Sinh nhật bị bỏ quên
- Jungkookie ah, đợi anh với!
Xin chào mọi người! Tên tôi là Park Jimin! Năm nay 21 tuổi (mụ), sinh viên năm ba khoa Kinh tế trường Đại học Seoul, là một trong những mĩ nam nổi tiếng nhất trường. Còn cái con người đáng ghét đi đằng trước tôi á?? Em ấy tên là Jeon Jungkook. Jungkook kém tôi 1 tuổi nhưng nhờ thông minh nên giờ học cùng lớp với tôi đây. Chúng tôi là thanh mai trúc mã từ nhỏ, bố mẹ là bạn thân của nhau, nhà lại cạnh nhau trong khu Kangnam, thậm chí bọn tôi còn đính ước với nhau rồi cơ. Nhưng có vẻ Jungkook không thích điều thì phải. Tôi thì rất thích Kookie. Jungkook hồi bé cực đáng yêu nha, má phúng phính, da trắng hồng, nhìn chỉ muốn cắn thôi. Càng lớn càng đẹp trai, là nam thần trong lòng của biết bao cô gái trong và ngoài trường. Điều này khiến tôi rất phiền muộn, cứ thế này thì sao tôi giữ được vợ chứ (=.= mơ à anh??) Vì thế tôi lúc nào tôi cũng phải bên cạnh Kookie của mình, bảo vệ em ấy khỏi những âm mưu chắc chắn là chẳng trong sáng gì của bọn con gái (Anh có tin em ngược anh không? Nói ai không trong sáng hả?? >.<) Ấy vậy mà Jungkook lúc nào cũng cho tôi ăn bơ nha. Sáng đi học lúc nào tôi cũng sang gọi em ấy dậy, cùng nhau đến trường. Nhưng nếu chẳng may tôi ngủ quên thì kiểu gì em ấy cũng bỏ đi trước, báo hại tôi bị phạt vì tội đi học muộn :(( Trong giờ học có bài gì khó tôi đều hỏi em ấy, tại vì em ấy học giỏi mà. Ấy vậy mà chẳng bao giờ Kookie chịu giảng cho tôi cả, làm tôi phải năn nỉ hết nước hết cái, còn phải hối lộ cả ngàn thứ mới chịu hé răng. Ăn trưa cũng toàn tôi mang đồ ăn đến tận nơi cho em ấy. Em ấy cần gì tôi cũng đáp ứng. Thế nhưng hễ tôi bày tỏ tình cảm của mình Kookie đều trốn tránh, thậm chí còn mặt lạnh xua đuổi tôi hoài T-T Hình như sở thích của em ấy là phũ tôi thì phải. Hic hic! Số tôi thật khổ mà. Đấy! Như bây giờ tôi không đi nhanh thì kiểu gì cũng bị bỏ mặc cho xem.
- Này đợi anh đi mà!
- Hừ! Đồ chân ngắn! Đi nhanh lên không tôi bỏ anh lại đấy!
-----Ta là dải phân cách đáng yêu-----
Bây giờ đang trong tiết của bà cô hắc ám, nổi tiếng với tài năng ru ngủ học sinh trong vòng một nốt nhạc. Người nào mất ngủ kinh niên chỉ cần nghe bà ta giảng 1 lần, không đến 10 phút sau đã chìm vào mộng đẹp. Và dĩ nhiên là tôi không thoát khỏi tác dụng của giọng nói mang tính chất an thần đấy. Mắt tôi cứ từ từ, từ từ nhắm lại.
- Jimin!
Ôi! Giật hết cả mình! Ai gọi tôi thế không biết! À! Hoá ra là Jungkookie. Gọi hyung mà không có kính ngữ gì cả. Nhưng may không phải hắc ám đấy. Không tôi die.
- Cái thằng này! Kính ngữ vất đi đâu hết rồi! Thật là...
- Jimin! Cho em mượn điện thoại đi!
- Hử? Để làm gì???
- Thì cứ cho em mượn đi mà!!!
O.O Thằng bé đang năn nỉ tôi kìa! OMG! Chuyện ngàn năm có một nha!! Có phải Kookie đang mưu tính chuyện gì không??? Thôi kệ! Dù sao cũng phải tận dụng cơ hội mới được. He he he!
- Uhmmmmm....... Muốn mượn thì đơn giản thôi. Gọi chồng đi! Còn tí nữa mua đồ ăn cho chồng nha! Chồng đói lắm. Với cả sáng mai phải đợi chồng đi học cùng.
- không -_- Anh không phải chồng em. Đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng.
- Chồng là chồng em mà!! Chúng mình đã đính hôn với nhau rồi thây vợ! Mà chồng nào có yêu cầu gì quá đáng đâu! Toàn những việc chồng hằng ngày làm cho em còn gì! Nếu không làm được thì thôi, chồng hình như quên mang điện thoại rồi. Chẹp! Tiếc thật!
Nhìn thằng nhóc mặt mày đen thùi lui mà tôi nhịn cười đau cả bụng. Lâu lắm mới có cơ hội hành hạ nó 1 lần nên nhất định phải tận dụng triệt để a. Nén tiếng cười trong cổ họng, khẽ húng hắng, tôi giả vờ lấy điện thoại ra và nghịch linh tinh. Khẽ liếc sang nhìn Jungkook tưởng rằng em ấy sẽ khuất phục. Nhưng không. Kookie lúc này đã về trạng bình thường. Vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Này này, hyung chỉ đùa tí thôi mà lại làm mặt giận rồi! Hu hu!!
- Vợ giận rồi à??
Không một tiếng trả lời. Ômô giận thật rồi! Sao tôi thấy mặt em ấy ngày một tôi đi nhỉ???
- Vợ đừng giận mà! Chồng cho vợ mượn điện thoại này! Đừng giận nữa!
Nhìn mặt khủng bố nha! Lại còn nhếch mép cười chứ. Lạnh sống lưng a! Hình như có gì đằng sau thì phải. Tôi chậm rãi quay đầu lại. Thôi xong! Cuộc đời tươi đẹp của Park Jimin chính thức chấm dứt rồi! Oe oe! Cô ơi cô à, tha cho em đi cô. Cô là tiên hắc ám...í lộn tiên ánh sáng của lòng em. Tha cho em đi!!
- PARK JIMIN! Trong giờ của tôi mà dám nói chuyện với nghịch điện thoại à? Ra ngoài ngay cho tôi. Phạt chạy 10 vòng quanh trường.
Ôi! Đừng đùa! Trường này có bé gì cho cam mà bắt tôi chạy 10 vòng. Hu hu. Lết ra khỏi của lớp, tôi cảm thấy cuộc đời thật là bất công vì đã chia cắt tôi và chỗ ngồi yêu quý của mình. Tất cả là tại Jungkook. Jeon Jungkook, hyung hận mày!! T-T
Trở về lớp, tôi nằm gục xuống mặt bàn sau khi hoàn thành hình phạt khốn nạn ấy. Thật là mệt quá đi. AAAAAAAAA!!!! Jimin hận bà giáo hắc ám, Jimin hận Jungkook xấu xa!! Mà cái điện thoại đâu nhỉ??? May quá! Nó còn yên vị trong bàn tôi. Xem nào.... Không có gì thay đổi thì phải? Tốt! Tôi còn tưởng nhân lúc tôi bị phạt đã có người dở trò xấu xa chứ! Khoan! Hôm nay là ngày 12/10 này! Vậy mai là sinh nhật mình rồi!! Kekeke! Chắc định làm mình bất ngờ đây. Hồi hộp quá >.< còn hơn 14 tiếng nữa là sang ngày mới rồi. Thời gian ơi trôi nhanh lên.....
1 tiếng...
- hí hí hí hí
- cười gì thế? Đi mua đồ ăn trưa cho em đi!
2 tiếng...
- hi hi hi hi
- Này học Triết có gì hay mà hyung cứ cười suốt thế??
3 tiếng...
- hì hì hì hì
- Lên đồng à???
4 tiếng...
- hị hị hị hị
- Tan học rồi! Cứ ngồi đấy mà cười!
..............
7 tiếng...
- kekeke
- này làm sao mà cười suốt thế?? Hôm nay thức ăn ngon lắm à???
- kekeke
- thật à?? Vậy ngày nào mẹ cũng nấu cho con ăn nha
- kekeke
- cho bố xin! Đừng cười nữa! Bố không muốn ăn đồ của bà ấy nữa đâu
- Ya, ông kia
- coi như tôi chưa nói gì đi!
...........
13 tiếng...
- Haizzzz lâu vậy trời? Bao giờ mới sang ngày mới? Giờ mới 23h40'56" thôi :((
Cả đêm tôi háo hức đến gần sáng mới ngủ được. Nhưng thật lạ khi qua ngày mới rồi mà vẫn không có tin nhắn chúc mừng được gửi tới như những năm trước. "Chắc mọi người ngủ rồi"- tôi nhủ thầm rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
-----Ta là dải phân cách quyền lực-----
Giờ đã qua giờ ăn trưa nhưng tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu cho 1 buổi tiệc sinh nhật bất ngờ hay đơn giản chỉ là những lời chúc. Bọn con gái trong trường cũng không có động tĩnh gì. Bình thường kiểu gì chỉ cần tôi đến là cả núi quà ngập mặt xuất hiện. Không lẽ........ tôi hết sức hút rồi sao??? T-T ( ui! Tầm bậy! Nín em thương) Cả ngày tôi ngồi buồn, mặt thì không khác gì bánh đa nhúng nước cả. Đến cả Jungkookie còn quên sinh nhật tôi rồi!
"Brum brum...."
Có tin nhắn! Bật dậy bằng tốc độ ánh sáng, tôi với lấy điện thoại. Là tin nhắn của Jungkook :"Anh đến quán Cafe Golden Heart đi. Em có chuyện cần nói" Chết lâm sàng rồi!! Lần đầu em ấy hẹn tôi đó! Đúng là không uổng phí 21 năm sống trên đời của tôi mà T-T Thay quần áo nhanh nhất có thể, tôi phi như bay ra Golden Heart. Tôi tưởng tượng rất nhiều. Nào là nến, nào là hoa, những hộp quà đầy màu sắc, bạn bè trong trường của tôi, và cả chiếc bánh sinh nhật to đùng nữa,... Một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ. Nhưng không hề. Quán vẫn như thường ngày, đơn giản, ấm áp. Ánh mắt tìm kiếm dừng lại nơi hình bóng quen thuộc. Nụ cười chưa kịp hình thành đã vội biến mất. Tôi thấy Jungkook đang nắm tay một người khác. Đó không phải Park JiYoon - hoa khôi khoa Thời trang sao?? Không phải Jungkook đã từ chối tình cảm của cô ta rồi sao?? Tại sao hai người lại...??
- Anh đến rồi. Qua đây đi, em có chuyện muốn nói.
Jungkook nhìn thấy tôi rồi. Em ấy bảo có chuyện muốn nói kìa. Không. Tôi không muốn. Tôi không muốn nghe gì hết. Tai tôi ù đi. Đôi chân không còn đứng vững được nữa.
- Jimin hyung, em xin lỗi. Chúng mình huỷ hôn đi.
Sững sờ. Em nói gì vậy? Huỷ hôn ư?
- Huỷ hôn ư? Tại sao lại phải huỷ hôn?? không phải chúng ta đang tốt đẹp sao? Chắc chắn là đùa rồi Kookie à, em đang đùa thôi đúng không? Có phải không?? Em nói gì đi chứ. Làm ơn hãy nói chỉ là đùa đi...
- Em xin lỗi...
Không! Tôi không nghe thấy gì cả! Tôi không nghe thấy gì hết! Tôi muốn hét lên nhưng cổ họng lại ứ nghẹn. Bỏ chạy. Tôi không tin. TÔI KHÔNG TIN!
*Rầm.....két*
- JIMINNNN.........
"Jimin thích Jungkook.
Điều này ai mà chả biết!
Thế Jungkook có thích Jimin không???
Uhmmmm......có lẽ là không"
~~~To be continued~~~
Đọc thế này là 96,69% SE rồi :((
Mà chết chưa phải là hết. Biết đâu bất ngờ :))
Cái này để lâu rồi. Cô nương xuất hiện rồi kìa, cô chiếm chỗ tôi đấy😌Meme_VMin
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip