Chương 46
Thời gian sắp tới Jungkook rất bận, một phần là để chuẩn bị cho đợt nghiên cứu sắp tới, một phần là phải cùng Jimin phụ trách phẫu thuật. Jimin cũng cố gắng tập trung để cậu hoàn thành chương trình thực tập một năm tại bệnh viện một cách suôn sẻ nhất. Hầu hết tất cả các buổi hội chẩn của khoa anh đều để Jungkook đi theo mình, trong ngành y mà nói, các kiến thức trên trường chỉ bổ trợ một phần, quan trọng là phải được tiếp xúc và va chạm nhiều với các ca phẫu thuật phức tạp thì mới có thể dễ dàng phát triển lên được.
Việc cậu cùng anh đến các buổi hội chẩn cũng khiến không ít người chỉ trỏ sau lưng, căn bản là vì nếu nói Jungkook dưới tư cách là nghiên cứu sinh được hướng dẫn bởi Jimin thì cậu có quyền được cùng anh đến những buổi họp như thế này. Chẳng qua là tần suất tham dự của cậu quá cao mà một số người ở đây làm việc đến mấy năm cũng chưa chắc được tham dự nên mới kẻ nói vào người nói ra như vậy.
Jungkook đứng tựa lưng vào thành cửa cố tình hắng giọng một cái thu hút sự chú ý của anh. Jimin vừa hoàn thành xong công việc liền kiểm tra email, nghe Jungkook hắng giọng liền ngước mặt lên nhìn một cái rồi cũng cúi xuống dán mắt vào màn hình. Jungkook cũng không nói gì, từ từ tiến vào trong, vòng qua bàn làm việc phụ, ngồi xuống cạnh anh. Jimin thuận chân, gác hẳn lên người cậu.
"Anh có đặt đồ cho em rồi đấy!"
"Đồ gì cơ? Đồ ăn hả? Ầy! Đồ ăn thì xuống dưới tầng cũng có mà với lại em cũng đâu đến nỗi kén ăn như vậy chứ!"
Jimin nhìn sang cậu, ánh mắt thể hiện sự bất lực tột độ:
"Đồ đạc bình thường, không phải đồ ăn!"
Jungkook cười híp mắt, đưa tay ra xoa xoa chiếc gáy trắng nõn của anh:
"Ohhh! Anh nói vậy làm em tưởng đồ ăn chứ."
"Em đói rồi à? Còn hai tiếng nữa mới tới giờ ăn cơ mà."
Jungkook cười nghiêng ngả, cúi người xuống hôn chụt anh một cái:
"Hết đói rồi!"
Jimin đập tay vào ngực cậu một cái, gương mặt vẽ lên một nụ cười đến tận mang tai:
"Em đó! Đừng có mà xạo."
"Em xạo gì đâu, hôn anh có tác dụng tiếp thêm năng lượng nè, cải tạo lão hóa da nè còn giúp tăng tuổi thọ đấy."
Jimin hạn hán lời với cậu, thầm nghĩ không ngờ lương tâm ngành y lại có thể cho phép cậu thốt ra những câu như thế này. Như vậy có phải là đang đi ngược với tinh thần ngành y điều trị và cấp thuốc phù hợp cho từng loại bệnh hay không chứ? Cái gì mà kéo dài tuổi thọ, sao không nói là trường sinh bất tử luôn đi.
"Thôi đi, cậu đừng có mà dẻo miệng với tôi!"
Jungkook cười ha ha, cánh tay đặt trên gáy của rồi xoa xoa nắn nắn. Cảm giác mềm mại truyền thẳng vào lòng bàn tay khiến cậu thoáng chấn động. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc gáy trắng nõn của anh, trên đó điểm một nốt ruồi nhỏ kiều diễm như viên ngọc nằm trên mặt cát.
Cậu dời tay xuống sống lưng rồi trượt lên trượt xuống, hỏi:
"Vậy anh nói mua là mua gì?"
"Thì đồ cho chuyến đi sắp tới đó."
"Anh nôn đến vậy à? Muốn em đi nhanh chứ gì?"
Jimin nhéo tai cậu, hung hăng nói:
"Bớt nói nhảm lại đi!"
Jungkook híp mắt cười, bàn tay vẫn nhịp nhàng lên xuống vuốt ve lưng anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt của cậu sáng trong, đem hết thân ảnh của anh giấu vào trong đáy mắt.
"Không đùa nữa! Hôm nay được về sớm đúng không?"
Jimin gật đầu, mái tóc mềm mại khẽ rơi vài lọn tóc xuống gương mặt anh:
"Ừ! Có thể về rồi. Em cũng xong rồi đúng không?"
"Ừ! Chuẩn bị đi, hôm nay đưa anh đến một nơi."
Jimin nghe cậu nói vậy, hai mắt sáng lên:
"Đi đâu vậy?"
Jungkook vén nhẹ sợi tóc của anh:
"Đến nơi rồi sẽ biết."
Anh nhìn cậu rồi bĩu môi, thầm mắng cậu thật keo kiệt nhưng trong lòng cũng không thôi phấn khích không biết Jungkook sẽ đưa anh đến đâu. Biển? Sông Hàn? Hay mà thôi đi, cứ đi theo cậu là biết.
Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tắt máy tính rồi lon ton chạy theo sau lưng cậu.
Chiếc xe chầm chậm băng qua những con phố tấp nập. Hai bên đường, những hàng cây ngân hạnh đang bắt đầu đâm những chồi non xanh mơn mỡn. Jimin hạ thấp cửa kính xuống khiến làn gió từ bên ngoài thổi vào cuốn những lọn tóc của anh bay bay nhè nhẹ. Jungkook nghiêng người qua nhìn anh sau đó điều chỉnh cho cửa kính lên cao hơn một chút nhưng không đóng kín khiến gió thối vào xe không quá mạnh.
"Coi chừng cảm lạnh."
Jimin không nói không rằng, chỉ híp mắt cười. Anh không nhìn ra cửa sổ nữa mà tựa tay lên cửa chống cằm nhìn cậu. Hôm nay cậu mang một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần Jeans. Jungkook xắn tay áo lên cao, tay phải tựa vào cửa, tay trái đặt lên vô lăng, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Jimin lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này. Thật sự chẳng khác nào người mẫu quảng cáo cho hãng xe ô tô hay xuất hiện trên mấy màn hình quảng cáo lớn ở các quảng trường.
Jimin phóng to rồi lại thu nhỏ bức ảnh của cậu. Sau 7749 lần phân tích, cuối cùng lại phải đưa ra một kết luận không biết là tốt hay xấu: Jungkook thực ra chả ăn ảnh chút nào.
Nhưng mà bức ảnh này rõ ràng là rất đẹp rồi mà nhỉ? Ầy! Vậy là do ngoài đời cậu còn đẹp hơn gấp mấy lần sao?
Jimin nhìn bức ảnh trong điện thoại một hồi lâu cuối cùng cũng nhét thẳng nó vào túi thầm nghĩ nếu nó biết nói thì cũng nên xin lỗi bạn trai anh một câu thật đàng hoàng.
Chiếc xe dừng lại ở cuối một con đường rộng. Từ đó có thể thấy một con đường mòn lót đầy bằng những viên sỏi đủ mọi hình thù dẫn đến một cánh đồng đầy hoa.
Cả hai từ từ đi dọc theo con đường tiến vào bên trong. Vì lúc này trời cũng chập tối nên cánh đồng hoa cũng không đông người như bình thường. Jungkook nắm tay anh rồi dắt anh đi về phía trước, những bông hoa kiều mạch đung đưa theo gió khẽ chạm vào người anh. Anh cũng một đưa tay ra chạm lấy những đóa hoa nhỏ li ti rồi nhẹ nhàng mơn trớn, tay còn lại vẫn đan chặt vào tay của cậu.
Jungkook khẽ cúi người:
"Thế nào? Thích không?"
Jimin gật đầu như dã tỏi:
"Thích lắm!"
Jimin vòng lại níu lấy cánh tay cậu, đột nhiên trong đầu lại vang lên câu nói của hai nhân vật trong một bộ phim mà anh đã từng xem trước đó: "Hoa kiều mạch có nghĩa là gì vậy? - Người yêu."
Người yêu?
Đột nhiên một cảm xúc ngọt ngào đến khó tả trào lên trên ngực anh. Anh hơi nhón người hôn nhẹ vào má cậu nhưng khi mới thu người về thì liền bị hai tay cậu giữ lại.
"Hôn ở đâu thế? Nhầm chỗ rồi."
Cậu cúi người xuống, hôn lên bờ môi của anh. Cảm giác nhẹ nhàng ướt át nhưng lại như sóng vỗ thật mạnh vào những tảng đá ngầm khiến bọt trắng văng tung tóe.
Jungkook luồn tay vào trong mái tóc anh, dùng lực không mạnh không nhẹ chế trụ toàn bộ lí trí của cả hai.
Đến khi hô hấp bắt đầu đứt quãng, anh đập đập vào vai cậu lúc đó cả hai đôi môi mới rời khỏi nhau.
Cậu cầm tay anh áp lên má mình, dùng ánh mắt tràn đầy tình nồng ý mật mà nhìn anh.
"Hoa kiều mạch sẽ chỉ nở vào mùa này thôi, cho dù chúng ta không đến thì tới lúc sang năm mới nó cũng sẽ tàn. Nó cũng chẳng vì chúng ta mà nở hoa như vậy cũng chẳng chờ đợi chúng ta đến đây mới chịu tàn. Nhưng giữa cánh đồng chỉ toàn những bông hoa chẳng thèm chờ đợi người đến thăm kia sẽ luôn có một người đứng chờ anh như thế này..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip