Chap 12
" Có chuyện gì mà tìm em gấp vậy? " Cửa phòng làm việc của hắn bị mở toang mà không có lấy một tiếng gõ, một cô gái trẻ bước vào. Thoạt nhìn, cô có một khuôn mặt rất thanh tú, sắc xảo, cả cơ thể cũng rất cân đối, đầy đặn. Từ trên xuống dưới, từ chiếc bông tai nho nhỏ đến đôi giày cao gót, tất cả đều là hàng hiệu. Kết hợp các yếu tố trên lại, cô toát ra một phong thái quý tộc, cao sang, từng bước chân như được trải vàng, toả sáng ở khắp nơi cô đi qua.
" Ngồi đi, anh có chuyện muốn hỏi. " Các gã đàn ông khác khi thấy một mỹ nữ đài cát như cô, chắc chắn sẽ như lũ ruồi nhặng mà lần lượt đeo bám, vây quanh, nhưng hắn thì không. Nhìn cô, hắn chỉ cảm thấy thật xa lạ, lại có một chút gì đó chán ghét.
" Được thôi. " Thái độ này của hắn, cô không phải chưa từng gặp qua, mà phải nói là bị đối xử lạnh nhạt như vậy đến mức chai rồi. Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, cô đã thích từ khi cả hai còn nhỏ, từ lâu họ đã được hai nhà đính hôn, đường đường chính chính là thanh mai trúc mã, dẫu sau hắn cũng sẽ thuộc về mình, không nhất thiết phải khẩn trương.
" Hôm qua em có vẻ bận rộn nhỉ? "
" Ý anh là? " Ung dung ngồi xuống ghế, cô tự tay rót cho mình một tách trà.
" Là thế nào? Chẳng phải em hiểu rõ nhất? " Nhìn vẻ vô tội của cô, cả dáng vẻ khoan khoái, tự tại mà nhâm nhi trà đó, hắn lại càng phát ngán, khinh thường.
" Em không hiểu... "
" Xe của em hôm qua vô tình có mặt ở quán bar đó? Và em với tên này chỉ là vô tình chạm mặt rồi trò chuyện? " Gân đầu hắn bắt đầu co giật, đang thử thách lòng kiên nhẫn của hắn sao? Cô thắng rồi đấy, hắn đã nổi giận, mạnh bạo ném một tệp ảnh xuống đất. Trước khi đi công tác, hắn đã bố trí người bảo vệ cậu, vì hắn biết, sau câu tuyên bố hùng hồn ở công ty, chắc chắn cậu sẽ không được yên ổn.
" Anh cũng đã biết, vậy em cũng không giấu nữa. " Liếc mắt qua những bức ảnh đang nằm trên sàn nhà, cô có chột dạ một chút, mồ hôi từ trán cũng đã bắt đầu ven theo má mà nhỏ xuống. Lại uống một ngụm trà, cô liền trở về trạng thái ban đầu, đối với hắn thật bình tĩnh mà khai báo, như thể việc cô làm không có gì gọi là sai trái.
" Lí do? "
" Em làm vậy chỉ là muốn tốt cho anh thôi, chẳng phải trước giờ anh luôn ghét những thứ dơ bẩn sao. Chỉ cần sự trong trắng của cậu ta vấy đục, em chắc chắn rằng anh sẽ ruồng bỏ cậu ta ngay thôi. Tiếc rằng số của nó quá tốt, lần này em thất bại rồi. " Muốn tốt cho hắn, nên đi hại một cậu bé vô tội? Muốn tốt cho hắn, nên làm những chuyện này? Xin lỗi, cô mới là thứ dơ bẩn đấy!
" Nói đủ chưa? Thật sự cô thay đổi quá nhiều rồi, đừng làm khoảng cách giữa chúng ta ngày một xa như vậy. " Thuở nhỏ, cô từng là một bé gái rất dễ thương, lúc nào cũng đu bám anh lớn là hắn. Biết rằng, ai rồi cũng sẽ thay đổi, ngay cả hắn cũng không còn giống như lúc còn trẻ thơ, nhưng ít ra hắn không thay đổi theo hướng tiêu cực như cô. Nhìn xem, cô biến thành thứ gì rồi? Tình cảm của cô, hắn sao lại không biết? Chỉ là hắn suốt đời cũng không thể đáp trả, ban đầu chỉ một lòng một dạ coi cô là em gái kết nghĩa, sau này thấy những khuôn mặt mới của cô, lại chỉ muốn đối với cô không có quan hệ, dù thế nào cũng không thể thành đôi!
" Tất cả là theo ý bố mẹ anh và em thôi. Anh nên nhớ, hôn ước của chúng ta đã được định, chỉ một thằng nhóc thì không thay đổi được gì đâu. Chọn em, anh sẽ có tất cả. Theo nó, anh sẽ muôn đời bất hạnh. " Nói đến đây, cô cũng không ý thức được mình thảm hại đến mức nào, cô vẫn cười ra vẻ thoả mãn. Nụ cười hồn nhiên, xinh đẹp năm nào, đã bị bóp méo bởi những bóng tối trong tâm và hi vọng không lối thoát của cô, thật tiếc.
" Nếu vậy, tôi thà bất hạnh còn hơn. " Từ lúc nào hắn đã đứng ngay cạnh cô, từ từ cúi xuống, ôm lấy người cô như một ân huệ cuối cùng, rồi ghé vào tai, nhỏ từng lời thật nhẹ nhàng, mà cũng tràn đầy sát khí: " Tôi cảnh cáo cô, nếu còn đụng tới em ấy, đừng trách tôi không nể tình cũ. Đừng quên tôi là ai, và tôi có thể làm gì khi đạt đến giới hạn. Tạm biệt, em gái. "
" Sao.. sao cơ? " Được hắn ôm như vậy, cô bỗng cảm nhận được một dòng điện chạy qua cơ thể, bừng nóng cả một trái tim, bỗng lực đạo trên tay hắn càng lúc càng mạnh, hai vai của cô. Nghe từng tiếng thì thào, vừa êm dịu, vừa đáng sợ của hắn, ánh mắt cô liền có biến chuyển. Hai tròng tử đảo quanh rồi lại dừng tại một chỗ, cứ thế mất đi tiêu cự, cô đang run sợ cực độ.
" Ô con dâu, đến đây có việc gì vậy? " Cũng đúng lúc thật, cứ mỗi lần hắn xảy ra tranh cãi, người đàn bà này lại không mời mà tới, đuổi được rắn lục, rắn hổ mang lại mò đến.
" Con có việc, chào mẹ. " Tiếng của bà làm cô bừng tĩnh, quáng lên thu dọn đồ đạc, cô liền một mực bỏ đi.
" Mày lại làm gì con người ta rồi?" Biểu tình trên mặt cô bà còn không hiểu? Lần này cô đến cũng ra về với khuôn mặt không vui, thật không phải là chuyện tốt đối với hôn sự giữa hai nhà.
" Bà có việc gì thì nói mau đi, tôi bận lắm. " Lúc này, hắn vùi mặt vào đống hồ sơ trên bàn, hoàn toàn không đếm xỉa tới người phụ nữ đó. Hắn không muốn nhìn thấy bà ta, cũng không muốn nghe giọng, ngay cả ở chung một phòng cũng thập phần không muốn!
" Nói chuyện với mẹ của mình như vậy là không được đâu con trai. Ả kia không dạy đạo đức cho mày à. "
" Nếu không có gì khác để nói thì mời đi. "
Bà mỉm cười, đặt lên bàn một túi đồ, nói: " Cuối tuần này đi ăn với nhà bên, liệu mà đến đúng giờ. ", rồi bỏ đi.
---
Quay về căn hộ của hắn, chúng ta có thể thấy con người đang mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi rộng phùng phình nằm trên giường. Lúc cậu tỉnh dậy, cũng đã gần trưa, đánh thức cậu là một cơn đau nhức truyền từ thân dưới ra khắp nơi, và cả cái đầu đang đau như búa bổ nữa, cậu là đang nằm gai nếm mật để tu luyện ư? Khó khăn lắm mới ngồi được, cổ họng cậu khô rát cực độ, thân thể lại không nghe lời mà không chịu đứng vững, cậu bèn ngồi tại nơi mà cố gọi.
" Taehyung, lấy cho tao cốc nước. "
" Taehyungg ... "
" KIM TAEHYUNGGGG "
Thông báo: 3 lần thử đã thất bại, cổ họng đã ngưng hoạt động.
Bất lực, cậu cố hết sức mà mắt, nhìn xung quanh một lần, là nhà hắn...
Tại sao dạo này cậu lại có duyên với nơi này thế nhỉ? Đã ngủ ở đây tận ba đêm, thật là mất mặt mà. Nhưng mà, cậu nhớ rằng hôm qua hắn đã về đâu nhỉ.....
Khó hiểu một lúc, mắt cậu lại lia đến đống quần áo trên sàn nhà. Hình như, có bộ đồ hôm qua của cậu trong đấy... và cậu đang mặc áo của hắn thì phải. Trí nhớ lập tức bắn vào đầu cậu như một phát súng, mặc kệ cơn đau nhói trên đại não, một tiếng la thất thanh vang lên.
" Aaaaaaa, PARK JIMIN MÀY ĐÃ LÀM GÌ THẾ NÀY!!!!!! "
Tự tốc giác hành động buông thả của mình xong, cậu lại đỏ mặt mà vùi vào chăn, lăn qua lăn lại vài vòng, cơn đau bên dưới cứ theo nhịp mà nhói lên, gợi về cho cậu toàn bộ, TOÀN BỘ, sự tình hôm qua. Lần đầu của cậu, là trao cho hắn rồi sao? Không đúng, không đúng, đáng lẽ lần đầu quan trọng như vậy phải thật lãng mạng, phải để mối quan hệ phát triển ổn định chứ. Hôm qua cậu còn chủ động hôn người ta, còn cởi áo người ta, còn quỳ xuống..., còn ngồi lên...., " AAAAAAAAAAA ", lại thêm một tiếng thét nữa vang lên, bất chấp cái cổ họng đã làm việc quá tải.
Cả một buổi cậu chỉ vùi mặt vào đệm mà tự trách. Nếu gặp hắn thì phải làm sao đây? Hay là bỏ trốn, hay là cứ làm như không nhớ gì,...
Dù gì đi nữa, cũng phải uống một ngụm nước đã, cậu lết cái thân xác vô lực của mình ra bàn, rót một cốc nước đầy, lại phát hiện một gói thuốc kém một lời nhắn: " Uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho khoẻ, anh đã kêu người đem đồ ăn đến rồi. Hôm nay nghỉ phép đi. "
Khuôn mặt nhăn nhó đã vì những dòng chữ này mà xuất hiện một nụ cười, suy nghĩ nhức óc từ sáng đến giờ đã vì những quan tâm này mà bay đi hết, cậu vừa tủm tỉm vừa ăn bữa trưa rồi uống thuốc, rồi lại lên giường mà đánh một giấc. Dù sao cũng đã nghỉ phép, phải tận dụng chứ.
Quả nhiên thuốc rất hiệu nghiệm, sau khi thức cơn đau đã thuyên giảm, cả đầu cũng không còn nhức nữa. Trời cũng đã tối, cậu tắm rửa, rồi lại kiếm tạm một bộ đồ ngủ của hắn mà mặc. Chúng chắc chắn không phải size của cậu rồi, bù lại, trong cậu như lọt thỏm vào trong bộ đồ, đáng yêu vô cùng.
Toàn thân sạch sẽ, tinh thần cậu cũng thoải mái hơn, nhìn quanh căn nhà, quả nhiên là đàn ông công sở sống một mình, xung quanh chỉ toàn rác và bụi. Kiểu này thì ngày nào cũng phải thuê người quét dọn chứ một tuần một lần thì hắn sẽ sớm sinh bệnh vì vi khuẩn mất.
Dọn dẹp xong xuôi, bụng cậu bỗng réo lên một thật to. Cậu đi vào bếp, mở tủ lạnh lần mò rồi lấy ra hết những nguyên liệu có thể chế biến. Có đủ để làm cơm cà ri cho hai người, cậu quyết định sẽ nấu một bữa chờ hắn về ăn.
Đang tỉ mỉ cắt từng lát cà rốt, cậu không để ý tiếng xe và cả tiếng cửa mở. Người đàn ông bên ngoài bước vào, treo áo vest lên ghế, rồi tiến đến sau cậu mà gắt gao ôm lấy.
" Ai đó?! Tôi đang cầm dao đó nha. " Cảm nhận được mình bị khống chế, cậu liền bất động, sau khi nghe giọng người kia, mới thả lỏng một chút.
" Cho anh ôm một chút thôi, làm ơn. "
======================
Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu :(((((
À trong chap trước au có nhắc tới SoEun nhưng gì au đổi thành Yeon Hwa nha tại vì au thấy rất hợp với nhân vật này. Ai coi Moon Lovers sẽ biết =)))))))))
Vote and cmg nhaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip