Chương 23
Dạo gần đây cả khoa ngoại tim mạch ai cũng đồn rằng Jungkook không biết đã đắc tội gì với bác sĩ Park, cứ mỗi lần giao ban xong là lại nghe bác sĩ Park nói:
"Cậu chuẩn bị xong công việc sáng này thì đến phòng tôi"
Mấy ngày đầu Yeonbin còn kéo Jungkook lại hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc là có chuyện gì? Trong chuyến thăm khám sáng nay có xảy ra sơ suất gì hay không? Hay có nộp bài luận đúng hạn không?
Jungkook chỉ cười cười nói không có gì đâu, chỉ là lên phòng "bàn" một số việc. Các cô y tá trong khoa cũng nói thêm vài câu:
"Bình thường thì chuyện gì quan trọng lắm mới bị kêu lên phòng làm việc
đấy! Mặc dù cậu là sinh viên được hướng dẫn của bác sĩ Park thật nhưng tôi vẫn nghe mùi thuốc nổ đấy!!"
Jungkook nghe xong cũng chỉ biết nhe răng cười. Có trời mới biết cậu lại mong được anh gọi lên phòng càng nhiều càng tốt, mà cho dù anh không gọi thì cậu cũng lo làm cho xong việc mà co giò chạy lên.
Một cô y tá nhìn theo bóng cậu đang vừa đi vừa cười tươi như thể vừa mới nhặt được một đống tiền từ trên trời rơi xuống liền chép miệng buông một lời than thở với đồng nghiệp:
"Haizz, đẹp trai như vậy mà cứ làm việc bù đầu với bác sĩ Park như vậy thì hơi đâu mà yêu đương đây chứ!!"
Một cô khác đứng bên nghe vậy liền quay sang đánh một cái lên tay, không mạnh lắm nhưng đủ để phát ra một âm thanh rất kêu:
"Cô hơi đâu mà lo, người như cậu ấy nhất định là đã có người yêu rồi cũng nên!"
"Ai mà biết được..."
"Thôi bớt mơ mộng đi cô ơi. Dù sao thì cũng không đến lượt bọn mình"
Hai cô ủ rủ thở dài sau đó cũng kiếm một đề tài khác sốt dẻo hơn để bàn luận. Đến khi thấy Namjoon đi qua liền giật mình im lặng sau đó cúi đầu chào một câu: "Trưởng khoa!" rồi không ai hẹn ai mà đi xử lí công việc của mình.
Jungkook lên đến phòng Jimin, cũng không thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà mở cửa bước vào. Cũng không biết là từ bao giờ thói quen gõ cửa khi vào phòng làm việc của Jimin cũng bị cậu một tay ném thẳng ra sau đầu.
Jimin đang kiểm tra một số email, thấy cậu bước vào liền ngẩng đầu lên nhìn một cái sau đó cũng đưa mắt trở về nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.
Ngón tay của anh đều đặn click vào từng hộp thư được gửi tới từ đêm qua, vừa lên tiếng:
"Một lát nửa cùng anh đi họp"
"Họp gì cơ???"
"Là một buổi hội chẩn với khoa xương khớp, em nhớ bệnh nhân mới được đưa đến không? Là do em chọc màng nhẫn giáp đó! Anh đã cho tiến hành đặt ống dẫn lưu màng phổi rồi nhưng tình hình hiện tại vẫn không ăn thua, hơn nữa còn có vết rách phổi và chấn thương ngoại khoa nên phải tiến hành phẫu thuật"
Jungkook gật gật đầu trong lòng lại dâng lên một cảm xúc mềm mại. Các cuộc hội chẩn như lần này, bác sĩ thực tập một năm như cậu đáng ra là còn không được biết đến nữa là, huống gì lần này lại được theo anh đến phòng họp để học hỏi từ các tiền bối rõ ràng lần này là do chủ đích của anh muốn giúp cậu nâng cao kiến thức.
Jimin lướt tay lên bàn phím, tiếng lạch cạch vang lên dồn dập như nhịp tim của cậu lúc này. Một lúc sau cũng hoàn thanh phần công việc trên máy tính liền quay đầu sang chỗ cậu.
Jungkook đang ngồi trên chiếc ghế xoay như của anh nhưng lại hơi lớn hơn một chút, cậu thả lỏng tay đặt trên thành vịnh, ánh mắt dán chặt vào anh rồi nhẹ nhàng đưa ghế xoay qua xoay về.
Jimin đứng dây tiến về phía cậu. Jungkook thấy anh cuối cùng cũng làm xong công việc, hai mắt liền sáng lên, hai tay đưa ra phía trước đỡ anh ngồi vào lòng mình.
Mái tóc mềm mai của anh lướt qua má cậu một cái khiến tim cậu như mềm nhũn ra, vòng tay đang ôm lấy người anh dường như cũng siết lại thêm một vòng.
Jimin ngồi gọn trong người cậu, đưa hai tay lên áp chặt vào má cậu rồi nhắm thẳng môi cậu mà hôn chụt một cái.
Jungkook cũng không chịu cam bái hạ phong, ánh mắt rơi xuống bờ vai của anh cũng bắt đầu co co giãn giãn. Jimin nhìn thấy cậu như vậy cũng chỉ biết híp mắt cười nhưng lại không ngờ nụ cười này lại giống như chêm thêm dầu vào mồi lữa đang âm ỷ cháy trong lòng của cậu.
Jungkook cúi người xuống, úp cả gương mặt của mình vào hỏm cổ trắng nỏn của anh rồi hung hăng cắn một cái lên nối ruồi đang kiều diễm chễm chệ nằm trên cổ. Cậu hít một hơi thật sâu, đem hết mùi hương nhẹ nhàng trên người anh vào nhốt trong buồng phổi, vừa cảm nhận đáy lòng nổi đầy gợn sóng.
Jimin thấy cậu cứ úp mặt vào người mình lâu như vậy cũng không thấy ngẩng đầu lên trong lòng lại cảm thấy cậu như một chú thỏ lúc nào cũng dính người. Jimin bật cười khanh khách
"Này!! Em tính ngồi như vậy tới hết ngày luôn hả"
Jungkook cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói:
"Tại em nhớ anh quá đó"
"Đừng có mà dẻo miệng, em làm như lâu lắm rồi không gặp ấy"
"Lâu!! Mấy phút cũng là lâu!!"
Bộ dạng vừa cao lớn lại vừa ngốc nghếch này của cậu lại càng khiến anh cười đến không nỗi hai con mắt chỉ còn lại hai vết đen cong cong cùng đôi hàng mi dài rũ xuống.
Cuối cùng thì tư thế này cũng không giữ được lâu, cậu cũng phải lò mò ngẫng đầu dậy. Hai tay đang ôm lấy người anh cũng bắt đầu sờ soạn lung tung khiến chiếc áo blouse chỉnh tề của anh cũng vì thế mà lộn xộn nhăn nhúm.
Mỗi một tấc da thịt của anh đều bị bàn tay cảu cậu lướt qua, vừa dày vò lại vừa như mơn trớn đến mức khiến cả người anh run lên từng đợt.
Một lúc sau cậu cũng chịu dừng lại, lấy hai tay đặt hờ lên vài anh sau đó một tay đưa lên quẹt nhẹ qua bờ môi của anh một cái, ánh mắt sáng lên một tia ý cười.
Hai trong mắt của anh lúc này cũng bắt đầu co giãn, hai tai cũng bắt đầu ửng đỏ lên, nhìn qua cũng có thể thấy được rõ ràng là đang bị người ta trêu chọc đến mức ngại đỏ mặt. Thế nhưng anh vẫn cố gắng điều chế lại nhịp thở, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, anh có kiềm chế thế nào thì chỉ cần một hành động của cậu cũng khiến bản thân vứt hết mọi kiềm chế ra sau đầu.
Jungkook nâng cằm của anh lên, đặt xuống đó một nụ hôn ngọt ngào rồi bắt đầu mút mắt, quấn quýt lấy nhau.
Nụ hôn này của cậu lại như một lá bùa, phong ấn toàn bộ lý trí của anh khiến anh lúc này chỉ có thể vòng tay lên cổ của cậu rồi vướt ve gương mặt tuấn mĩ kia, hận không thể đem hết cơ thể của mình mà in sâu vào trong từng tấc da thịt của đối phương, cả hai cùng nhau dung hòa thành một.
Jungkook nhẹ nhàng đẩy đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng của anh mà thăm dò một lượt, bàn tay đặt ở sau gáy anh cũng mạnh mẽ dùng lực chế trụ nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh một chút, tránh làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Hai người cứ thế mà môi lưỡi triền miên một hồi lâu, hàng mi cong dài của anh lúc này cũng rũ xuống, che đi toàn bộ cảm xúc chấn động đang dồn dập như lửa đốt. Toàn thân anh run nhẹ một cái rồi bắt đầu mềm nhũn ra, hai tay bấu chặt vào bả vào cậu để lấy lại điểm tựa.
Đột nhiên từ phía cánh cửa vang lên từng đợt gõ, hai người đang môi lưỡi giao triền kia cũng phải dứt ra sau đó lấy lại nhịp thở trầm đều.
Jimin chỉnh lại trang phục nhưng cũng không chịu đứng dậy khỏi người cậu, nói:
"Có chuyện gì?"
Bên ngoài vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của cô y tá, chỉ cần nghe qua cũng có thể cảm nhận được xen trong giọng nói của cô có vài tia lo lắng:
"Thưa bác sĩ, có một số giấy tờ cần anh thông qua"
"Cứ để ở chỗ điều dưỡng trực ban, một lát nữa tôi đến lấy"
"Dạ"
Jungkook ngồi im, hai tay vẫn ôm chặt lấy anh, hai môi mím lại. Đợi đến khi tiếng bước chân đi xa rồi mất hẳn cậu mới nhìn anh, vừa cười vừa đưa tay lên nhéo má anh một cái.
Jimin khẽ nhíu mày:
"Em vậy mà còn cười được nữa!!"
"Anh không thấy vụng trộm như vậy vừa thú vị vừa vừa kích thích sao?"
_____________//__________
Bé con nhà chúng ta khỏe lại rồi nên mình rất vui luôn nè~~
Có điều dạo này mình khá bận với cả cứ mở máy lên tính viết gì đó thì lại bị một thế lực tâm linh lôi kéo, cuối cùng lại đem chăn ra đắp ngủ một hơi =))))))
Nhưng mà dù sao thì mình cũng sẽ không để tình trạng này kéo dài nữa kekeke
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip