15 .end.
"Liệu..lần này anh có nói thật không?"
Mắt hắn sáng bừng khi nghe câu nói của cậu.
Có phải..có phải cậu sẽ tha thứ cho hắn không?
"Jimin..tôi hứa, chắc chắn. Tôi hứa sẽ không trêu đùa em, tôi hứa sẽ luôn yêu thương em, tôi hứa sẽ không bao giờ làm em buồn..tôi hứa..hứa với em"
Người hắn run lên bần bật, hắn vui và phấn khích khi nghĩ mình sẽ có cơ hội được bên cạnh cậu một lần nữa.
"Được rồi Jungkook..chỉ lần này thôi nhé?"
"Em..thật chứ, em nói thật đúng không Jimin?"
"Ừm, là thật"
Hắn cứng đờ, Jimin tha thứ cho hắn? Thật sao?
"Jimin, cảm ơn..cảm ơn em rất nhiều"
Sự tha thứ của cậu như niềm hạnh phúc lớn nhất của đời hắn. Tự hứa sẽ bù đắp tất cả tổn thương mà hắn gây ra cho cậu, Jungkook lại rơi nước mắt, là giọt nước mắt hắn cảm thấy xứng đáng, thật sự rất xứng đáng.
"Được rồi đừng khóc nữa, đồ ngốc này"
"Tôi yêu em, yêu em, yêu em nhiều lắm"
Từ đường đưa cậu về nhà hắn chỉ nói câu đấy, chỉ là hắn muốn thể hiện ra rằng hắn yêu cậu, nhiều hơn bất cứ ai.
"Haha, tới nơi rồi. Anh mau về đi"
"Hừm..không muốn xa Jiminie một chút nào"
Rúc đầu mình vào hõm cổ cậu. Rồi hít lấy hít để mùi hương thoang thoảng kia.
"Muộn rồi đó Jungkook, mai anh còn phải đi làm nữa mà"
"Nghỉ một ngày thì không sao"
Hắn đưa đôi mắt long lanh lên nhìn cậu, hiểu ý hắn Jimin nhanh chóng lắc đầu.
"Không được đâu Jungkook, bà chủ căn không cho phép ai dẫn bạn về chung cư"
"Vậy về nhà tôi? Nha"
"Phiền anh lắm, thôi xin anh mau về đi"
Cậu đẩy anh vào trong xe rồi chạy vụt vào chung cư, không thèm tạm biệt hắn một câu.
"Jiminie thật đáng ghét..mà cũng rất dễ thương"
Nhớ lại vẻ mặt ngại ngùng của cậu hắn lại thấy mắc cười, đôi môi chu lên, má phiếm hồng hào. Lúc đó hắn chỉ muốn cười thật to để cậu biết mình đáng yêu tới nhường nào.
--Một năm sau--
Một năm cứ thế trôi qua thật nhanh. Tình yêu hai người dành cho nhau không những không ít đi mà còn nhiều hơn trước.
Hôm nay như thường lệ, hắn mệt mỏi lái xe về nhà. Dạo này công ty hắn có vài vấn đề nhỏ nên lúc về cũng đã gần mười giờ đêm.
Hắn sải bước vào nhà, chỉ muốn đi thật nhanh để gặp bé con của mình.
*Cạch*
"Jiminie"
Cậu vẫn ngồi đợi hắn ở ghế, nhưng sao hôm nay nhìn cậu lạ quá, không chào đón hắn bằng nụ cười mà bằng đôi mắt đẫm nước.
"Jiminie, có chuyện gì? Sao em lại khóc hả?"
Mọi câu nói của cậu đều bị chặn lại, nó cứ nghẹn trong họng, cậu chẳng thể phát ra một lời nào. Chỉ gào khóc ôm lấy hắn.
"Đừng..đừng làm tôi sợ, mau nói tôi nghe đi Jiminie, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Jungkookie"
Nghe thấy giọng nói trước mặt mình, hắn liền ngẩng đầu lên. Hắn ngẩn người khi thấy người trước mặt..không phải chứ, sao lại xuất hiện lúc này? Sao phải là lúc cậu và hắn đang hạnh phúc mới được chứ?
"Jihyon, sao em lại ở đây?"
"Yaa, sao em lại không được ở đây chứ? Chẳng phải đây là nhà em sao hử?"
Jihyon nũng nịu chạy đến kéo hắn ra khỏi người cậu, ôm chầm lấy hắn.
"Em nhớ anh quá Jungkook"
Hắn cứng đờ, nhất thời chưa biết phải làm gì. Rồi hắn nhìn thấy ánh mắt xưng vì khóc nhiều của cậu, tim dường như bị búa đập mạnh vào.
"Thả anh ra Jihyon"
"Hửm, sao em phải thả? Anh không nhớ em à"
Cô càng ôm chặt hắn hơn, vì cô biết anh sẽ không nhẫn tâm mà đẩy cô ra đâu.
"Đừng quậy nữa, mau thả!!"
Hắn mất kiên nhẫn quát cô, hắn ghét những người ương bướng như vậy.
"Anh quát em?"
"Jiminie, đừng khóc, mau đi tôi sẽ giải thích với em được không?"
Jungkook chạy đến ôm lấy mặt lau đi nước mắt cậu, hắn không nỡ nhìn người mình yêu khóc như vậy.
"Nè! Jungkook đứng lại, anh đi đâu vậy"
Đến bây giờ cô thấy thật quái lạ, sao hắn cứ..nói chuyện một mình như thế? Jihyon thật sự không biết người tên Jimin đó là ai, chỉ nghe mẹ hắn kể lại, có thể đó là một người hắn rất yêu phải không? Là người hắn yêu đến nỗi có thể tưởng tượng ra dù Jimin gì đó đã mất lâu rồi sao?
"Được rồi đấy Jeon Jungkook!!! Anh đừng có khùng điên như vậy nữa"
"Im miệng! Em đang làm Jiminie của anh sợ đấy"
Hắn tức giận trừng mắt cảnh cáo cô, hắn không cho phép ai làm cậu sợ cả..
"Park Jimin của anh đã chết rồi, cậu ấy đã chết cách đây 2 năm rồi Jungkook à"
Hắn cứng đờ người, cô nói cái gì vậy? Cậu chẳng phải đang ngồi cạnh hắn đây sao?
"Nói dối.."
Nói dối, Jihyon chỉ là đang nói dối thôi. Jimin của hắn, Jimin của hắn vẫn còn sống cơ mà!!
"Jimin..cậu ấy, đã chết đuối, chẳng phải là do anh sao?"
Cô là được nghe kể lại từ mẹ hắn, dù thấy thật tội cho Jimin nhưng vì yêu hắn, cô vẫn chấp nhận bên cạnh để chăm sóc hắn.
"Haha, do anh? Do anh sao, haha đúng rồi..là do anh, tất cả đều tại anh"
Thấy Jimin trước mắt dần mơ nhạt, hắn hoảng sợ.
"Không làm ơn, đừng Jimin à đừng mà!!!!"
Hắn gào thét trong vô vọng nhìn cậu.
"Tạm biệt anh Jungkook.."
Cậu nở nụ cười đẫm nước mắt, rồi tan biến.
"Park Jimin, tôi không cho phép, em không được rời xa tôi"
Hắn như phát điên liền chạy thật nhanh. Hắn chạy nhanh lắm, chạy nhanh tới nỗi chẳng biết bản thân mình đi đâu.
"Jimin, quay lại đi, đừng.."
Đứng trước ngôi mộ cậu, hắn khóc nức nở. Đúng, là do hắn, tất cả là vì lòng kiêu hãnh mà hắn đã làm cậu chết đuối, nhưng hối hận cũng chẳng kịp nữa. Sau khi tức tốc đưa cậu vào viện, hắn chỉ biết ngồi nghe tiếng chửi rủa thậm tệ của Taehyung, hắn không quan tâm. Hắn chỉ mong cậu yên bình, dù cho có phải chết hắn cũng cam lòng.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức"
"Bác sĩ, ông đang đùa tôi thôi đúng không"
Hắn kích động túm lấy cổ áo người đàn ông chững chạc kia. Chỉ lắc nhẹ đầu ông ấy liền rời đi.
"Không thể nào..không phải như vậy.."
Rồi hắn như người mất hồn, những chuyện sau đó cũng chỉ là do hắn nhớ cậu mà tự tưởng tượng ra.
Đứng trên cao nhìn lại thành phố bên dưới, nó vẫn nhộn nhịp như thế đấy. Cuộc sống của hắn cũng thế, vẫn luôn có người quan tâm lo lắng cho hắn. Nhưng không có cậu thật vô nghĩa, hắn vẫn thương ba mẹ của mình chứ. Chỉ là hắn không thể chịu nổi sự dày vò này nữa.
"Tôi đến với em ngay đây, đợi tôi"
____end fic____
Hy, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ fic này của rii, rii biết mấy fic rii văn phong đều chưa được hay. Nhưng rii sẽ cố gắng ra thật nhiều fic và cải thiện nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều<3
Ngày end fic: 3/11/2022
au: rii
idea: rii
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip