Chương 7: Mùa thu không thể quay lại
Một buổi sáng, khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, Jimin tỉnh dậy với cảm giác lạ lẫm. Một phần của cậu vẫn chưa thể tin rằng Jungkook đã quay lại. Trong suốt những tháng qua, cậu đã dần quen với cuộc sống thiếu vắng cậu ấy, nhưng hôm nay, mọi thứ lại trở nên khác biệt.
Jimin ra ngoài sân, nơi từng là nơi hai người cùng nhau ngồi, nơi từng có những buổi chiều ngọt ngào dưới tán cây. Giờ đây, ánh nắng mùa xuân bao phủ khắp không gian, nhưng cảm giác nhớ nhung vẫn còn vương vấn.
---
Một buổi sáng vắng lặng
Ngày hôm sau, Jimin vẫn đợi Jungkook như những ngày trước, nhưng cậu không thấy bóng dáng của người ấy. Từng chiếc lá rơi từ trên cây xuống, như một lời nhắc nhở rằng thời gian không bao giờ quay lại. "Mùa thu của tôi đã qua rồi," Jimin thì thầm.
Mùa thu ấy, với những chiếc lá vàng, giờ chỉ còn là ký ức mờ nhạt. Thay vào đó là mùa xuân mới, với những chồi non vươn lên mạnh mẽ. Cậu không còn nhìn thấy bóng dáng của Jungkook dưới những tán cây xưa, chỉ có mình cậu một mình, với những câu hỏi chưa được giải đáp.
---
Những bóng dáng mờ nhạt
Những ngày tiếp theo, Jimin cố gắng tập trung vào công việc và cuộc sống của mình, nhưng mỗi khi thấy bóng dáng ai đó ở xa, cậu lại không thể ngừng nhìn theo. Mỗi lần như vậy, trái tim cậu lại thắt lại, như thể có một điều gì đó đã mất đi mà cậu không thể lấy lại.
Một ngày nọ, Jimin nhận được một tin nhắn từ Jungkook. "Cậu có thể gặp tôi không?" Mặc dù câu hỏi đơn giản, nhưng nó lại làm trái tim cậu bối rối. Làm sao có thể quên được những gì đã xảy ra trước kia? Làm sao để tin rằng những gì đã mất có thể trở lại?
---
Gặp lại dưới gốc cây phong
Jimin đến công viên, nơi mà mọi thứ bắt đầu, nơi mà mùa thu đã qua. Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhìn xung quanh. Bóng chiều dần buông xuống, và tiếng chim hót xa xa vọng lại. Một lúc sau, Jungkook xuất hiện, vẫn với nụ cười ấm áp mà Jimin nhớ rõ.
"Xin lỗi, tôi không có quyền gọi cậu đến. Nhưng tôi chỉ muốn gặp lại cậu," Jungkook lên tiếng, ánh mắt đầy sự chân thành.
Jimin không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, mắt vẫn không rời khỏi Jungkook. Từng khoảnh khắc trôi qua, một phần trong cậu mong muốn có thể quay lại, nhưng cũng có một phần sợ hãi. Cậu sợ rằng nếu tin tưởng một lần nữa, tất cả sẽ lại vụt mất.
"Jimin, tôi biết những gì tôi đã làm trước kia là sai. Tôi đã bỏ đi mà không giải thích gì, và tôi không thể thay đổi quá khứ. Nhưng tôi muốn nói với cậu rằng... tôi đã nhận ra mình cần cậu."
Jimin nhìn thẳng vào mắt Jungkook, sự im lặng kéo dài một lúc lâu. "Cậu cần tôi sao?" Câu hỏi đó không chỉ đơn thuần là sự hoài nghi, mà còn là sự lo lắng. Cậu đã phải chờ đợi quá lâu, và không biết mình có đủ sức để tiếp tục chờ đợi nữa không.
---
Những lời hứa cũ
Jungkook đứng lên, tiến lại gần Jimin, và trong một khoảnh khắc, cậu đặt tay lên vai Jimin, ánh mắt không rời khỏi cậu ấy. "Tôi không thể quay lại mùa thu trước, nhưng tôi sẽ làm mọi thứ để mùa thu này không trở thành một mùa đông. Nếu cậu cho tôi cơ hội, tôi sẽ ở lại, không chỉ trong mùa xuân này, mà là cả cuộc đời."
Jimin cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Jungkook, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu ấy. Nhưng... một phần trong cậu vẫn còn sợ hãi. "Cậu không thể hứa với tôi điều gì nếu không hiểu rõ mình muốn gì."
---
Một mùa xuân mới
Dưới ánh sáng vàng của hoàng hôn, Jimin cảm nhận một điều gì đó trong lòng. Mặc dù mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng cảm giác đau đớn đã không còn chiếm lấy trái tim cậu như trước. Cậu không thể thay đổi quá khứ, nhưng cậu có thể lựa chọn cho tương lai. Và hôm nay, có lẽ là một bước đầu tiên trong hành trình đó.
Jungkook nhìn vào Jimin, mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lên như tia nắng chiếu xuyên qua những đám mây. "Cảm ơn cậu, vì đã cho tôi cơ hội này."
Jimin không nói gì, nhưng trong lòng cậu, một cánh cửa mới dường như đã hé mở. Mùa xuân có thể đã đến với những chồi non mới, nhưng mùa thu của họ - với tất cả những biến động và nỗi đau - vẫn luôn hiện diện trong trái tim cả hai. Và có lẽ, mùa thu ấy không cần quay lại. Vì trong mùa xuân này, họ đã tìm thấy nhau một lần nữa.
---
Mùa thu không thể quay lại, nhưng mùa xuân đã đến. Và có lẽ, lần này, không gì có thể chia cắt họ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip