|| 7 ||
Lần Hẹn Hò Đúng Nghĩa
Hôm đó là đêm giao thừa, tôi canh đúng thời gian đồng hồ đếm ngược trên ti vi chạy đến con số không và trên màn hình xuất hiện một màn pháo hoa rực rỡ thì ngay lập tức lăn lộn xuống đất dưới cái nhìn đầy khó hiểu của Jungkook. Tôi quỳ trước hai chân anh, hai tay lật ngửa đưa cao quá đầu.
- "Chúc mừng năm mới, vì năm nay anh đã ở cuối độ tuổi 20 rồi, hơn nữa còn hơn em 3 tuổi..." - Tôi chìa hai tay lên trước mặt Jungkook - "Mong bạn trai độ lượng lì xì cho em để nhận phúc."
Jungkook nhìn tôi như thể nhìn một sinh vật lạ, anh chun mũi, hừ một tiếng trong cổ họng.
- "Tiền thưởng anh đã phát rồi, em còn muốn gì nữa, hửm?"
- "Ai da, nhưng nó là đãi ngộ của cấp trên đối với nhân viên. Còn đãi ngộ của bạn trai, em chưa nhận."
Jungkook chực cắn tay tôi, tôi đã nhanh chóng rụt tay lại, lùi xa ra chỗ anh hai mét.
- "Jeon Jungkook, anh đừng hòng cắn được em!"
Jungkook liếc tôi tôi liếc anh. Cuối cùng anh nhón đũa gắp lấy một miếng mề gà, nhai nó rồm rộp trong miệng. Tôi nhớ Jungkook từng nói môi tôi trông giống miếng mề gà. Bây giờ ngồi nhìn anh nhai miếng mề gà đay nghiến như vậy, tôi bỗng dưng cảm thấy rợn hết cả người, lông tay lông chân trên cơ thể cơ hồ dựng ngược hết cả lên. Tôi đưa hai tay chụp lấy miệng của mình, không dám mò đến bên anh lần nữa.
Nhưng chạy trời lại không khỏi nắng, tôi không thể ngủ ở chỗ nào khác ngoài phòng của Jungkook. Đêm đó anh tấn công tôi bằng vạn nhát cắn trực diện vào môi giống như cái cách anh nhai miếng mề gà ban nãy...
_____
Mùng một năm mới, cả tôi và Jungkook đều không về nhà. Đối với chúng tôi, về nhà vào những ngày này chả khác nào cực hình. Vả lại, tôi bỏ nhà đi bụi từ năm cuối cấp 3, Jungkook vì bất hoà với gia đình mà quay về Hàn Quốc sinh sống. Chúng tôi căn bản là không có nhà để về.
Rạng sáng ngày đầu tiên của năm mới, tôi cùng Jungkook dậy sớm để cùng nhau chuẩn bị bữa ăn truyền thống vào ngày Tết. Năm mới thì nên có ngoại lệ. Ngoại lệ hôm nay của chúng tôi đó là vào bếp nấu những món không có thành phần là mì gói và trứng. Tôi và Jungkook vốn là hai tay mơ, ngoài nấu mì gói và chiên trứng thì chẳng nấu được món nào ra hồn. Biết trước việc này, cả hai đã sớm mua vài bộ 'meal kit' có đầy đủ nguyên liệu của từng món, hơn nữa còn có công thức để việc nấu nướng thêm đơn giản, không phải tốn công mua thật nhiều nguyên liệu. Xã hội tiên tiến quả thật rất có lợi!
Sáng hôm đó chúng tôi nấu súp bánh gạo cùng miến trộn để dùng bữa, chỉ có hai người ăn nhưng chúng tôi cố ý mua bộ 'meal kit' cho 4 khẩu phần, cốt là để trưa ăn luôn cho tiện. Năm mới tới rồi nhưng cái tật làm biếng chả ai bỏ được.
_____
Mùng một của chúng tôi đơn giản là vậy. Tóm gọn lại trong ba việc ăn, chơi và ngủ. Chúng tôi không ra ngoài vào mùng một cho nên vào tối mùng hai, Jungkook rủ tôi cùng đi công viên giải trí với anh. Tôi hỏi Jungkook đến đó làm gì, anh kí đầu tôi rồi nói đến công viên giải trí không để chơi chả nhẽ lại làm việc. Trên đường đi tôi không ngừng cằn nhằn về việc Jungkook đánh tôi quá đau, anh lái xe bằng một tay, tay kia đưa lên xoa xoa đầu tôi chỗ bị đánh, miệng liên tục thủ thỉ lời xin lỗi.
- "Nhiều lúc anh không biết não em chứa gì trong đó nữa."
- "Ý anh là em không có não?"
- "..." Tôi tự cảm thấy mình luôn phát ngôn những điều làm Jungkook câm nín.
- "Anh đưa em đi hẹn hò."
- "Tụi mình hẹn hò suốt mà?"
- "Ở nhà cùng xem phim, cùng ăn bimbim với nhau không phải là hẹn hò. Jin đã nói với anh như vậy. Anh nhận ra chính mình chưa bao giờ cho em một ngày hẹn hò đúng nghĩa. Anh xin lỗi."
Tôi thầm mắng Jin trong đầu, sao anh có thể nói như vậy với bạn trai của tôi chứ. Thật ra cùng xem phim, cùng ăn bimbim với Jungkook không tệ chút nào, chính tôi cũng xem nó như là buổi hẹn hò của cả hai. Tuy nó không lãng mạn nhưng lại là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi mà cả hai dành cho nhau. Tôi hất tay Jungkook ra khỏi đầu của mình, dùng cái giọng điệu đanh đá mà đá xéo anh.
- "Ngài Jeon, anh lái xe bằng một tay, bộ anh muốn cảnh sát hốt cả hai vào đồn trong ngày mùng hai năm mới à? Em xin lỗi, nhưng em không có nhu cầu đó. Còn nữa, em không quan tâm hẹn hò đúng nghĩa là như thế nào. Chỉ cần ở bên anh thì em luôn xem đó là buổi hẹn hò vui vẻ của cả hai."
Nghe tôi xổ một tràn Jungkook cũng không biết nói gì hơn. Anh nghiêm túc lái xe còn tôi thì ngắm cảnh cho đến khi cả hai đến bãi đỗ xe của công viên giải trí. Jungkook lấy từ đâu ra một cái máy quay kĩ thuật số nhìn sơ cũng biết là hàng xịn giá xịn. Anh bảo là muốn quay tôi rồi sau đó làm thành một vlog ngắn để đăng lên mạng xã hội khoe cho toàn dân thiên hạ ghen ăn tức ở chơi.
Jungkook lấy từ xó xỉn nào đó ra một cái mũ hình chuột Mickey thật lớn rồi chụp lên đầu tôi, sau đó anh lại cười hi hi ha ha đến mức muốn ôm bụng lăn xuống đất mà cười cho thoả thích. Trên đường đi đến khu trò chơi 'những chiếc tách xoay', bọn trẻ con không ngừng ngoái đầu nhìn tôi chỉ trỏ, tôi quay sang ngắt tay Jungkook một cái vì dám biến tôi thành một thằng hề, nhưng tôi chẳng biết anh sẽ bày ra loại biểu tình gì bởi vì mặt anh đã bị cái máy quay ngoại cỡ kia che đi mất hút.
Tôi và Jungkook yên vị trong một chiếc tách lớn, lúc đầu nó còn xoay chầm chậm nhưng về sau xoay ngày càng nhanh đến nỗi đầu óc tôi mụ mị đến nơi. Hai tay tôi không ngừng ôm lấy cái mũ Mickey để giữ cho nó không rơi, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể tưởng chừng như đã loạn xà ngầu cả lên nhưng Jungkook đối diện tôi thì lại chẳng có dáng vẻ đau khổ nào cả. Lúc xuống được cái tách quỷ quái đó, tôi không nhớ là mình đã cảm tạ thần linh bao nhiêu lần nữa...
_____
Tôi ngồi chỗ đài phun nước chờ Jungkook, Jungkook đem về hai cây kem ốc quế một vị vanilla cho tôi, một vị chocolate cho anh. Hai người đàn ông mặc nguyên cây đen từ đầu đến chân ngồi ăn kem không tránh khỏi việc bị người khác nhìn bằng ánh mắt tò mò. Một đứa bé đi đến chỗ chúng tôi hỏi 'hai chú là người yêu của nhau à?', cả hai chưa ai kịp trả lời thì mẹ thằng bé đã đến lôi nó đi xềnh xệch như bao gạo vì tưởng hai chúng tôi là cái bọn bắt cóc trẻ con mà trên tivi thường nói.
- "Kem vanilla ngon chứ?" Jungkook đánh tan bầu không khí im lặng của cả hai.
- "Ngon. Ngọt lắm."
- "Thật sao? Ngon vậy sao?
- "Ừ, sao anh không mua thêm một cây ăn để kiểm chứng nhỉ?"
Jungkook đột nhiên quay sang hôn môi trước hai con ngươi trợn tròn của tôi. Tôi có thể nhận thấy lưỡi anh liếm lấy vành môi tôi rồi chui tọt vào khoang miệng đảo lộng hút hết vị kem trong đó. Tầm 2 phút, Jungkook rời khỏi môi tôi, anh còn không quên liếm khoé môi của bản thân một cái trước khi thu cái lưỡi gian manh kia lại.
- "Ừ, quả thật rất ngon."
Jungkook nhìn tôi bằng cặp mắt dâm tà, sau đó lại thản nhiên ăn phần kem của mình. Nhìn anh liếm kem tôi chợt nhớ ra hình như trong lúc hôn đầu lưỡi của tôi thoáng cảm nhận được vị đăng đắng của chocolate.
_____
- "Jungkook, em đói." Tôi bình tĩnh nói ra câu đó trên đường về nhà trong khi lúc tối đã ăn cơm và vừa rồi mới ăn thêm một cây kem to.
- "Sao lúc dùng bữa tối em bảo em ăn no rồi mà?"
Tôi mặt dày mặt dạn nói với anh rằng đó là bữa tối còn bữa khuya thì tôi chưa có ăn. Jungkook cũng phải chào thua tôi, anh đánh lái xe vào một quán ăn khuya ven đường. Tôi gọi một phần chân giò lợn, hai phần cừu xiên nướng rồi xin thêm hai bát cơm và kim chi để cuối bữa làm cơm chiên kim chi, không quên gọi cả soju và bia để pha 'Somaek' (hỗn hợp rượu pha với bia theo tỉ lệ tùy thích).
Đồ ăn dọn ra, tôi là người ăn hăm hở nhất, chỉ có Jungkook là hưởng ứng cho vui. Anh chỉ toàn lo nướng thịt rồi đặt mấy miếng thịt nóng hôi hổi vào bát tôi, lâu lâu anh lại gói cho tôi vài cuốn rau cuộn thịt. Đỉnh cao của bữa ăn này là lúc tôi hăng đến mức cầm nguyên cái chân giò lợn to bự lên mà gặm không khác gì người tiền sử là bao. Sốt tương ớt dính tèm lem trên mặt tôi, Jungkook lấy khăn giấy chùi giúp tôi rồi lắc đầu cười bất lực.
- "Anh không hiểu tại sao ngày trước anh lại thích em nữa. Nhìn xem, bộ anh bỏ đói em hay gì?" Jungkook giơ tờ khăn giấy đầy sốt trước mặt tôi cho tôi xem rồi nhanh chóng vứt nó vào sọt rác nhỏ dưới bàn.
- "Anh hối hận đúng không? Ai bảo anh nhìn bộ dáng điềm đạm, từ tốn của em khi ở với người khác rồi thích em đâu. Đây mới chính là con người thật của em." Tôi chu môi thụng mũi dùng cái giọng ngà ngà say trách móc Jungkook. Jungkook cũng không hiền gì, anh đáp sắc lẻm.
- "Ừ, anh lúc đó có mắt như mù, bị em lừa gạt. Từ khi hẹn hò với em, em luôn đưa anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Riết rồi anh chả biết đâu mới là Park Jimin thật nữa."
- "Vậy bạn trai ơi~ Em xin phép giới thiệu lại. Em là Park Jimin phiên bản khi ở với người thân. Còn Park Jimin phiên bản ở với người ngoài thì xin mời anh đi làm rồi hẵng gặp."
Nói xong tôi liền ngoạm lấy một muỗng cơm chiên đầy mà nhai đến mức phồng cả má. Jungkook nhìn tôi rồi cười nắc nẻ đến độ chao đảo, có vài người đi ngang qua nhìn anh với cặp mắt mang theo ý tứ kì thị. Tôi nhanh chóng kéo tấm bạt của 'pojangmacha' (tiếng Hàn có nghĩa là quán lều hoặc những chiếc xe được che đậy) lại để giữ hình tượng cho bạn trai.
Không biết là từ lúc nào nhưng Jungkook đã nhanh chóng chụp bức ảnh 'người tiền xử gặm xương' của tôi rồi cài nó làm hình nền điện thoại. Tôi vừa tắm ra đã thấy Jungkook nằm chễm chệ trên giường, tay giơ giơ vẫy vẫy điện thoại của anh trước mặt tôi nhằm mục đích trêu ngươi. Tới giờ ngủ mà còn bị chọc, cộng thêm hơi men trong người, tôi lập tức rượt Jungkook chạy vòng vòng trong nhà nhằm bắt anh xoá tấm ảnh dị hợm kia đi.
Trong khu phố yên tĩnh, khi mọi người đã chìm trong giấc ngủ, có một căn nhà phát ra tiếng gà bay chó sủa chấn động lòng người. Tôi không những không ép được Jungkook xoá tấm ảnh kia đi mà còn bị anh chụp thêm vài mươi bức ảnh 'thằng tâm thần trốn trại'...
_____
Edit: Ủa anh? Em vừa bảo nay ngoại lệ anh không cần phải ăn mì gói với trứng mà :D
16:34 CH
Nếu có nhu cầu, mong các bạn ghé sang ủng hộ oneshot này của mình 💜
Author: Anh Thư
Quy Nhơn / 01092021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip