Chương 23

Jeon Jungkook thật ra vẫn ngồi trong xe để chờ Park Jimin. Anh biết cậu sợ khi đi đưa cậu về sẽ lại gặp phải chuyện giống như tối hôm trước, nhưng dù sao anh cũng muốn ở cùng cậu thêm, có lẽ đưa cậu về đến đầu ngõ cũng được. Nhưng là, chỉ có lên đưa sách thôi cũng mất nhiều thời gian như vậy sao?

Jeon Jungkook sốt ruột, lấy điện thoại ra gọi cho Park Jimin. Kết quả chỉ nhận được lời nói nhanh của Park Jimin cùng với những tiếng động không rõ ràng rồi tắt máy. Jeon Jungkook nhìn vào chiếc máy điện thoại chỉ còn những tiếng tút tút, trong lòng bỗng có dự cảm không lành, vội mở cửa xe rồi phi vào phía trong tòa nhà.

Dù sao khu nhà nghỉ này cũng là một trong những công trình của SK, nên không khó để anh có thể hỏi được thông tin của khách hàng ở đây. Sau khi hỏi nhân viên ở quầy tiếp thị, Jeon Jungkook nhanh chóng đi tới phòng của Kang DongHo. Cửa phòng hắn không khóa, anh vội vã xông vào phía trong.

"Park Jimin!"

Không có ai trả lời. Anh chỉ thấy mấy quyển sách mà khi nãy cậu cầm vương vãi trên sàn. Jeon Jungkook đi xung quanh tìm kiếm, chợt dừng lại trước cửa một căn phòng. Mắt nhìn lướt qua những tấm hình dày đặc trên tường, đều là hình chụp Park Jimin, không, nếu nhìn kỹ sẽ có nhiều bức chụp một người con trai khác. Nhưng là nhìn sơ qua có rất nhiều nét tương đồng với cậu. Trong lòng Jeon Jungkook nóng như lửa đốt, sau khi xác định bên trong không có ai, anh tiếp tục chạy ra ngoài tìm kiếm, đồng thời rút máy ra gọi cho cậu. Tiếng chuông điện thoại vang lên ở một góc tường khiến Jeon Jungkook đen mặt lại.

"Chết tiệt!" Jeon Jungkook lẩm bẩm, tay lại bấm lia lịa một dãy số khác, là số của nhân viên bảo vệ khách sạn.

"Giám đốc, có gì không?"

"Theo dõi máy ghi hình, nếu thấy một người con trai với mái tóc màu hồng thì báo lại cho tôi." Anh nhanh chóng ra lệnh vào máy, đồng thời chạy xung quanh tìm kiếm. Rất nhanh từ đầu dây bên kia đã có báo cáo, "Cậu trai đó đang ở khu cầu thang số hai của tầng bốn. Hình như đang xảy ra xô xát với ai đó."

"Cho thêm bảo vệ tới đi." Jeon Jungkook nói, mắt đưa xung quanh. Hiện tại anh đang ở dãy cầu thang số một của tầng ba, cách chỗ Park Jimin không xa lắm. Anh nhanh chóng phi lên trên tầng. Trước mắt bỗng hiện ra hình ảnh của bảy năm trước, anh vội lắc đầu bác bỏ nó đi.

 

Park Jimin, hy vọng là cậu không có việc gì....

 

 





Kang DongHo thở hổn hển nhìn người trước mặt. Ban nãy Park Jimin có ý định chạy tới phía thang máy để xuống tầng, cũng may hắn rất có thể lực, đã ngay lúc cậu sắp vào được thang máy kéo tay cậu lại. Thế nhưng Park Jimin lại rất không biết điều, một mực nhất định dãy dụa đòi thoát khỏi hắn. Điều này khiến hắn thực sự tức giận, tay dùng lực nặng hơn. Park Jimin thể chất cũng không vừa, nhưng nếu so với Kang DongHo đang phát điên thì không thể bì lại được. Cậu cố gắng dằng tay lại, một mặt đưa chân ra đạp liên hồi vào hắn. Hai người xô xát một hồi, rốt cuộc Park Jimin dùng hết sức đẩy hắn một cái khiến hắn mất đà lui về phía sau, còn cậu không có gì chống đỡ sau lưng, cả người như mất đi trọng lực. Tới khi hắn ngồi được dậy, đã thấy cậu nằm bất động phía dưới cầu thang.

"Đó là tại em.... Tại em quá cố chấp mà thôi." Kang DongHo tay chân cứng đờ, cố gắng lắc đầu, lẩm bẩm.

"Kang DongHo!" Giọng nói vang lên từ phía dưới khiến hắn giật mình. Hắn nhìn thấy Jeon Jungkook đang chạy tới, cặp mắt nhíu lại đầy bất mãn, nhưng rốt cuộc vẫn vội vã rời đi. Jeon Jungkook định chạy theo, nhưng khi mắt thấy thân hình đang nằm ở một góc, tim anh như hẫng một nhịp.

"Park Jimin, này Park Jimin!" Jeon Jungkook đỡ lấy người cậu, ra sức gọi.

Người trong lòng hai mắt nhắm nghiền, mày hơi nhíu lại. Jeon Jungkook kiểm tra xung quanh, xác định cậu không có bị xây xát gì nghiêm trọng mới thở phào, nhanh chóng vòng tay ôm lấy người cậu bế lên rồi chạy xuống dưới.

 

"Đi, tôi đưa cậu tới bệnh viện."

 

 





"Cậu ấy vừa rồi ngã cầu thang, có lẽ đầu đã bị va vào đâu đó dẫn tới chấn động nhẹ. Chờ một thời gian sẽ tỉnh lại thôi." Bác sĩ sau khi kiểm tra cho Park Jimin xong, tháo bỏ khẩu trang, nói lại tình hình với Jeon Jungkook. Mặc dù lúc nãy đã xác định cậu không bị gì nghiêm trọng, nhưng giờ nghe xong lời bác sĩ nói, anh cũng có phần yên tâm hơn.

Điện thoại reo lên, Jeon Jungkook khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm của mình, nhấc máy. Từ đầu dây bên kia vang lên giọng của nhân viên khách sạn khi nãy nói chuyện với anh.

"Giám đốc, người gây ra chuyện xô xát ban nãy đã chạy trốn khỏi tòa nhà rồi."

Jeon Jungkook nghe xong nhíu mày, "Vậy cho người tìm kiếm đi." Điện thoại rất nhanh được cúp máy. Jeon Jungkook không vào thăm Park Jimin ngay mà đứng đó trầm mặc, nhìn vào một khoảng không, hai đầu mày nhăn lại như đang suy tư một điều gì đó. Từ phía đằng xa có hai người chạy tới, một cậu trai tầm 18, 19 tuổi cùng với một người nữa có khuôn mặt khá quen.

Jung Hoseok sững người khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình. Dường như đã lâu rồi hắn không nhìn thấy Jeon Jungkook, khôi phục lại vẻ mặt bình thường, hắn bước gần tới.

"Anh là người đã báo cho tôi tới đây sao?"

Jeon Jungkook không để tâm tới câu hỏi của Jung Hoseok lắm, ánh mắt hướng về phía người nằm trong phòng bệnh, anh gật đầu một cái cho có lệ.

"Cậu ấy sao rồi?"

"Chỉ bị chấn động nhẹ thôi, rất nhanh sẽ tỉnh." Jeon Jungkook đáp. Đang định quay lại nói với Jung Hoseok điều gì đó, mắt thấy từ phía xa, lại một người phụ nữ đang tiến tới, anh nhíu mày, "Cậu báo cho mẹ của Jimin rồi sao?"

Jung Hoseok gật đầu. Park Jihyun rất nhanh đã tới gần, bà thở hổn hển, dường như đã chạy rất nhanh tới đây.

"Jimin.... Jimin sao rồi?" Bà cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hỏi Jung Hoseok.

Hắn liếc ra đằng sau, Jeon Jungkook đã biến mất từ bao giờ, quay lại đưa tay đỡ Park Jihyun, trấn an bà: "Bác đừng lo, Park Jimin chỉ là không cẩn thận ngã cầu thang, bị chấn động nhẹ thôi. Giờ cậu ấy đang ở bên trong."

 

Park Jihyun vội vã đi vào trong. Kim Taehyung cũng đi theo sau. Còn lại Jung Hoseok đứng đó. Hắn nhìn vào bức tường ở gần đấy, lên tiếng: "Chúng ta sẽ nói chuyện sau." Chờ cho nghe thấy tiếng bước chân rời đi, hắn mới nhanh chóng đi vào trong phòng bệnh.

 

 





Một đứa bé với vóc dáng nhỏ con ngồi ở phía trên giường, bên cạnh là một cậu nhóc với vóc người đối lập đang cẩn thận bôi thuốc cho cậu. Động tác vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận và thuần thục khiến cho Park Jimin không nhìn được tò mò mà ngắm nhìn. Trên tay truyền tới cảm giác dễ chịu, rất nhanh vết thương đã không còn thấy đau nữa.

"Băng nó lại, giữ cẩn thận rất nhanh vết thương sẽ liền." Cậu nhóc đó nói với cậu. Cậu gật đầu, chợt thấy người đó quay người bước đi. Park Jimin hoảng hốt, vội kéo giật áo cậu ta lại.

"Anh đi đâu vậy?"

Người trước mặt không nói gì, chỉ nhìn Park Jimin chằm chằm. Park Jimin càng hoảng sợ hơn khi thấy hình bóng người đó cứ mờ dần đi, cậu vội vã đứng lên, nhào tới nhưng không kịp, thân ảnh đó đã kịp biến mất trước khi cậu đưa tay giữ lấy. Bất chợt dưới bụng đau nhói khiến cậu không đứng thẳng nổi, cậu khuỵu người xuống, ngạc nhiên khi thấy từ bụng mình, bao nhiêu máu chảy ra.

Xung quanh bỗng nhiên lửa cháy bùng lên, cậu bị vây giữa ngọn lửa. Đau đớn ở vùng bụng khiến cậu không có cách nào thoát ra khỏi nó. Cậu hoảng hốt, cố đưa người nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ sắc đỏ của lửa, cậu không nhìn thấy thứ gì khác.

Chợt một bàn tay nắm lấy bàn tay cậu. Park Jimin giật mình quay lại, không phải thằng nhóc to con ban nãy, lần này lại là một người mà cậu vô cùng quen thuộc, Jeon Jungkook. Anh nhìn cậu mỉm cười, đáy mắt ánh lên tia ôn nhu, cẩn thận băng bó vết thương ở bụng cho cậu. Động tác thuần thục lại khiến cho Park Jimin không nhịn được mà chăm chú nhìn theo, trái tim đập kịch liệt cũng dịu bớt vài phần.

"Jeon Jungkook... Jeon Jungkook, đừng rời khỏi tôi...." Park Jimin nắm chặt tay anh, khẽ nói.

Jeon Jungkook trước mặt vẫn không nói gì, chăm chú xử lý vết thương ở bụng cậu. Vết thương được băng bó xong, tim Park Jimin lại thắt lại khi thấy Jeon Jungkook như đang mờ dần đi. Cậu vội vã đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay anh kéo lại. Jeon Jungkook quay đầu nhìn cậu. Cậu kịch liệt lắc đầu.

"Jeon Jungkook... Tôi nói anh đừng đi mà..."

Người đứng trước mặt lại như không nghe thấy, bàn tay đang được cậu nắm chặt lại cứ thế xuyên qua tay cậu. Park Jimin sững sờ nhìn Jeon Jungkook bước đi, ngọn lửa cháy càng ngày càng to cuốn mất hút thân ảnh của anh vào bên trong.

Cậu giật mình mở mắt. Xung quanh là căn phòng tối, do có ánh trăng từ phía ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho mọi thứ có phần không rõ ràng. Không có ngọn lửa dữ dội, cũng không có Jeon Jungkook. Tất cả chỉ còn lại mùi thuốc y tế và sát trùng xông vào mũi cậu. Park Jimin nhận ra bây giờ trời đã tối. Cậu nằm im bất động, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà một hồi lâu. Nhịp tim vẫn đang đập dồn dập liên hồi, cậu cảm nhận được từ khóe mắt một giọt nước khẽ chảy ra. Vừa rồi chỉ là cậu nằm mơ, nhưng những cảm giác khi nãy lại khiến cho cậu đau đớn đến kỳ lạ.

Jeon Jungkook....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip