chapter 9.2: captain kim


******

Lần đầu tiên Jungkook gặp Taehyung, anh luôn hoạt bát và hớm hỉnh, đùa giỡn với mọi thành viên, ca hát theo mọi bản nhạc. Chính Taehyung là người đã giới thiệu mọi thứ xung quanh cho Jungkook, cũng chính Taehyung là người đã xoa dịu cậu trong đêm đầu tiên trên con tàu xa lạ với một đoàn hải tặc xa lạ.

"Tôi không biết liệu mình có phù hợp để trở thành hải tặc hay không," Jungkook nói, giọng cậu trầm lắng khi nhìn gã đàn ông đã tàn sát tất cả thủy thủ trên tàu buôn cũ của mình đi ngang qua. Cậu cố hết sức để nhớ rằng mặc dù họ đã sát hại tất cả những người khác, nhưng họ lại tha mạng cho mình. Chỉ một mình cậu.

"Tôi nghĩ, cậu phù hợp để trở thành bất cứ điều gì cậu muốn," Taehyung nói, mỉm cười với cậu. Nụ cười của anh ấy rộng mở, đôi mắt sáng ngời, và Jungkook ngay lập tức bám theo anh.

Lần đầu tiên trong đời, Jungkook tìm được một người bạn mà mình có thể tin tưởng. Hai người bọn họ dính lấy nhau, cùng nhau tập đánh kiếm, sáng tác những bài đồng dao mới, và cùng ngồi ở chòi quan sát khi Taehyung giải thích về hào quang và cách các vì sao và chu kỳ của mặt trăng ảnh hưởng đến những thứ xung quanh họ.

Chính nhờ tình bạn với Taehyung mà Jungkook có thể nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống mới với thân phận là một hải tặc, nhưng ngay khi Jungkook bắt đầu thích nghi với nơi đây, Taehyung lại bắt đầu rút lui.

Jungkook không chắc nó bắt đầu từ khi nào. Tất cả những gì cậu biết là sau nhiều tuần trôi qua, Taehyung dường như trở nên trầm lặng và ít nói hơn. Anh đã ngừng hát theo những bài đồng dao, sẽ nao núng khi Thuyền trưởng Li đi ngang qua, và lần cuối Jungkook nhìn thấy anh cười là cách đây hàng thế kỷ.

Anh luôn ở trạng thái tồi tệ nhất khi Jungkook nhìn thấy anh rời khỏi buồng riêng của Thuyền trưởng, nơi anh được gọi đến mỗi tuần một lần để đọc chỉ tay cho Thuyền trưởng Li khi là người có khả năng gần với thầy tiên tri nhất trên con tàu. Anh thường rời khỏi đó với quầng thâm dưới mắt, hai tay ôm chặt người và đầu gối run rẩy, giống như vừa chứng kiến điều gì đó khủng khiếp.

Tin đồn lan truyền khắp con tàu rằng Taehyung đã lợi dung vài thứ ma thuật vô cùng hắc ám, giúp Thuyền trưởng thỏa thuận với ma quỷ để tiếp tục công cuộc cướp bóc của bọn họ. Tất nhiên, Jungkook không tin bất cứ điều gì như thế, nhưng khi Taehyung từ chối chia sẻ với cậu những chuyện đang xảy ra, cậu không còn cách nào khác ngoài việc hình thành phỏng đoán của riêng mình.

"Anh có sao không?" Jungkook hỏi vào một buổi tối khi bắt gặp một Taehyung xanh xao đi ra từ buồng ngủ của Thuyền trưởng Li băng xuyên qua boong chính. Dạo gần đây trông anh vô cùng yếu ớt, làn da rám nắng cũng nhạt đi và đôi má đầy đặn trước đây đã hơi hóp vào.

Taehyung chỉ lắc đầu, vòng tay siết chặt ngực mình hơn.

"Anh không muốn nói với tôi sao?"

Anh lắc đầu một lần nữa.

"Không sao đâu," Jungkook nói với anh. "Nhưng Taehyung, hãy nhớ rằng tôi là bạn của anh. Nếu bất cứ điều gì tôi có thể làm để giúp đỡ anh, anh chỉ cần lên tiếng mà thôi."

Taehyung vẫn không nói gì, nhưng Jungkook nhận thấy một vài thay đổi ở anh. Đôi lúc, khi hai người ngồi trong chòi quan sát, Taehyung trông có vẻ thoải mái hơn một chút, và trước mắt, chỉ vậy là đủ.


Mãi cho đến một ngày, sau khi thành công đột kích một bến cảng không có phòng hộ, Jungkook mới phát hiện ra sự thật khủng khiếp về những việc Taehyung đang phải trải qua. Thuyền trưởng Li gọi Taehyung đến buồng ngủ của mình như thường lệ, nhưng lần này, Jungkook dõi theo ngay phía sau, ngồi bên ngoài, áp tai vào vách ngăn, hy vọng có thể nghe thấy bất cứ điều gì có thể khiến cậu hiểu được những rắc rối mà bạn mình đang đối mặt.

Ban đầu cậu không nghe thấy gì ngoài sự im lặng, sau đó tiếng bước chân của người khác đến gần khiến cậu phải giật mình nhảy ra khỏi cửa, đứng thẳng dậy và cầu nguyện rằng người đó đừng tán gẫu gì với cậu.

Là Haechul, nhướng cao mày, mắt dán chặt vào Jungkook. "Nhóc cũng biết, hử?" hắn nói. "Khá thú vị để nghe khi rỗi việc. Ngươi nghĩ Thuyền trưởng Li sẽ cho phép ta trải nghiệm một lần chứ?"

"Trải nghiệm cái gì?" Jungkook chậm chạp nói, sợ hãi câu trả lời.

Trước khi Haechul kịp đáp lại, một tiếng rên đau đớn bị bóp nghẹt vang lên từ phía sau cánh cửa bị khóa, sau đó là tiếng gầm gừ, "Câm mồm!" và rồi chỉ còn một âm thanh thút thít.

Jungkook cảm thấy những ngón tay của mình cuộn lại thành nắm đấm trước khi bộ não kịp xử lý đúng những gì vừa phát hiện. Máu cậu sôi sục và đầu óc cậu tê dại; ý nghĩ mạch lạc duy nhất cậu có là "Ta sẽ giết chết ngươi."

Haechul, có lẽ cảm nhận được trạng thái của Jungkook đang thay đổi, giơ hai tay ra đầu hàng. "Đừng nhìn ta như thế, nhóc con," hắn nói. "Ông ta là thuyền trưởng; ta không thể làm bất cứ điều gì về nó ngoài việc cùng tham gia."

"Ồ, tin tôi đi," Jungkook gằn giọng nói, sự phẫn nộ cậu chưa từng cảm thấy đang dâng tràn trong huyết quản. "Tôi sẽ làm gì đó về nó."

Cậu không nói với Taehyung rằng mình đã biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ đó, cậu luôn dành từng giây thời gian rảnh rỗi để lên kế hoạch khiến thuyền trưởng của họ phải trả giá. Cậu ngày càng thân thiết với các thành viên khác trong đoàn, ngồi với họ trong các ván bài và lắng nghe những điều họ nói khi Thuyền trưởng Lý không thể nghe thấy, và rồi, chậm rãi nhưng chắc chắn lấy được lòng tin của đoàn.

Sau cuộc đột kích một con tàu cướp biển khác, đợi đến khi Thuyền trưởng Li chơi bài cùng những người khác, Jungkook liền lẻn xuống buồng ngủ chung của họ, lấy đi một nửa số châu báu cả bọn được chia phần. Cậu nhanh nhẹn quấn chỗ châu báu vào chiếc áo khoác mà thuyền trưởng thường mặc lên mỗi khi ra khỏi buồng ngủ riêng của ông ta, rồi đặt nó trong góc phòng điều khiển bánh lái.

Tất cả những gì cậu cần làm là đợi cho đến khi nó được phát hiện, rồi những lời xì xầm phát tán khắp con tàu khiến họ không còn chú ý đến Taehyung, và giờ, đó chính là kẻ vừa được cho là trộm, Thuyền trưởng Li. Từng chút một, Jungkook đã cố gắng bào mòn sự tin tưởng của đoàn hải tặc đặt ở thuyền trưởng của họ, cho đến giây phút cuối cùng, khi những lời thì thầm xuyên qua các vách gỗ chuyển thành cuộc đảo chính.

Lúc này, Taehyung đã nhìn ra âm mưu của Jungkook. Anh đối mặt với cậu vào một buổi chiều, khuôn mặt hốc hác đầy lo lắng.

"Jungkook," anh nói, "cậu biết rồi?"

"Đúng," Jungkook trả lời, không thể giữ được nỗi buồn trong giọng nói của mình. "Tôi xin lỗi."

"Cậu không nên xin lỗi vì việc mình không thể kiểm soát," Taehyung trả lời. "Jungkook, cậu cần dừng việc này lại. Thuyền trưởng Li sẽ tìm ra manh mối, và sau đó..."

"Không có gì sau đó cả. Hắn sẽ không còn là Thuyền trưởng của Đinh Ba Đen lâu hơn nữa, bạn của tôi. Tôi hứa với anh điều này."

Tất nhiên, Taehyung không phải là người duy nhất nhận ra bầu không khí trên tàu có sự thay đổi. Bản thân thuyền trưởng càng trở nên thay đổi thất thường, sự kiên nhẫn của ông ta giảm hẳn so với trước đây, thường xuyên quất roi đánh các thành viên trong đoàn.

Hiển nhiên, ông ta cũng bắt đầu trút giận lên người Taehyung.

Một đêm đen giông bão, sóng gió làm rung chuyển con tàu khi Taehyung lại gần Jungkook với ánh mắt chết chóc mà cậu chưa từng thấy ở bạn mình. Anh đang giấu thứ gì đó trong tay, một thứ được bọc bằng vải.

"Đêm nay?" là tất cả những gì Taehyung hỏi.

Lúc này cả đoàn hải tặc đã sẵn sàng, Jungkook nghĩ. Nếu cậu tiến lên boong trên và tập hợp họ chống lại Thuyền trưởng Li ngay trong khoảnh khắc này, cậu chắc chắn rằng họ sẽ ủng hộ mình. Cậu gật đầu. "Đúng vậy."

"Hãy dùng nó," Taehyung thì thầm, ấn lưỡi dao được bọc trong một lớp vải vào tay Jungkook, nét mặt nghiêm túc khó thể lay động.

Trước nay Jungkook chưa từng giết người như một kẻ máu lạnh, chưa từng giết người bên ngoài những trận hải chiến, chưa từng giết người một cách lén lút, nhưng cậu cũng chưa từng cảm thấy sự phẫn nộ lan tỏa khắp cơ thể như hiện tại. Thuyền trưởng Li đáng nhận lấy cái chết. Ông ta xứng đáng với thanh chủy thủ găm sau lưng mình.

"Được," Jungkook trả lời.

Trong chính đêm đó, với nước mưa xối ướt người và cái lạnh thẫm thấu xương, Jungkook nắm chặt chủy thủ của Taehyung bằng những ngón tay đông cứng của mình và đâm nó vào lưng Thuyền trưởng Li. Nó vừa đủ sâu để không khiến đối phương bật hét trong cú sốc, Jungkook ngay lập tức đánh úp ông xuống boong tàu rồi đâm liên tiếp nhiều nhát vào người ông cho đến khi đối phương không còn chút sức lực nào nữa, nước mưa mang theo máu tươi dưới người ông ta nhuộm đỏ cả boong tàu.

"Không ngờ gan nhóc lớn đến thế đấy, Jeon," Junho nói với cậu, khi sự im lặng của đoàn hải tặc kéo dài tưởng chừng như vô tận. Tay, quần, cả người Jungkook, mọi thứ đều nhuộm đỏ, da cậu tê dại trong lạnh và sốc đến mức không thể cử động.

Cậu đứng sang một bên và quan sát đoàn hải tặc buộc đạn đại bác chặt vào thi thể của Thuyền trưởng Li rồi ném qua mạn tàu, xác của ông dần chìm xuống đáy đại dương. Thanh chủy thủ đẫm máu vẫn nằm trong tay Jungkook, đè nặng lòng bàn tay cậu.

Im lặng, cậu và Taehyung trao đổi ánh nhìn, và chính trong khoảnh khắc này, Jungkook biết mình đã tôi nên mối dây liên kết không thể phá vỡ.

Taehyung không thể trở về làm một anh chàng vô tư, tràn đầy năng lượng mà Jungkook đã gặp cách đây rất lâu, nhưng rồi, sau nhiều tháng trôi qua với Jungkook đảm nhận vị trí Thuyền trưởng mới, những nét gầy gò của anh dần được lấp đầy lần nữa, từng chút một, anh bắt đầu mỉm cười trở lại.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip