Chap 79

Thấy bạn sặc rượu vì phát ngôn của bản thân thì trong tâm Jungkook liền cảm thấy xấu hổ tới mức muốn đâm đầu xuống đất một khắc chết đi cho rồi. Nhưng biết làm sao bây giờ. Hắn trước giờ tình trường cũng đâu phải ít ỏi nay lại đi hỏi chuyện yêu đương hẹn hò với người khác. Nhưng mà thực sự rất là bế tắc. Trước giờ tình trường của hắn chưa từng hiện chân thành trong đó. Chỉ có cảm hứng liền tuỳ tiện tán một chút, đổ rồi liền chán bản bỏ đi. Trước giờ chưa từng có ý chung thành với ai hết và Jimin bây giờ lại là một ngoại lệ.

Hắn dạo này lại có ý nghĩ muốn mang cậu về làm vợ, muốn cùng cậu đầu bạc đến hết kiếp này...à không, phải là vạn kiếp về sau dính lấy nhau như keo mãi mãi không thoát khỏi duyên này. Như vậy có chút kì nhưng đấy thực sự là mong ước của hắn lúc này.

Namjoon sặc sụa ho mãi mới có thể kết thúc và điều chỉnh lại ngữ khí âm giọng của bản thân. Cao lưng nhìn hẳn vào mắt Jungkook mở lời.

- Jungkook, có phải cậu bị bệnh không?

Jungkook nghe vậy liền hai mắt ngây thơ hơi lắc đầu.

- Vậy tại sao lại hỏi chuyện đó với mình. Kinh nghiệm chuyện này mà nói thì...cậu hơn mình vạn phần cơ mà.

- Nhưng lần này khác lắm.

- Khác? Điểm nào? Người cậu muốn chiếm hữu là một người mạnh mẽ à? Không được thục nữ yểu điệu? Thần kinh có chút không ổn? Hay....không phải là nữ haha. - câu cuối này chỉ là anh muốn chọc ghẹo một chút vì thấy không khí có chút gượng. Ai dè vừa nói xong sắc mặt Jungkook biến đổi đủ loại.

Hắn nghe thấy cũng to mắt nhìn Namjoon sau đó lại cụp mắt nhìn rượu vang đỏ trong ly, ngón tay trỏ miết nhẹ lên mép ly cử chỉ có chút ngại ngùng.

Namjoon nhìn thấy lại không ngừng bất ngờ. Dướn người gần về phía hắn mở giọng điệu kinh nhạc mà hỏi hắn.

- Thật luôn? Thật vậy luôn? Chúa ơi! Đúng là cái gì cũng có thể xảy ra mà. Là con trai sao? Thực sự là con trai? Một trăm phần trăm? Chứ không phải gái thành nam chứ? Trời đất ơi, này Jungkook cậu đúng chưa bao giờ làm mình hết bất ngờ. - Nạmoon ngồi xuống ghế đưa tay vuốt mặt suy nghĩ một hồi sao lại nhổm lên hỏi có thực sự người hắn thương yêu là con trai không.

Câu trả lời là một cái gật đầu.

- Ôi mẹ ơi....haha...

- Cậu cười cái gì?

- Jungkook cậu không thấy vậy sao? Trước giờ cậu ghét chuyện này mà.

- Thì là trước thôi. Mình giờ cũng hoang mang lắm.

- Thật không ngờ luôn đấy. Woa...thật tình....

Thấy bị chân chọc thẹn quá hoá giận. Jungkook nổi đóa đập tay lên mặt bàn cấm Namjoon cười nữa. Bản thân lại phụng phịu khoanh tay trước ngực khó chịu cau có.

Namjoon vừa che tay nhịn cười vừa cố gắng đưa tay vẫy vẫy ám chỉ hắn hạ hỏa.

- Khụ khụ...vậy được rồi. Rốt cục ai lại có phước được chủ tịch Jeon đây cho lọt vào mắt xanh thế?

- Còn ai nữa. Là cậu ta đấy. Park Jimin.

Một lần nữa Namjoon trợn lớn mắt.

- Cái gì!? Ôi mẹ ơi...haha..,

- Chết tiệt! Đã bảo đừng cười nữa mà. Tôi nói cho biết. Còn cười nữa tôi cho công ty cậu phá sản!

- A...à...được rồi được rồi. Không cười không cười.

Bị đe dọa Namjoon lập tức tắc cười. Mặt nghiêm túc nhìn hắn. Trong đây mắt vẫn có chút không nhịn được nhưng lại được giấu cẩn thận.

- Vậy giờ cậu muốn mình bảo cậu phải làm sao đây? Kể tình huống của cậu nghe xem.

- Thì....mình đang bị ghét. Mình bị bắt hủi.

Nghe thấy điều này Namjoon tự túc bụp miệng nín cười đến muốn nội thương mà vẫn phải nghiêm nghiêm túc túc thẳng lưng nghe hắn tâm sự.

- Tại sao lại bị hắt hủi? Lại bị ghét?

- Ừ thì...là do trước có phạm một chút sai sót trên con đường. - Jungkook tới đây mặt có chút khó ứng xử, tay chân luống cuống đôi mắt tinh tường sắc sảo nay lại đảo khắp nơi để tránh nhìn mắt đối phương. Hiểu một cách cơ bản hình tượng của hắn chính là một trên đại ngốc đang rơi vào thế bí vô kì cùng.

Ngồi tâm sự kể về mọi việc chi Namjoon biết và cũng đồng thời nói ra cảm xúc hắn đang chịu đựng bây giờ. Người bạn mà hắn đang ngồi đối diện nghe xong lại chỉ cho hắn một tiếng thở dài.

Hai người dùng xong bữa cơm cũng chia tay. Mỗi người một ngả.

Độc thân một mình đi trên phố. Trời bây giờ đã khá là muộn. Cậu bây giờ đã tỉnh lại hay chưa? Đang ăn hay đang ngủ? Đã dùng bữa đủ no chưa hay đã tắm rửa sạch sẽ chưa? Tỉnh giấc không thấy hắn bên cạnh liệu cậu có chạy đi hỏi người giúp việc hỏi hắn đang nơi đâu? Hay...cậu có nhớ hắn dù chỉ một khắc không?  Hàng vạn hàng nghìn câu hỏi mọc ra trong đầu Jungkook mà chính câu trả lời cũng không có. Cầm trên tay vẫn cốc sữa dâu tây hắn mua ban sáng.

Đá đã tan hết nhưng màu hồng nhàn nhạt vẫn còn. Hắn gọi ít đá vì vậy đá tan cũng không ảnh hưởng gì quá mạnh mẽ đến vị của cốc sữa.

Nhìn đồ uống trên tay trang trang trọng trọng gọn gàng đặt túi nhỏ xinh xắn. Vừa đi trong tâm lại vừa tưởng tưởng hắn tháo giày mở cửa nói một câu " Tôi đã về" liền thấy Jimin ngồi lù lù trước phòng khách mắt nhàn nhạt nhìn hắn không nở nụ cười. Nhưng khi hắn đi tới cậu cũng không kích động. Đưa tay lên vuốt nhẹ đôi má cậu hơi ấm từ đó truyền đến lòng bàn tay lại lan tỏa khắp ngón tay ấm ấm lại mềm mềm thực sự rất thích. Nói với cậu ba chữ Tôi Yêu Em. Sau đó liền vui vẻ đem cốc sữa cho cậu. Jimin lại lập tức vui trở lại cầm cốc sữa tự túc cắm ống hút uống như một đứa trẻ con. Vừa uống vừa nhìn hắn lại ngắt một chút cười vô cùng sán lạng với hắn nói cám ơn nhiều.

Nghĩ tới đây hắn hưng  phấn không ngừng. Tay chân lại thừa năng lượng cơ hồ muốn nhảy cẫng lên thích thú.

Mắt nhắm tịt tứ chi vô thức lại cảm thấy cái mềm mềm trong tay lại cũng vô cùng ấm áp hệt như trong tưởng tượng của hắn vậy.

Jungkook nổi hứng tò mò cơ miệng hơi cứng dần dần hé mắt liền bị dọa đến gần chết. Hắn đang bóp má một đứa trẻ bán rong. Đứa trẻ không biết gì vẫn bị hắn nắn nắn hai cái bánh bao trên mặt lại đưa mắt khó hiểu nhìn hắn. Đôi mắt sáng long lanh lại to tròn, mái tóc hơi rối được che đậy bằng một chiếc mũ rơm hơi nát, quần áo có chút xộc xệch trên tay là một giỏ dreamcatch.

Giật mình bỏ tay ra khỏi cậu bé. Jungkook cười gượng xin lỗi đứa bé rồi lại muốn nhanh chân muốn đi khỏi. Nhưng có gì đó lại khiến hắn có chút lưu tình.

Đứa bé đấy....có chút giống người kia.

- Cháu bé. Cháu đói không? - Jungkook quay lại hơi khom lưng hỏi cậu bé.

Gật gật vài cái. Đứa bé bán rong cúi đầu dưới đôi mắt sáng hiện một lớp u buồn.

- Ta đưa cháu  đi ăn nha. Cháu sao lại ở đây? Tầm tuổi cháu đáng lẽ phải được ăn học vui đùa cùng bạn cùng chang lứa chứ? - Jungkook hơi nghiêng đầu không ngại bẩn tay nắm tay đứa nhóc tiến đến một quán bánh nhỏ. Vừa đi vừa dóc lời hỏi thăm.

- Con ở đây kiếm sống. Bán những cái này lấy tiền chăm mẹ và em. Con...không đi học nữa rồi.

Gọi mấy chiếc bánh ngọt ra. Đứa nhỏ mắt sáng lên như chiếc đèn đêm. Cầm lên vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời ấp úng.

Nhìn đứa trẻ ăn đến nghẹn, Jungkook khẽ cười gọi thêm một ly nước nữa cho nó.

Ăn no xong đứa nhỏ sau khi ra khỏi quán liền cúi đầu kính trọng cám ơn hắn rất nhiều. Nhìn cậu bé đáng yêu Jungkook lấy trong túi áo chiếc khăn mùi xoa lau đi vài vết lem trên khuôn mặt tròn. Vài động tác liền để lộ ra một đứa trẻ da dẻ hồng hào, cặp má đầy đặn và đôi mắt to tròn sáng như những vì sao đêm. Thoáng cái hình ảnh Jimin lướt qua trên gương mặt cậu bé khiến Jungkook thoáng chốc có chút ngây người.

- Con chào chú. Cảm ơn chú rất nhiều. - đứa nhỏ tên Jumin vẫy tay chào trên môi cười rất tươi.

Đến lúc đứa trẻ khuất khỏi tầm mắt hắn thì Jungkook mới lấy lại tâm trí mình. Trong tay có cảm giác vướng vướng một cái gì đó lại đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay.

Trời đã gần khuya, trăng lên cao gió se se lạnh lướt qua làm da trắng của hắn thổi khẽ bay vài lọn tóc. Khung cảnh xung quanh lại vô cùng ấm áp khi những cặp đôi nam nữ tay trong tay nhìn nhau nói chuyện yêu đương vô cùng hạnh phúc. Tuyết rơi rồi.

Mau về thôi. Ở nhà có người có lẽ đang chờ hắn.

Đút chiếc dreamcatch vào túi áo. Jungkook chạy một mạch về công ty lấy xe về nhà. Vừa chạy hắn vừa cười, nụ cười đầy ấm áp. Chóp mũi hắn đỏ lên vì lạnh và cũng có chút cay cay. Hôm nay quả thực có thật nhiều điều khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Tuyết rơi rồi.

Muốn cùng em...nắm tay đi dưới tuyết bàn về tương lai.

Cùng em làm lại.

Cùng em nói lời yêu đương hò hẹn.

Cùng em....trăm năm hạnh phúc.

Dùng mọi tâm trí để yêu em.

Dùng cả thể xác để hiến dâng em.

Dùng cả tính mạng để bảo vệ em.

Cuối đời cùng nắm tay nhau nằm trên giường, người cuối cùng ta muốn thấy trước khi bước đi khỏi trần gian là em và câu cuối cùng có nói bao nhiêu với em cũng không đủ.

- PARK JIMIN!!! ANH YÊU EM!!!!!

Mặc cho người ngoài nhìn hắn. Jungkook vừa lao trên đường vừa hét lớn năm từ. Park Jimin! Anh Yêu Em.

=============

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bts#kookmin