhưng anh ta rời đi rồi, không sao nữa rồi.

Cả Doyun và Jungyeon thở mạnh một hơi. Jimin cũng trút được lo lắng trong lòng, nhìn lại chiếc bàn mà vị khách đó vừa ngồi. Ly cà phê vẫn còn nguyên trên bàn, đá từ lâu đã chảy nước ra hết.

.

.

.

Người đàn ông rời khỏi quán, bước nhanh đi, bất ngờ đụng phải một người đi chiều ngược lại. Hắn ta bực mình ngước lên định mắng thì đột nhiên nét mặt tái lại, chân lùi bước ra sau.

Người kia không có vẻ gì là định xin lỗi, ngược lại còn xông đến nắm lấy cổ áo người đàn ông, nghiên răng ken két:

-Ai cho mày đến gần Jiminie. Tao đã bảo mày không được xuất hiện trước mặt em ấy rồi mà. Lỗ tai mày có vẻ không còn muốn sử dụng nữa rồi nhỉ ?

-Không, em xin lỗi Namjoon huyng, em không có làm gì quá đà hết, em ấy cũng không có nhận ra em.

Namjoon mặt lạnh tanh, đôi mày sắc chau lại, mặt không hài lòng thấy rõ, khiến người đối diện không kiềm được run lên.

-Thế mày định đến khi em ấy phát hiện mới bỏ chạy sao Lee Hanyok ?

-Kh-không có huyng, em chỉ là... nhớ em ấy quá.

Namjoon đưa mắt qua cửa quán, nhìn thấy bóng hình Jimin đang bận rộn bên trong, sự tức giận của y lại dâng cao lên:

-Thế hai chục năm nay mày với mụ đàn bà kia đã làm gì được cho nó ngoài việc bỏ mặt nó tự sinh tự sống? Đừng lấy cái danh anh ruột ở đây với tao, mày từ lâu đã không còn tư cách làm người thân của em ấy.

-Huyng...

Hanyok đương nhiên chẳng thể cãi anh một câu. Namjoon đúng hoàn toàn, chính y và mẹ đã bỏ rơi Jimin hai mươi năm nay không đoái hoài đến, không phải vì y không nhớ mà là vì người mẹ đó...

-Câm mồm và ngay lập tức biến khuất mắt tao. Đừng để tao thấy bóng mày xuất hiện gần Jiminie, nếu không mày sẽ chẳng còn cơ hội để nghe đến tên của em ấy.

-Vâng huyng, chào anh.

Hanyok nén nước mắt chạy đi, chẳng kịp nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của người anh trai từ lâu đã chẳng còn có thể trò chuyện một cách đúng nghĩa.




-A Namjoonie huyng, huyng về rồi à ? Đi đường có mệt lắm không?

-ANh khỏe như trâu thế này làm gì có sao. Quán có vẻ làm ăn khấm khá nhợ. Đúng là do huyng mua đất có khác.

-Ụa liên quan sao ạ ?

Jungyeon lanh chanh chen vào bị Namjoon liếc một cái liền bật cười thích thú. 

-Namjoon huyng có muốn uống chút gì từ tay nghề của người em này không ?

Jimin vui vẻ lau bàn cho anh. Namjoon nhìn sơ qua quán, cười hài lòng đáp:

-Cho anh một ly Latte nóng hổi nha.

-OK huyng có ngay đây.

Chờ đến khi Jimin quay đi pha đồ uống, Doyun mới ghé sát tai Namjoon, nói nhỏ:

-Huyng, lúc nãy đó vị khách vận đồ đen còn đội nón kín mặt vào quán, nhìn đáng nghi lắm ạ. Cũng may là hắn không làm gì, tụi em cũng run lắm luôn.

Namjoon vỗ vai cậu, cười trấn an:

-Không sao, lần sau người đó có đến nữa cứ báo ngay cho anh, vậy nhé.

-Vâng ạ.

Doyun gật đầu chắc nịch, lòng gỡ bỏ được cục đá nặng nề.




---

Thông báo nhỏ thứ 1: Nhân vật Dong Wook mình sẽ đổi tên lại thành Hanyok, lý do là vì trùng tên chồng mình =)))

Thông báo nhỏ thứ 2: từ giờ có thể mình sẽ không thể up chap thường xuyên được vì mk vào năm học rồi, nên mong mn đừng vì nản mà bỏ rơi tui nhen, tui bùn tui khok á hmu hmu ;--;







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip