Chap 57
- Hai người quen nhau sao? - JungHan khi nghe thấy người cháu trai của mình gọi tên nam nhân đứng sau mình lại tò mò đưa dư quang về phía hai người hỏi.
- À...có quen ạ! Cậu ấy là người cháu nói với ngài đó. Park Jimin! - Taehyung vui mừng chạy tới chỗ Jimin đứng ôm chầm lấy cậu còn chẳng buồn để ý rằng vẫn có mặt JungHan ở đấy.
- Xem ra cháu thích cậu ta lắm nhỉ? - JungHan nhìn thấy Taehyung vui như đứa trẻ được quà lại thờ ơ buông câu trêu ghẹo trực tiếp uống dòng dịch đỏ vào dạ dày.
- Cháu rất thích, tìm cậu ấy bao lâu nay rồi. Mong chờ bao lâu nay rồi mà...gặp lại sao lại không vui. - Taehyung cọ sát má của mình vào má Jimin cưng nịnh. Giọng điệu vui mừng không tả xiết.
- Haiz...thấy vui vậy thì mang về đi. Dù ta cũng hơi tiếc thật đấy...nhưng cháu vui thì phải biết ra sao? - JungHan thở dài ngán ngẩm than vãn. Nhưng trong ngữ điệu vẫn mang vài phần vui mừng.
- Cám ơn ngài nha...ngài giúp con tìm thấy niềm vui rồi a...cám ơn ngài giám đốc Jung.
- Không có gì. Ăn cơm đi. Nguội cả rồi.
- Vâng!
==============
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc và Jimin cũng theo Taehyung về ngôi nhà quen thuộc của cả hai. Đương nhiên chính là ngôi nhà mà cả hai đã từng ở khi vẫn còn học Đại Học.
- Chào mừng cậu đã về nhà...mình chờ ngày này lâu lắm rồi đó Jiminie. - Taehyung hào hứng như đứa trẻ mở cửa phấn khởi quay lại cười tươi với Jimin.
Jimin thì vẫn vậy. Vẫn im lặng chưa dám bước vào nhà. Đôi mắt rủ xuống đầy sợ hãi và xấu hổ.
Nhận thấy điều này Taehyung khẽ buông một tiếng thở dài chạy lại bên cậu nắm lấy tay Jimin. Những ngón tay của Taehyung rất dài và lòng bàn tay rất lớn, nó ôm trọn tay cậu và sưởi ấm lấy bàn tay nhỏ của Jimin.
- Đừng ngại, đây là nhà cậu mà. Ngẩng cao đầu lên nào. Cậu đã bảo cậu sẽ hạnh phúc mà.
Nghe thấy lời nói này của Taehyung, Jimin không kìm được nước mắt mà tuôn rơi. Jimin cậu ôm chầm lấy Taehyung gào thét thật lớn. Cậu muốn được Taehyung sưởi ấm trái tim này, cậu muốn Taehyung an ủi, muốn Taehyung chăm sóc, muốn cùng Taehyung cười.
- Đừng lo, mình sẽ bên cậu mãi mãi mà. - Taehyung đưa tay vuốt ve mái tóc vàng của Jimin, đôi mắt chứa đầy yêu thương khẽ rũ xuống che dấu dưới lớp mi dài, giọng nói trầm ấm như một dòng nước ấm chảy qua trái tim vốn đã lạnh của Jimin khiến cậu khóc to này lại càng khóc to hơn. Khóc cho sự tủi nhục của bản thân, khóc vì những nỗi đau trước giờ cậu phải chịu, khóc vì cuối cùng cậu cũng tìm được nơi bình an, khóc vì vẫn nhận ra rằng cho dù ra sao vẫn có người đứng dang tay chờ cậu về.
Taehyung vẫn âm thầm vuốt tóc Jimin an ủi. Nhìn ánh trăng chiếu rọi xuống bóng hình hai người con trai lại thấy vài phần yên bình.
- Taehyung mình xin lỗi.....mình xin lỗi...thực sự xin lỗi....xin lỗi cậu....bạn lần xin lỗi......Taehyung a.......
- Ngoan, đừng khóc. Cho dù cậu có như thế nào thì Kim Taehyung mình vẫn mãi mãi bên cậu không rời.
Ngoan, ngưng khóc. Vì mình yêu cậu Jimin à....
==================
=* Khoảng thời gian Jimin bị Jungkook bán cho người khác*=
Sau đêm hôm đó cứ ngỡ thoát được cậu hắn sẽ ăn ngon ngủ kĩ lại chẳng phải vướng mắc khó chịu điểm nào. Công việc theo đó cũng như diều gặp gió tung cao trên bầu trời đầy danh vọng.
Ngày đầu không gian thật tĩnh lặng. Jungkook vẫn như thường ngày quần áo đầu tóc chỉnh tề gọn hàng. Bước vào môi trường làm việc trước ánh mắt ngưỡng mộ với lời tán thưởng của nhân viên và các cổ đông, giám đốc.
Hắn cười cười vui vẻ với thư kí lại ôn hoà với nhân viên.
Hai ba ngày bình yên cứ thế xảy ra. Là vì kia hợp đồng với JungHan nên có thể khiến tập đoàn đã phát triển nay lại càng phát triển hơn, lại có thể trong tay nắm chắc vị trí thứ nhất thứ nhì trong ngành lẫn thế giới. Chân đứng vững trong ngành cư nhiên trọng trách cũng cao và nặng.
Mỗi lần hắn về nhà đều bừa bãi quẳng túi da đi làm trên so-pha rồi lại tuỳ tiện vào bếp lấy một chút nước đổ vào dạ dày rồi tắm rửa đi ngủ. Mỗi ngày đều đi làm về rất muộn. Chẳng còn thời gian suy nghĩ về việc khác.
Rồi đến một ngày nhiều mây không nắng khí trời tương đối âm u.
Hắn hoàn thành công việc nhanh hơn dự kiến của bản thân.
Nhìn vào đồng hồ trên tay Jungkook khẽ nhếch một đường cong nhẹ lại thầm nghĩ hôm nay lại có thể rảnh một chút.
Nghĩ tới đây nơi hắn đến lại không phải một nơi ồn ào náo nhiệt mà ngày xưa chân thường thường lui tới, nơi về lại là căn dinh thự hàng ngày. Nhà của hắn.
Hiện tại vẫn còn quá sớm.
Jungkook lại ném chiếc cặp da lên so-pha đi vào phòng bếp lấy chút nước bỏ vào cổ họng khô của bản thân.
Là do vài ngày qua không còn thần trí để ý chung quanh. Hiện tại đưa mắt đảo một vòng lại thấy căn nhà thật trống vắng và cô đơn.
Bỗng chốc hình ảnh của một thanh niên tóc vàng mang chiếc tạp dề màu hồng đứng trước bếp tay cần muỗng múc canh quay lại nhìn hắn trên môi liền nở một nụ cường tươi rói.
Hình ảnh mờ mờ ảo ảo lại có chút thực. Đến khi hắn bị kéo lại trở về hiện thực thì hình ảnh thiếu niên cũng biến mất.
Jungkook dường như cũng không hiểu tại sao bản thân lại như thế khẽ cau mày lắc nhẹ đầu đi lên gác.
Đi lên phòng lại lần nữa bắt gặp hình ảnh thiếu niên vừa rồi thân vẫn mang tạp dề nhưng tay không cầm muỗng canh mà là một cái phất trần lớn nhìn thấy hắn lại nở nụ cười như nắng mai.
Một lần nữa thư ảnh biến mất để lại khung cảnh cửa ô sổ lớn với ngọn gió nhẹ thổi qua tấm rèm cửa lớn.
Jungkook xoa hai bên thái dương nhắm mắt nhíu mày khó chịu lại quyết định đi tắm.
Nước ấm hoà vào với cơ thể săn chắc, làm da trắng với cơ bắp cuồn cuộn. Ly rượu vang để bên cạnh có màu đỏ sóng sánh lấp ló dưới lớp hơi nước mỏng.
Jungkook nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thư thái đã từ lâu hắn không cảm nhận này trên khoé môi cong lên một đường thỏa mãn.
- Jungkook em để khăn tắm ngoài này nha...tắm xong anh nhớ lau người không rất dễ cảm lạnh.
Giọng nói này...lại vô cớ vang lên trong trí não hắn. Jungkook giật mình mở lớn mắt quay hết bên phải lẫn bên trái đều không thấy ai.
Đến đêm lại cúi đầu vào giấy tờ tài liệu bên tai lại vang vọng giọng nói của người con trai
- Jungkook làm đêm chắc đói em mang tới cho anh chút đồ ăn. Hy vọng giúp anh phần nào.
Lại như lúc trong nhà tắm Jungkook quay hết Tây sang đông chạy ra ngoài phòng lẫn nhìn ra ngoài toà nhà. Không có một ai trừ KimChi đang yên giấc trong chiếc lồng của nó.
- Chết tiệt thật.
Hắn nhả vài tiếng chửi thể day mi tâm lại quyết định đi ngủ.
Hiện tượng này xảy ra không phải mới ngày hôm nay mà thực chất ngày nào từ khi Jimin bị hắn quay lưng vứt bỏ đều xuất hiện.
Hình ảnh thiếu niên cười trong nắng lại thi thoảng xuất hiện trước tầm mắt của Jungkook rồi lúc hắn đưa tay ra nắm lấy lại bị gió thổi đi không dấu vết.
Không những thế đêm nay Jungkook mơ một giấc mơ hết sức kì lạ.
Trong mơ hắn thấy bản thân trong chính gian bếp nhà mình ngắm nhìn tấm lưng nhỏ đang tỉ mỉ nấu ăn cho hắn.
- Ai đó? - Jungkook nghi hoặc cất tiếng hỏi.
- Jungkook! Anh dậy rồi. Lại đây nếm thử canh hải sản do em nấu xem có hợp khẩu vị hay không?
Không biết ma xui quỷ dại gì lại khiến hắn gật đầu đồng ý tiến tới. Muỗng canh vừa đưa lên môi nhấp một chút là kí ức hắn với mẹ lại đổ về như lũ. Hình ảnh mẹ hắn khoác trên mình chiếc tạp dề màu hồng cười dịu với hắn. 'Con trai ta lại bị bắt nạt sao? Lại đây ăn món canh hải sản mẹ nấu xem. Sẽ khiến con vui hơn đó'. Mùi vị giống y chang.
Khoé mắt Jungkook một hồi nóng ra sống mũi cay cay nước mắt bắt đầu chảy dài xuống cằm rơi xuống nền gạch trắng muốt.
- 'Jungkook? Có ngon không?'
Nam nhân trước mặt vẫn tươi cười với hắn hỏi.
- Ừm...rất ngon.
Đã từ rất lâu rồi Jungkook hắn mới có lại cảm giác này...thật gần gũi...thật ấm áp...thật không nỡ buông tay...
-'haha Jungkook cười trông thật giống một vị hoàng tử đầy ôn hoà không hề có vẻ khó gần như thường ngày nha...'
Bị thiếu niên kia lên tiếng khen ngợi mới phát hiện bản thân đang cười. Ngước mắt lên lại hết sức sững sờ. Người thiếu niên mà mang cho hắn cảm xúc lâu rồi lại chính là Jimin.
Jimin mới khắc trước cười rất tươi lại ngay khi hắn đưa tay định nắm lấy liền đổ huyết lệ.
Máu đỏ rơi xuống nền gạch men trắng. Nụ cười liền biến mất thay vào đó là sự đau đớn tuột cùng, hai dòng huyết lệ chảy dài từ hai hốc mắt, khuôn mặt tinh anh hiền dịu hiện tại lại nhăn nhó như chịu một nỗi đau vô cùng khó có thể nói lên lời.
Mái tóc vàng kim vốn bồng bềnh bay trong gió lại bết lại vì nước, trạng thái ôm lấy hai tay quỳ xuồng đất lại vội vã nắm chặt lấy chân hắn cầu xin.
-'Jungkook đừng bỏ em...làm ơn....em sẽ chết đi để không để anh thấy cũng được nhưng xin đừng bỏ em...em sợ lắm...Jungkook làm ơn....' - Jimin trong chiếc áo sơ mi mỏng bị xé nát với chiếc quần bó bị cào mất một nửa bán víu lấy chân Jungkook sợ hãi quay về phía sau những lại ngước lên khóc lóc.
Jungkook ngước mắt lên thì thấy JungHan tay cầm roi da và với muôn vàn những thứ có hình thù quái dị đang từng bước từng bước tiến tới gần Jimin trên môi lại nở nụ cười dâm tà.
Hình ảnh hiện tại trước mắt một màu đỏ đen lẫn lộn, tiếng khóc cùng tiếng cầu xin pha trộn với tiếng cười man rợ của JungHan vang lên khiến cả đầu Jungkook như muốn nổ tung.
- Cút đi đồ dơ bẩn.
Jungkook quay sang một bên thì thấy hình ảnh hắn đá cậu như một con chó, cười như điên dại trên nỗi đau cơ thể của Jimin cũng lại ra sức làm nhục cậu chỉ để thỏa mãn bản thân.
- Không! Jimin nắm lấy tay tôi. Tôi không để mất em. Không thể để mất em. Nắm lấy tay tôi.
Jungkook gào khóc trong vô vọng nhưng dường như Jimin không nghe thấy tiếng hắn mà lại cứ gào khóc đau đớn tránh xa hắn lại sợ hãi nhìn cảnh vật xung quanh.
Cút đi đồ dơ bẩn
Cậu chỉ đáng là thứ đồ rẻ tiền đem ra để ai chơi cũng được.
Chết đi.
Thật kinh tởm.
Loại đồng tính luyến ái như mấy người tôi nguyền rủa chết không toàn thây.
Tao ghét chúng mày.
Loại như chúng nó nên chết hết đi cho đỡ chật đất.
Hàng ngàn lời nói đáng sợ tuôn ra trong đầu hắn. Jungkook lại càng sốc hơn khi biết những lời cay nghiệt này lại từ miệng hắn mà nhả ra.
Những lời lẽ đầy đáng sợ này đang từ từ kết thành một sợi dây thắt trước cổ Jimin dương cao lên không trung.
- Không được. Tôi không muốn mất em. Không thể mất em. Jimin quay lại! Buông ra! Buông Jimin! Đừng rời xa tôi!
Jimin bay lơ lửng dưới bầu trời đỏ đen mắt vẫn rơi lệ nhìn Jungkook với con mắt chứa đầy kinh hãi.
- KHÔNG! - Jungkook bật dậy trên trán đọng một lớp mồ hôi lạnh.
Nhìn xung quanh mới phát hiện đây không phải là phòng hắn mà chính là căn phòng....từng tra tấn Jimin trong thời gian trước.
============
Mừn thi xong rồi nè. Chap này có vẻ dài nhưng bắt đầu từ giờ mừn sẽ đổ toàn bộ IQ đề ngược bợn công :3 như theo mọi người.
Thứ lỗi chap dài lại lười bẩm sinh nên rất dễ khi đang viết xảy ra lỗi chính tả. Mong mấy chế tha thứ :3 cám ơn vì vẫn chờ mừn và cmt ' èn' vote nhé. Bye_~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip