Chap 49

- Vậy là công việc của tôi bắt đầu từ sáng mai sao?

-" Dạ vâng thưa cậu chủ"

- Tôi làm cái gì thế? - Jungkook cầm ly rượu vang mang trên mình màu đỏ sẫm lắc qua lắc lại trước ánh sáng vàng mờ nhàn nhạt của căn phòng ngủ rộng lớn của hắn.

-" Thưa. Tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn đã phạm phải một sai lầm nên chức của ông ấy sẽ được cậu chủ đảm nhận ạ."

- Sai lầm sao? - hắn nhếch một vệt cười vì từ trước tới giờ người mà hắn gọi là bố đều coi trọng con mắt của ông ta. Ông ta tự hào vì mình nhìn người chuẩn và sẽ chả bao giờ người ông ta nhắm vào lại phạm phải bất cứ khuyết điểm hay cũng như phạm phải bất cứ sai lầm nào. Điều này khiến hắn đã hận lại thêm phần khinh bỉ vì ông ta chỉ được cái miệng. Hiện tại người ông ta chọn lọc để ngồi vào cái ghế lớn đó cuối cùng cũng không như ông ta dự định.

-" Thưa. Là tổng giám đốc Kim chơi trò chơi cổ phiếu do đen đủi ông ta đã thua và nợ đến vài trăm tỷ. Chủ tịch không chấp nhận được sự thật này liền tịch thu chức vụ và không cho ngài ấy một cắc nào."

- Cổ phiếu, chứng khoáng à? Cho chết. - Jungkook ngửa thẳng cổ rót thứ dịch mát lạnh vào cổ họng của mình. Nhắm mắt thưởng thức cái vị ngòn ngọt pha chút hơi cay khiến hắn vô cùng thích thú.

- "Vâng"

- Vậy ông ta khi đi không nói cái gì sao? Ví dụ như chửi rủa hay gì đại loại vậy đó.

-" Thưa, cái này cựu tổng giám đốc Kim đã hứa sẽ khiến chủ tịch hối hận vì việc làm này."

- Ồ....thú vị đấy. Vậy thôi chú làm việc tiếp đi tôi cúp máy đây. - dứt lời Jungkook cũng cúp máy luôn.

Đặt chiếc điện thoại đắt tiền lên chiếc bàn gỗ bên cạnh. Đôi mắt đầy toan tính ẩn dưới mái tóc màu nâu nhạt của Jungkook. Hắn quyết tâm! Quyết tâm giành được cái ghế chủ tịch đó và rồi quyền lực sẽ trở thành của hắn. Hắn sẽ khiến những ai từng làm hắn đau khổ sẽ phải chịu đau khổ gấp vạn lần hắn. Sẽ khiến người mình ghét sống trong nước mắt mà tương lai tối mịt không thấy ngày mai. Chắc chắn! Chắc chắn!

_________________

Bình minh lên...không phải chỉ có thể nói rằng ngày mới đến chứ mặt trời chưa hề ló rạng thì vẫn chưa thể nói bình minh đã lên.

Mí mắt nặng nề khẽ mở. Jimin hơi cựa quậy một chút liền cau chặt mày khi nhận cái đau rát từ cổ tay và cổ chân buốt lên. Phía dưới cũng thật nhớp nháp, ẩm ướt đến khó chịu.

Trong lúc Jimin còn mơ màng thì ở bên cạnh đã có giọng nói quen thuộc vang lên.

- Dậy rồi sao? Xem ra cậu cũng không phải loại thích ngủ nhiều nhỉ? - Jungkook ngồi bên cạnh tay đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm.

Hắn ngồi đó và hưởng thụ ngày mới với tách cà phê đen đắng và không hề đề tâm đến rằng người đang bên cạnh mình vẫn bị hắn kiềm chế tứ chi, cơ thể không mảnh vải.

Mệt mỏi xen lẫn sợ hãi. Jimin quay mặt đi nhìn sang chỗ khác. Đôi mắt không còn hồn nhiên nữa mà thay vào đó là sự tuyệt vọng, vô hồn.

Hiện tại có lẽ cả tâm hồn, thể xác và lí trí của cậu đã hoàn toàn thuộc về hắn rồi.

Jungkook vườn người tới đưa tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ rồi lại mạnh mẽ kéo chiếc cằm lại đối diện với mình. Ép khuôn mặt tròn của cậu đối diện với khuôn mặt đẹp tinh xảo của hắn. Cho dù cậu không muốn hắn cũng bắt ép cậu phải làm theo.

- Tôi nói rồi. Hiện tại cậu là của tôi cho dù tương lai về sau cậu cũng đã là của tôi. Đã gọi người ta một tiếng chủ nhân thì cũng nên cư xử như một thú cưng ngoan đi chứ. Để tôi nói cậu biết mọi chuyện về sau sẽ phải nhờ cậu nhiều đấy. Ông trời mỉm cười với tôi trao cho tôi một món quà đẹp như vậy không tận dụng thì quả thực Jeon Jungkook này có tài mà không có mắt rồi.

Nói tới đây bàn tay của hắn rời khỏi khuôn mặt của Jimin. Hắn tiến tới chiếc va-li cũ của cậu.

- Jungkook anh tính làm gì? - lúc này Jimin mới lên tiếng khi thấy Jungkook lôi chiếc va-li của mình ra ngoài.

- Nhìn này...chậc chậc... nát quá. Hèn mọn thật. Thật là dơ bẩn. - Jungkook đem từng chiếc áo sơ mi trắng của cậu đem lên cao. Rồi lại thả xuống đất sau đó lôi vài chiếc áo thun màu sẫm lên ngước nhìn rồi lại chép miệng chê bai.

*Xoạc*

*Xoạc*

- Jungkook dừng lại đi. Đừng làm như thế nữa.

Tiếng vải bị xé vang lên trong căn phòng chật tối. Jimin không ngừng kêu van cầu Jungkook ngưng tay. Trong đó có chiếc áo mà mẹ của cậu đã đan cho cậu khi cậu còn chưa chào đời. Ở trong túi của chiếc áo len ấy có một lá thư mà bà đã viết cho cậu khi còn đang dưỡng cậu trong cơ thể gầy yếu của mình. Cả những chiếc áo mà Taehyung đã tặng cho cậu nhân ngày sinh nhật của cậu. Đó là món quà đầu tiên cậu được tặng vào sinh nhật của mình. Những chiếc áo và cái quần ấy đều do Jimin rơi nước mắt và mồ hôi tích góp từng cắc mới có thể mua. Cậu sao có thể đứng nhìn nỗ lực của mình bị hủy bỏ như thế.

- Cái gì đây? - Jungkook đem chiếc áo len đan bằng tay lên nhìn. Đó là một chiếc áo len màu xám tro, những đường đan không được trọn vẹn thậm chí còn bị lệch lạc.

Chính nó. Thứ duy nhất của mẹ cậu để lại cho cậu.

- Không! Đừng xé nó! Làm ơn! Làm ơn! Jungkook hãy trả lại nó cho em! Van cầu xin anh....ĐỪNG!!!!

Nhìn Jimin trên giường chân tay kịch liệt giãy giụa cho dù vẫn bị kìm hãm ở giường. Jungkook vẫn cười thích thú thẳng tay dùng lực xé chiếc áo len ra làm hai. Mảnh giấy trong áo cũng vì thế mà rách làm đôi.

- Đó là thứ duy nhất mà bà ấy để lại cho mình...thứ duy nhất....bà ấy....bà ấy.... - Jimin như mất hết hồn vía lẩm nhẩm vài thanh âm nhỏ mà nhìn chiếc áo mà bản thân nâng niu như báu vật bị phá hủy nằm lăn lóc dưới sàn cùng với mớ hỗn độn vương khắp trên sàn nhà.

- Tại sao tôi lại yêu anh cơ chứ! TẠI SAO TÔI LẠI ĐEM TRÁI TIM MÌNH TRAO CHO ANH CƠ CHỨ! JUNGKOOK TẠI SAO CHỨ! TẠI SAO!!!! - Jimin kiềm chế đã không nổi cảm xúc, cả cơ thể căng cứng nhắm chặt mắt hét lớn oán trách người con trai đang đứng khoanh tay ở cuối phòng.

Cậu lại vì hắn mà tức giận. Con người Jimin cậu chưa một lần nghĩ tới việc nổi giận. Jimin cậu vốn là một con người có sức chịu đựng rất lớn. Cho dù bị đối xử bất công như thế nào Jimin vẫn có thể cười và nói "Là họ muốn vậy. Và mình tôn trọng điều đó". Cho dù bị đánh đến thương tích khắp người vẫn luôn mỉm cười nói "Mình không sao". Gặp phải điều gì nguy hiểm tới bản thân cũng vẫn cười tươi nói "Mọi chuyện vẫn ổn mà". Jimin là một cậu bé hay cười. Nụ cười của Jimin như mặt trời chiếu rọi vào cuộc sống đen tối của mọi người khiến họ nhận được trên đời vẫn có cái gọi là Đẹp. Một con người như vậy tại sao lại vì một tên con trai mà đánh mất lí trí. Ngu xuẩn đâm đầu vào nguy hiểm, liều mạng chạy theo bóng lưng ấy cho dù đau đớn luôn bám lấy cậu gặm nhấm từng bộ phận của cậu và phá hủy trái tim ấm áp và cũng dần dần khiến nụ cười ấy biến mất và những giọt nước mắt lại thay thế nó. Vì ai mà một Jimin hay cười đã biến mất. Vì ai mà một Jimin tuyệt vọng mang trong mình đầy thương tích cả tinh thần lẫn thể các được ra đời. Vì ai mà một Jimin hay khóc xuất hiện. Vì ai? Vì ai? Là vì hắn! Là vì Jeon Jungkook hắn!

- Cậu còn dám oán trách tôi?

==================

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bts#kookmin