Chap 14

" Còn sớm lắm, ngủ thêm đi. " Vội tắt báo thức, hắn nhẹ nhàng ra khỏi giường, lại phát hiện cậu đã tỉnh. Hôm nay là cuối tuần, hắn muốn cậu ngủ nhiều một chút, mấy ngày qua cậu đã quá hao tâm tổn sức rồi.

" Anh đi đâu vậy? " Vừa dụi mắt vừa nhìn hắn rửa mặt, nhìn cậu lúc này chẳng khác gì một bé con đòi ba, dù buồn ngủ nhưng thiếu hơi ba vẫn nhất quyết không chịu yên.

" À, đi chạy bộ. " Trong tuần, hắn bận bù đầu, thời gian vận động là rất hiếm hoi, cho nên những ngày nghỉ hắn thường tận dụng để thư giãn gân cốt, lại vừa tốt cho sức khoẻ, một công đôi việc.

" Em cũng muốn chạy bộ. " Ngay lập tức cậu chui vào nhà tắm, vội rửa mặt và súc miệng qua rồi nhanh chóng nắm lấy tay hắn mà phấn khởi: " Đi thôi! "

Rất tiếc, tinh thần và thể lực của cậu là tỉ lệ nghịch với nhau... Khác với con người với thân mình cao to, đôi chân chắc chắn được gắn đôi giày thể thao kia, cậu là đang mặc nguyên bộ đồ ngủ của hắn, hai bàn chân chỉ được một đôi tất và dép đi trong nhà bao bọc, trông rất vui nhộn.

Hắn chạy được một đoạn, lại phải dừng mà ngoái lại nhìn ' bé con ' ở đằng sau, vừa chậm chạp lê từng bước vừa thở hồng hộc, đầu tóc vì mồ hôi mà bết dính lại với nhau, hắn không khỏi bật cười mà cảm thán dáng vẻ mang tính giải trí của cậu.

"Ở nhà ngủ có phải thoải mái hơn không? Em hối hận rồi chứ?  " Ở một thời điểm, cậu hoàn toàn gục ngã xuống lề đường cứng cáp, hai tay chống lên đất mà cố gắng bắt lấy từng đoạn không khí. Lắc đầu vài cái, hắn lại tiến đến, xoa đầu cậu.

" Vì lâu rồi em mới vận động nên thế thôi, anh đừng có mà coi thường. "

" Nếu vậy chúng ta chạy đua đi. Đến trạm xe buýt kia kìa. Nếu em thắng anh sẽ thừa nhận năng lực mà không coi thường em nữa. Thế nào? "

" Được thôi. " Vì danh dự của họ Park, cậu tự dặn lòng rằng mình nhất định phải chiến thắng, bằng bất cứ giá nào!

Đỡ cậu đứng dậy song song với mình, hắn bắt đầu hô to, một, hai, ba, chạy! Sự thật vẫn là đau lòng nhất rồi Park Jimin, người kia không những từ đầu đã nhanh, bây giờ lại bỏ xa cậu đến hai phần tư đoạn đường rồi kìa.

" Aa! " Trong lúc chạy hết tốc lực, hắn vì tiếng la mà khựng lại, thấy cậu ngồi bệt xuống đất, ôm đầu gối mà rên rỉ. Khoẻ miệng cong lên, hắn tiếp tục chạy, với tốc độ giảm đi một chút, mặc cho cậu vẫn say xưa diễn mánh khoé của mình.

" Anh không dễ mắc lừa đâu. " Lần thứ hai hắn đứng lại, cậu mừng phát khóc khi nghĩ mình đã thành công, ai ngờ câu nói của hắn như một gáo nước lạnh, một phát liền đổ xối xả lên mặt cậu.

" Yahh, em nhất định sẽ đuổi kịp anh. " Biết mình đã bị bại lộ, cậu liền hạ quyết tâm, nhắm thẳng bến điểm dừng mà đâm đầu chạy, sau lại bất cẩn vấp trúng hòn đá chết tiệt nào đó, thật sự ngã nhào xuống đất.

Một lần nữa nghe thấy tiếng của cậu, hắn vẫn nghĩ rằng cậu đang cố chơi chiêu mà đứng lại khiêu khích.

" Cố gắng hết sức mình đi nào. " 

Mặt cậu càng lúc càng biến sắc, lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn, liền chạy đến mà đỡ lấy người đang cắn răng mà xuýt xoa kia. Chắc là trật chân rồi, cũng may không có chảy máu hay trầy xước nhiều, hắn thở phào, sau đó ngồi xuống để cậu leo lên lưng.

" Lần sau quá sức như vậy. Nghe chưa? " Thấy cậu vẫn còn đau, hắn không khỏi xót xa, ban nãy là đùa quá trớn, đã làm bảo bối bị thương rồi.

" Em biết rồi. " Một lúc sau, cậu bỗng cười không ngớt, đã hết đau rồi sao?

" Bị đau vậy mà còn cười? " Con người này cũng thần kỳ quá đi, vừa nãy da mặt rõ ràng chụm lại với nhau, mắt còn hoe đỏ, vậy mà giờ đã vui vẻ rồi, hắn thật sự không hiểu được hết con người cậu.

" Có gì đâu, dù sao cũng đã được vận động thoải mái. Lúc về còn được cõng, đỡ phải đi bộ. "

" Nếu lười vậy sao còn đi theo anh làm gì? " Hành động và lời nói quả thật không ăn nhập nhau nha, vừa nãy còn hưng phấn mà kéo hắn ra khỏi nhà, được một lúc thì đã ngồi xuống đất mà nhõng nhẽo, rồi lại lười đột ngột, bảo bối của hắn có khi nào là trẻ con mắc kẹt trong thân hình của người lớn không đây?

" Để anh đi một mình thì sẽ buồn chán lắm. Vả lại, rút ngắn khoảng cách với nhau cũng tốt. Còn nữa, hôm qua em đã hứa sẽ thay mẹ chăm sóc cho anh mà. " Chăm sóc? Bây giờ là ai chăm sóc ai đây cậu kia?

" Đồ ngốc này, khoảng cách gì chứ, cái gì cần thấy của em anh cũng đã thấy, cần chạm cũng đã chạm. Em còn sợ anh chưa thấy cái gì sao? " Ngẫm lại lời của cậu một chút, hắn cười, nụ cười đã lâu rồi chưa ai mang lại được. Nói sao đây nhỉ, là khi tìm được hạnh phúc sau bao khổ đau muôn trùng, là khi con tim băng giá đang từ từ tan chảy và đã bắt đầu có nhịp đập trở lại, là cái cảm giác ấm áp mà con người trên lưng luôn đem lại khi ở cùng. Hắn yêu tất cả, chung quy lại, hắn yêu cậu.

" Yahh, có tin em siết cổ anh không? " 

" Thôi thôi. Anh xin lỗi. "

Hai người vừa tản bộ vừa trò chuyện trong buổi bình minh tuyệt đẹp, bóng của họ nhờ ánh năng mà ngả ra trên lề đường, một bé con đang thoải mái trên lưng người kia, bé con ôm chặt lấy cổ người kia, tay người kia cũng cẩn thận đặt bên đùi bé con, mãi mãi không cách rời...

---

Hôm nay, có thể coi như là buổi hẹn hò đầu tiên đi. Hắn đưa cậu đi ăn sáng, sau đó cậu lại nấu bữa trưa cho hai người, rồi cả hai lại ở bên nhau đến chiều, cậu mới có ý định về nhà. Thế nhưng nếu đã ở bên nhau gần hết một ngày thì nên tiếp tục cho trọn vẹn, hắn nghĩ rồi kéo cậu ra phố. Cuối tuần, khu trung tâm rất đông đúc, náo nhiệt, người người nhà nhà đổ xô đi mua sắm, hóng mát, ăn uống,... Hết ăn chả cá và bánh gạo, cậu lại đòi mua một cây kẹo bông, rồi xé một nửa ra mà nhét vào miệng hăn. Nhìn cậu vui vẻ như vậy, hắn cũng bất đắc dĩ mà nuốt hết, chỉ cần cậu vui là được. Đang ngắm nghía xung quanh thì cậu dừng lại, áp mặt vào tấm kính của một cửa hàng thú cưng, cậu cứ nhìn chằm chằm chú cún con giống mặt xệ đang liếm láp tay cậu qua lớp kính.

Đứng đằng sau, hắn suy nghĩ một lúc rồi lại kéo cậu đi, đành tạm biệt cún con rồi. Đi hết con đường, cậu đã thấm mệt, hắn liền đi lấy xe rồi đưa cậu về. 

" Anh về đi, mai gặp lại. " Lên đến nhà, hắn để đồ của cậu vào trong, sau đó nắm lấy tay cậu, đang nhìn nhau thật trìu mến thì ... Taehyung nhào ra, cậu đành bất đắc dĩ tiễn hắn.

" Ngủ ngon nhé. " 

" Ôi trời, rốt cuộc hai người đã đến mức nào rồi, tình tứ quá đó. " Vừa đóng cửa, tên bạn-thân của cậu đã nháo nhào lên mà tra hỏi. Đã mấy ngày không về, Taehyung có rất nhiều thứ để hóng hớt đây.

" Không có gì đặc biệt hết. " 

" Uầy tao không tin đâu. Kể tao nghe xem nào. " Miệng Taehyung vừa nói xong, mắt đã lia đến chiếc cổ trắng nõn với những dấu vết đỏ tím rõ rệt của cậu. " Mấy vết này, không lẽ... "

" Ừ ừ. "

" Trời ơiiii! Sao lại nhanh vậy, mau kể đi, tao muốn nghe hết! " Và sau đó, là một đêm tâm sự chuyện-tình-lan-và-điệp giữa hai người bạn thân.

==================================
" Bố gọi con có chuyện gì? " Thứ hai đầu tuần, hắn đã nhận được tin nhắn của ông.

" Ngày mai có buổi cơm gia đình, sẵn ra mắt nhà bên và mừng sinh nhật của con. " Có nhất thiết phải lôi sinh nhật của hắn vào không? Rõ ràng vế trước vẫn là quan trọng hơn, sinh nhật ư? Hắn đã không còn khái niệm đó từ lâu rồi.

" Vậy chúc bố vui vẻ, con có cưới ai cả nên không cần tham gia, tránh việc phá hỏng bầu không khí. " Dùng cái cười khẩy thay cho câu trả lời xong, hắn thẳng thắn mà tuyên bố rồi quay lưng.

" Khoan! " Một cọc hình ngay lập tức được ném lên bàn, quả là bố con, phong cách làm việc không khác nhau là mấy.

" Phải, con đang quen em ấy. " Dùng chính chiêu của hắn để hạ hắn? Không dễ đâu.

" Không sao cả, bố không cấm con chơi bời một chút , tuổi trẻ mà. Chỉ là tất cả chỉ dừng ở mức ' chơi'  thôi, cuộc hôn nhân của hai đứa có liên quan tới cả hai gia tộc, cho nên con không có quyền lựa chọn. "

" Chơi? Con không phải là bố, con không con người khác là một món đồ mà chà đạp đâu. " Bảo bối của hắn, không phải là một trò chơi, hắn thật lòng hơn bao giờ hết, và chắc chắn sẽ không buông tay.

" Vậy bố không đảm bảo cậu ta được an toàn đâu. " Ông Jeon là người nói được làm được, giống như hắn vậy. Nhưng, ông là không còn lương tâm, ông là không từ mọi thủ đoạn, một khi ông đã ra tay, nhất định mục tiêu sẽ chết đi sống lại, nguy hiểm khôn cùng. Hắn biết điều này, hắn biết rõ ông, lời của ông chưa bao giờ là đùa cả.

 " Được. Con sẽ đến. " Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, hắn sẽ cố gắng nghe theo ông cho tới khi tìm được cách đảm bảo an toàn cho cậu.

Mèo con của hắn...

==================

Yayy viết xong cho mấy bạn rồi mới ôn thi đây hì.

Pr tí ai chán thì hãy đọc " Đoản văn AmiL của au nha " cũng thú vị lắm đó.=)))))

Vote and cmt nhéeee










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip