Chap 31

- Em uống nước đi. - Jungkook bước tới trên tay cầm một ly capuchino ngọt vẫn còn nghi ngút khói đưa cho cậu.

- Cảm ơn. - Jimin nhận lấy cốc nước khách sáo nói tiếng cám ơn hắn.

Cả hai đi tới tiệm cafe gần đấy. Không gian trong lành, hôm nay trời cũng rất đẹp, trong xanh mà mát mẻ. Tiếng chuông gió của cửa tiệm rung lên liên hồi, âm thanh chuông reo hòa với một chút âm nhạc nhẹ nhàng, mùi thơm của các loại cafe hòa với nhau đúng là một viễn cảnh yên bình mà lãng mạn.

Hắn và cậu ngồi đối diện nhau không ai nói câu gì. Jimin chỉ đơn thuần ngồi nhìn ly nước sóng sánh, ánh mắt của cậu thi thoảng lại lén lút liếc lên nhìn người đối diện.

Hắn vẫn thế, vẫn có vẻ đẹp thiêu đốt biết bao nhiêu trái tim của các cô gái, khuôn mặt với xương quai hàm nam tính, đôi mắt sắc bén tinh anh, đôi môi mỏng mềm màu hồng nhạt, làn da trắng không tì vết. Mọi thứ quá hoàn hảo.

Jungkook hướng mắt về phía khoảng không vô định, những ngón tay dài nghịch ly cafe.

- Em hiện tại đang ở đâu? - hắn là người tạo ra không gian im ắng này và cũng là người phá vỡ nó.

- À...nhà Taehyung.

- Taehyung sao? Thảo nào hắn thay đổi đột xuất. Ngày nào đến trường cũng cười. - Jungkook khẽ cười đưa tay nhấp một ngụm cà phê.

- Vậy sao? - cậu cúi xuống vẫn nhìn ly capuchino ấm những khuôn miệng vẽ lên một đường cong nhẹ.

- Jimin em ở bên hắn lâu như vậy là quá đủ rồi đấy. - đang bình thường tự nhiên Jungkook gắt lên nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập khó chịu.

- Hả? - chưa tiếp thu được tình huống Jimin chỉ ngây người nhìn hắn với gương mặt tối sầm.

- Em ở bên hắn chừng đó thời gian đó là quá đủ rồi. - giọng điệu lần này có vẻ cao hơn lúc nãy. Lại pha trộn một chút hờn dỗi.

- ... Jungkook anh bị sao thế? - Jimin vẫn chiếu ánh mắt khó hiểu lên khuôn mặt của hắn.

Hắn bị sao thế? Việc cậu ở cũng với người khác có ảnh hưởng đến hắn sao?

- Chả bị sao cả chỉ là anh không thích thôi.

Cái này gọi là gì nhỉ? Nếu trong chuyện tình yêu thì đây gọi là ghen à?

- Anh...đang ghen à? - Jimin e dè thám thính dò hỏi Jungkook.

- ...Phải đấy. Thì làm sao? Chúng ta đã chia tay đâu mà anh không có quyền được ghen? - Jungkook như chạm vào tim đen nhảy cẫng lên nói này nọ mặc kệ cậu vẫn nghệt người ra nhìn hắn.

- Vậy anh muốn sao?

- Đến nhà anh ở đi. - Jungkook ho hắng vài tiếng, ánh mắt bối rối hướng đi chỗ khác.

- Đến nhà anh sao?

- Đúng thế. Anh ở một mình và việc nhà cũng chả giỏi ngày nào cũng chỉ ăn đồ ăn nhanh hay vài gói mì qua ngày. Ăn hoài cũng ngán mà chắc em cũng nấu ăn giỏi nhỉ? - Jungkook đan mười ngón tay đặt chiếc cằm tinh xảo len mà nhìn cậu đầy yêu thương, đôi môi mỏng của hắn khẽ chu những lời nịnh nọt cậu. Hắn như thế chả khác nào một người chồng đang cầu xin một người vợ điều gì đó. - Vậy nên em đến chỗ anh ở đi. Đồng thời hâm nóng tình cảm ngày xưa chúng ta trót làm nguội lạnh. Ha.... - giọng của hắn khá là mong chờ.

- Cái này...thực sự không thể quyết định một mình. Còn cần cả ý kiến của Taehyung nữa.

- Chuyện của em từ bao giờ cần sự cho phép của tên đó? Thật bất công. - Jungkook không hài lòng hậm hực tựa lưng vào ghế cầm ly cà phê uống một ngụm lớn.

- Anh sao thế? Là em mắc nợ cậu ấy gần hai năm nay mà. Em cần phải tôn trọng cậu ấy chứ. Với lại việc chuyển đi đối với Taehyung không phải là chuyện nhỏ....

- Vậy chuyện em không ở với anh mà ở với hắn thì không phải là chuyện lớn? Không thích!

- Jungkook. - Jimin cười khổ nhìn hắn. Từ bao giờ Jungkook biến thành một đứa trẻ thế này?

- Hôm nay chúng ta về nhà anh luôn đi. Về phần Taehyung anh sẽ xử lý. Vậy nên em không cần lo gì hết.

- Nhưng....

- Không nhưng! Anh đưa em về lấy quần áo. - hắn đứng dậy dùng ngón tay chặn môi cậu lại sau đó lại cười như không có chuyện gì xảy ra mà kéo tay cậu bước ra khỏi quán.

Cả hai đi đến nhà Taehyung vừa lúc đó Taehyung cũng vừa đi học về. Thấy cảnh cậu bước ra khỏi xe cùng Jungkook nụ cười trên mặt một giây trước liền triệt để biến mất thay vào đó là khuôn mặt tối sầm đàm đàm âm khí.

- Jimin cậu đi đâu lâu thế? Mình về nhà lâu muốn chết đói rồi này. - Taehyung trực tiếp lơ đi sự tồn tại của Jungkook mà kéo cậu vào trong nhà.

Chưa đi được quá hai bước chân đã bị lôi lại. Taehyung theo bản năng quay người nhìn đối phương.

Jungkook tay nắm chặt Jimin ánh mắt khiêu khích nhìn hắn nở nụ cười xảo quyệt.

- Đi đâu vội? Còn chưa chào nhau mà Taehyung.

- Câm mồm đi. Đừng có gọi tên tao.

- Tại sao? Đâu phải là không quen nhau đâu mà không được gọi tên mày. Kim TaeTae.

- Miệng chó!

Taehyung tức giận mạnh mẽ kéo cậu vào nhà nhưng hắn muốn nhưng Jungkook đâu muốn. Hắn càng kéo Jungkook càng níu. Cơn tức giận lên đỉnh điểm Taehyung quay lại ánh mắt như muốn băm Jungkook ra làm trăm nghìn mảnh nghiến răng nói.

- Con mẹ nó mày muốn gì?

- Haiz! Tao chả muốn giằng co với mày làm gì nhiều. - Jungkook thở dài ngán ngẩm nhìn hắn sau đó tỏ ra thờ ơ nói tiếp - Tao muốn mang Jimin đi....

- Nói Xằng! - Taehyung nghe đến đây bình tĩnh cũng không còn lập tức cắt ngang lời Jungkook mà quay đi.

- Chết tiệt! Chờ đã nào.

- Im!

- Mày ở với người yêu tao thế là đủ rồi đó.

- Người yêu? Mày? Đừng làm tao cười.

- Tao nói gì sai sao? Tao với Jimin yêu nhau cơ mà.

- Mày im đi. Mày thì có quyền gì nói cậu ấy là người yêu mày? - cơn tức giận như muốn bùng phát Taehyung bước tới nắm chặt cổ áo Jungkook gằn từng tiếng một.

- Vậy mày lấy tư cách gì để bảo em ấy ở bên cạnh mày?

- Tư cách?

Phải tư cách. Taehyung hắn quên mất hắn làm gì có tư cách gì để đem cậu ở lại bên hắn mãi mãi. Một người bạn sao? Hắn không muốn chỉ dừng ở lại là một người bạn. Hắn muốn hơn thế. Hắn muốn là người quan trọng trong trái tim cậu kia kìa. Nhưng....hắn lại đến chậm một bước rồi. Lại để người khác ngang nhiên đến sau hắn nhưng lại nhanh chân hơn hắn bước vào trái tim cậu. Hắn có tư cách gì để giữ cậu lại?

- Mày thấy chứ? Mày chỉ là một đứa bạn thôi. Còn tao? Tao là người yêu em ấy. Tao có quyền được để em ấy bên cạnh. Là người bảo vệ em ấy. Trước chưa thể trọn vẹn bảo vệ em ấy vậy bây giờ tao mang em ấy về để bù đắp liệu có cái sai? - Jungkook nhìn trực diện vào đôi mắt xanh nước của Taehyung tự tin nhả từng chữ, ngón tay của hắn không hề yên vị mà đầy khiêu khích nhấn mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Taehyung.

Mặc Taehyung vẫn đứng đó đôi mắt chứa đầy sự bất công lẫn uất ức mà mạnh mẽ túm lấy tay Jimin lôi đi.

- Jimin! - lần cuối hắn níu kéo cậu. Chỉ cần cậu lắc đầu nói không muốn đi hắn sẽ liều mạng với Jungkook mà giữ cậu lại. Nói hết thảy những điều mà hắn giấu trong trái tim hắn lâu này. Chỉ cần một cái lắc đầu thôi. - Cậu có muốn đi không?

-...Taehyung ở lại sống mạnh khỏe nhé. Mình đã làm vướng chân cậu nhiều rồi.

Cậu muốn được ở bên người cậu yêu. Muốn được cùng hắn ăn cơm, hoạt động, trò chuyện cùng nhau. Cho dù sao đi nữa cậu cũng muốn được ở cùng với người cậu yêu thương. Tình huống hiện tại chỉ có thể nói một câu 'Xin lỗi' với Taehyung. Cậu chỉ ích kỷ lần này thôi. Một lần này thôi.

- Xin lỗi Taehyung.

Câu trả lời đã rõ Taehyung bất lực cánh tay thả Jimin ra. Đôi mắt lập tức trốn sau mái tóc xám tro, cả người tràn đầy sự tuyệt vọng.

Hắn cười.

Một nụ cười đầy chua xót.

Đúng là kẻ đứng sau thì chỉ có thể ở sau nhìn và chúc phúc họ hạnh phúc.

- Mình tôn trọng quyết định của cậu. Hãy nhớ cho dù ra sao chỉ cần quay đầu lại mình vẫn sẽ mãi mãi dang tay chờ cậu quay lại Jimin.

- Cảm ơn cậu rất nhiều.

- Đi thôi. - Jungkook nhìn cảnh từ biệt của hai người trên nhớ miệng âm thầm nhếch lên một đường nhẹ. Bàn tay lại nắm chặt lấy tay cậu mà lôi đi nhanh.

Taehyung âm thầm nhìn hình bóng của chiếc xe hơi đắt tiền dần dần xa sau đó biến mất. Nhìn túi đồ dưới bậc cầu thang mà khóe mắt cay nồng. Biết rằng Jimin là một người ham muốn tình yêu hơn bất cứ ai vì thế...việc hy vọng cậu ấy có thể quên đi hình bóng Jungkook mà chấp nhận cho hắn bước vào là việc không thể. Không phải hôm nay Zen nhắc lại thì chắc chắn hắn cũng bị chính bản thân lừa rằng mình đang ở một vị trí là bạn của Jimin mà thôi. Tình yêu đơn phương mười hai năm của hắn không sánh nổi tình yêu công khai không quá hai năm của Jungkook. Thất vọng quá mà. Tội nghiệp quá mà. Ngu ngốc quá mà. Hắn trước giờ lại quá chìm đắm vào giấc mộng này mà quên mất vị trí của bản thân.

Nhặt túi đồ Taehyung không nhịn được nước mắt. Ngước cao lên nhìn bầu trời đang âm u dần từng giọt nước mắt của hắn lăn dài.

Hôm nay thời tiết thật tệ.

====================

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bts#kookmin