Chap 38
Đêm khuya,Jimin nằm gối đầu bên cạnh Jungkook, gương mặt khi ngủ yên tĩnh không chút phòng bị.
Có lẽ là thật sự mệt rồi, vừa tắm xong ra khỏi phòng,Jimin vừa chạm vào giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Jungkook mặc một chiếc áo choàng ngủ màu trầm, cả người trông thả lỏng và ung dung.
Anh ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu lặng lẽ nhìn Jimin. Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên gương mặt cậu, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má, làn da mềm mại và ấm áp khiến người ta chỉ muốn mãi không buông.
Đây là Jimin, người mà ngay từ lúc cậu gật đầu đồng ý kết hôn, Jungkook đã xác định sẽ nắm tay đi hết cả đời. Làm sao có chuyện ly hôn được chứ?
"Có những người một khi đã vướng vào rồi thì cả đời cũng không thể buông bỏ." Trong màn đêm yên tĩnh,Jungkook lạnh nhạt lên tiếng, như đang nhắc nhở Jimin.
Đáng tiếc, đáp lại anh chỉ là tiếng sóng biển ngoài kia và nhịp thở đều đều của Jimin trong giấc ngủ.
Có lẽ vì bàn tay anh vẫn khẽ vuốt ve trên gò má Jimin khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy. Jimin vô thức giơ tay nắm lấy tay anh, hơi ấm trong lòng bàn tay truyền sang nhau, sau đó lại kéo tay anh đặt lên ngực mình.
Cậu ngủ rất say, tất cả chỉ là phản ứng trong vô thức.
Sắc mặt Jungkook từ lạnh lùng âm trầm dần trở nên dịu dàng. Nửa năm từ ngày kết hôn, anh đã tốn biết bao nhiêu thời gian để Jimin quen với sự gần gũi của anh, quen được anh chăm sóc, quen những cái ôm, những nụ hôn.
Kể cả việc quen với cảm giác dựa vào lòng anh mà ngủ thế này.
Jimin luôn dịu dàng tiếp nhận anh, như thể sau khi kết hôn rồi, anh muốn làm gì cũng được. Jungkook đã chìm trong ảo tưởng ấy, anh nghĩ chỉ cần mình đối xử tốt,Jimin sẽ mãi mãi không rời xa.
Một cuộc sống như vậy đâu có gì không tốt. Anh sẵn sàng dành tất cả mọi thứ cho Jimin, miễn là cậu bằng lòng ở lại bên anh.
Nhưng Kanghoon vừa trở về, mọi thứ đã thay đổi. Jimin bắt đầu từ chối anh, xa cách anh.
Thậm chí còn nói đến chuyện... ly hôn.
"Anh không hề muốn như vậy,Jimin." Jungkook cúi người xuống, siết chặt lấy tay Jimin rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn khẽ.
Anh rõ ràng đã nhắc Jimin rất nhiều lần, rằng cậu đừng ép anh.
"Như trước kia không tốt sao? Tại sao nhất định phải ly hôn?"
Jungkook đưa tay giữ lấy gáy Jimin, cảm xúc trong đáy mắt anh như một cơn cuồng phong đẫm máu đang trào dâng. Nụ hôn vốn chỉ là chạm nhẹ nơi môi cậu nay lại bất ngờ trở nên mãnh liệt. Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, như muốn ép buộc Jimin phải mở miệng ra đáp lại.
Jimin bị đánh thức khỏi giấc ngủ bởi sự dữ dội ấy, đôi mày khẽ nhíu lại vì đau, khoang miệng bị Jungkook chiếm giữ, tùy ý quấy rối.
Mùi hương quen thuộc khiến cậu trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vô thức níu lấy áo ngủ của Jungkook, theo bản năng dịu dàng đáp lại như đang dỗ dành anh.
Cảm nhận được sự phối hợp ấy,Jungkook khựng lại. Cơn sóng cảm xúc vừa rồi tựa như bộc phát không lý do, lúc này lại bị một nụ hôn nhẹ nhàng làm nguôi ngoai.
Hơi thở ấm áp của Jimin bao bọc lấy anh, nụ hôn đó dịu dàng đến mức khiến anh muốn chìm đắm mãi. Jungkook cứ thế hôn cậu suốt mấy phút mới chịu buông ra.
Jimin vẫn chưa mở mắt, đôi môi đỏ mọng bóng nước, hơi thở khẽ khàng. Cậu lại nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn lên khóe môi anh: "Ngủ đi, đừng quậy nữa."
Jungkook: "......"
Jimin lúc tỉnh táo tuyệt đối sẽ không làm thế này.
Cuối cùng,Jungkook ôm cậu vào lòng, ánh mắt phức tạp.
"Jimin, em như thế này... sẽ khiến anh chẳng nỡ buông đâu." Jungkook thì thầm, giọng nhỏ nhẹ mà đáy mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
Rõ ràng khi đưa Jimin đến đây, anh đã hạ quyết tâm. Vậy mà chỉ cần nhìn dáng vẻ chẳng chút phòng bị của cậu, trái tim anh lại mềm nhũn ra. Jimin thật sự rất biết cách khiến anh không thể dứt bỏ.
"Nếu người em thích là anh... thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến bước này."
—
Buổi sáng, ánh nắng tràn ngập căn phòng. Jimin mơ màng mở mắt, theo phản xạ đưa tay lên che ánh sáng, nhưng lại chạm phải ai đó bên cạnh. Cậu hơi khựng lại một chút, rồi mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Jungkook.
Anh ngủ rất sâu. Jimin lặng lẽ rút tay lại, có lẽ không muốn đánh thức anh nên cũng không cử động thêm gì nữa, chỉ im lặng nằm yên.
Vì quá gần, dường như cậu còn có thể nghe được nhịp tim của anh.
Cậu cứ thế đếm từng nhịp từng nhịp, cảm nhận sự tồn tại sống động của người kia.
Khi Jungkook tỉnh lại, anh nghĩ Jimin vẫn còn đang ngủ. Chỉ khẽ cử động một chút vậy mà Jimin đã mở mắt, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Jungkook nhìn cậu,Jimin giữ nguyên tư thế đó cũng hơi mỏi, khẽ giãn người ra rồi mới quay sang anh: "Chào buổi sáng."
"Ừ, chào buổi sáng." Anh khẽ gật đầu, đã lâu rồi anh không được nghe Jimin chào mình như vậy vào mỗi sớm mai trên giường.
Phải chi... mãi mãi được như thế này...
Nghĩ đến nụ hôn đêm qua, ánh mắt Jungkook dần tối lại. Ánh nhìn anh rơi xuống môi Jimin, rồi ngay lúc cậu định ngồi dậy, anh liền đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo người vào lòng, hôn mạnh lên môi Jimin, ép cậu phải hé miệng để đầu lưỡi nhanh chóng chiếm lĩnh.
"Ưm..." Jimin nhíu mày, chưa kịp phản ứng gì đã bị Jungkook đè lên người, hai chân bị anh tách ra.
Qua lớp vải mỏng, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ bỏng rát từ cơ thể anh. Jimin hơi co người lại muốn đẩy anh ra, nhưng Jungkook đã áp sát, một tay cởi áo cậu ra.
"Jungkook..." Jimin thở dốc, nghiêng đầu tránh nụ hôn, nhưng trong lúc giằng co lại vô tình kéo bung áo ngủ của anh ra. Jimin ngẩn người, nhìn cơ thể anh rồi đỏ bừng cả mặt.
"Đâu phải chưa từng thấy." Giọng Jungkook mang theo ý cười, anh nhéo nhẹ tai Jimin rồi cúi xuống dùng khoang miệng mềm ẩm bao bọc lấy nơi nhạy cảm đã đỏ thẫm của cậu.
Cả người Jimin như bị dòng điện quét qua, run rẩy, mềm nhũn. Ánh mắt cậu mơ màng như phủ một lớp sương, mờ mịt đầy mê hoặc.
Cậu chưa bao giờ có sức chống cự trước Jungkook. Nửa muốn kháng cự, nửa lại thuận theo, cuối cùng vẫn để anh đạt được điều mình muốn.
Đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, những ngón chân co lại theo từng chuyển động, khẽ run rẩy. Hai tay Jimin bị kéo lên quá đầu, bị một bàn tay to lớn giữ chặt, giãy giụa mãi cũng không thoát nổi.
Gương mặt vốn lạnh nhạt giờ lại như đang giằng co giữa cảm giác lạc lối và nhẫn nhịn, ánh mắt ươn ướt vì kí.ch thích quá độ,Jungkook cúi xuống dịu dàng hôn lên khóe mắt cậu.
Bỗng nhiên,Jimin như nghe thấy tiếng kim loại va chạm đâu đó, rồi cảm giác cổ tay chợt lạnh đi. Một giây sau, cậu mới nhận ra đó là gì.
Sắc mặt Jimin lập tức tái đi, bắt đầu vùng vẫy giãy giụa trong hoảng loạn...
Jungkook buông cổ tay Jimin ra, nhưng vẫn giữ chặt cậu trong vòng tay, không để cậu cử động quá nhiều. Gương mặt anh bình thản, ánh mắt rơi vào lồng ngực phập phồng của Jimin, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu như để trấn an.
"Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau. Em đã đồng ý cùng anh đến đây hưởng tuần trăng mật mà, vậy thì hãy nghe lời anh, giao cả bản thân mình cho anh."
Cổ tay Jimin vẫn bị còng lại, hai chân cũng mềm nhũn không còn chút sức. Tất cả cảm giác đều tập trung ở một chỗ, như sóng trào dâng lên không dứt.
"Jungkook..." Cậu thì thào gọi tên anh, mồ hôi rịn đầy trên làn da, thân thể căng lên để lộ những đường nét mảnh mai mà quyến rũ, đang run rẩy trong vòng tay của anh.
"Không muốn sao?" Jungkook cúi đầu hỏi, giọng trầm khàn như gió lướt qua tai.
Jimin khẽ lắc đầu, không rõ trên mặt là nước mắt hay mồ hôi. Cậu không thích cảm giác bị động này - không thể từ chối, không cách nào phản kháng, hai tay bị trói chặt, giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Jungkook khẽ vuốt dọc sống lưng cậu như muốn xoa dịu, nhưng động tác lại chẳng chút nương tay. Jimin ngửa đầu, cả người căng lên, tiếng rên bật ra khỏi miệng rồi lập tức bị môi Jungkook che lấp.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, căn phòng trở nên hỗn độn. Khi mọi thứ kết thúc, cổ tay Jimin được cởi trói,Jungkook kéo chăn trên người cậu ra, cúi xuống bế cậu vào phòng tắm.
Bồn tắm rộng vừa đủ cho hai người. Jungkook ôm cậu ngồi xuống, để cậu tựa vào ngực mình. Hai người nhìn nhau nhưng chẳng ai mở lời.
Jungkook khẽ hôn lên môi Jimin như một lời dịu dàng làm lành. Jimin không tránh, Jungkook ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve những vết tích còn lưu lại trên da. Nụ hôn và động tác đều rất dịu dàng, tuy không hề nói xin lỗi nhưng phản ứng của Jimin rõ ràng đã dịu đi nhiều.
Có lẽ đối với Jungkook, tất cả chỉ là một kiểu thân mật riêng biệt. Jimin dựa vào ngực anh, cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực, mặc anh giúp mình tắm rửa.
Tay Jungkook cũng chẳng mấy yên ổn. Cơ thể Jimin khẽ co lại theo bản năng, nhưng cậu không lên tiếng ngăn cản, chỉ là bàn tay dưới làn nước âm thầm siết chặt lại, đôi mắt hơi ướt nước.
Jungkook biết rằng ban nãy anh đã quá mức. Lúc này anh cũng không dám đi xa thêm, chỉ cố tình làm chậm lại, trong phòng tắm phủ một lớp sương mỏng mờ ảo. Gò má Jimin vì hơi nước nóng mà ửng hồng, cả người ngâm trong nước cũng trở nên mềm mại.
Jungkook rất thích hôn cậu vào những lúc thế này – không mang dục vọng, chỉ là sự dịu dàng kéo dài bất tận.
Gần một tiếng sau hai người mới ra khỏi phòng tắm. Lúc này Jimin mới nhận ra phòng ngủ là kiểu cửa kính lớn sát đất, rèm cửa bị kéo hẳn sang một bên. Phía ngoài là biển rộng, ánh sáng rực rỡ. Chỉ cần bên ngoài có ai đó, chuyện vừa rồi của họ có lẽ sẽ nhìn không sót một chi tiết nào.
Sắc mặt Jimin hơi thay đổi. Có vẻ như Jungkook đoán được cậu đang nghĩ gì, liền ôm eo cậu, nhẹ giọng giải thích: "Yên tâm, sẽ không có ai đâu."
Jimin quay sang nhìn anh, rồi cũng dần nhận ra nơi này dường như quá yên tĩnh. Bên ngoài hoàn toàn không thấy một bóng người. Không giống một khu nghỉ dưỡng bình thường. Tối qua vì trời tối nên không để ý, nhưng giờ thì cậu chắc chắn nơi này chỉ có một căn biệt thự duy nhất.
"Xung quanh... không có ai khác sao?" Jimin hỏi.
"Không, khu vực này là vùng riêng tư. Nếu không được cho phép thì chẳng ai vào được. Anh nghĩ em sẽ thích nơi yên tĩnh như thế này. Dân trên đảo ở phía bên kia, hôm nay nghỉ ngơi đi, nếu em muốn, mai mình có thể đi dạo một vòng." Jungkook nói.
Jimin gật đầu. Đúng là cậu luôn thích những nơi vắng vẻ, yên bình.
"Đói chưa? Giờ cũng gần trưa rồi, để anh đi nấu cơm." Jungkook hỏi.
"Có hơi đói."
Đến giờ này thì đói là phải, huống chi cả buổi sáng còn tốn bao nhiêu sức lực, giờ đến nhấc người cũng chẳng nổi.
"Vậy cùng xuống bếp nhé." Jungkook nắm lấy tay Jimin.
Jimin nhìn anh rồi khẽ gật đầu, gạt đi những suy nghĩ trong đầu, cùng anh đi xuống lầu.
Jungkook vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Jimin cũng theo vào định phụ giúp một tay. Cậu vừa rửa xong rau, đang định làm thêm việc khác thì bị Jungkook kéo lại.
"Thế là đủ rồi. Em ra ngoài ngồi nghỉ đi, chỗ này để anh lo."
Jimin chỉ nghĩ rằng Jungkook không thích người khác quấy rầy khi đang làm việc. Dù gì lúc hai người còn sống chung, đối phương cũng thường không để cậu cùng làm một số việc.
Cậu rửa tay xong thì bước ra khỏi bếp, đến khi ngồi xuống ghế sofa và theo thói quen lấy điện thoại ra mới sực nhớ - điện thoại không có ở bên người.
Ngồi trong phòng khách một lúc, có lẽ vì quá buồn chán,Jimin bước ra ngoài. Đẩy cửa kính ra, phía ngoài là một hồ bơi rộng lớn, bên hồ có ô che nắng và ghế sofa, nơi này thật sự rất rộng. Trời hôm qua quá tối,Jimin cũng chẳng nhớ rõ mình đã đi vào từ cửa nào.
Cậu đi dạo quanh một vòng mới tìm được cổng lớn dẫn ra ngoài. Bên ngoài là một bãi biển trải dài, thời tiết hôm nay rất đẹp, gió biển mang theo vị mặn thổi qua khiến không khí thêm mát mẻ.
Không biết từ lúc nào Jungkook đã đi tới sau lưng cậu. Jimin cảm nhận có người tiến lại gần liền quay đầu lại.
"Mở miệng ra." Jungkook nói.
"Hả?" Jimin ngơ ngác, nhưng vẫn theo phản xạ mà há miệng.
Jungkook cầm một hạt dẻ đã bóc sẵn đưa thẳng vào miệng cậu: "Nếm thử xem, vừa mới chín xong đấy. Anh bóc sẵn vài hạt, ra đây gọi em vào ăn lót dạ."
Hạt dẻ mềm ngọt, bùi thơm dễ chịu. Một cơn gió thoảng qua, lòng Jimin cũng bị thổi cho rối bời. Cậu ngẩng mắt nhìn Jungkook, ánh nhìn thoáng chút mơ hồ hiếm thấy.
"Anh đừng tốt với em như vậy." Jimin khẽ nói.
Dù đây là tuần trăng mật, cậu vẫn mong Jungkook chủ động đòi hỏi nhiều hơn, bớt đối xử nhẹ nhàng với mình đi một chút.
Jungkook như thể chẳng nghe thấy lời đó, lướt qua nó một cách tự nhiên rồi hỏi: "Chiều đi dạo bãi biển cùng anh nhé?"
"Ừ." Jimin gật đầu.
"Vào nhà thôi." Jungkook nắm lấy tay Jimin.
Jimin đi theo sau anh, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Điện thoại em tối qua anh để ở đâu rồi?"
Jungkook khựng lại một chút, xoay người nhìn Jimin, hỏi lại: "Tìm điện thoại làm gì?"
"Buồn quá." Jimin đáp.
Đã quen với các thiết bị điện tử, không có điện thoại bên cạnh cứ thấy thiếu thiếu. Ngồi xuống là theo thói quen muốn rút điện thoại ra lướt chơi.
"Là cảm thấy ở với anh rất chán sao?" Jungkook hỏi, giọng thản nhiên như mọi khi. Khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt quen thuộc.
Jimin hơi sững người, theo bản năng đáp lại: "Không, em không có ý đó."
"Anh đã cất điện thoại đi rồi." Jungkook nói.
Jimin như hiểu được dụng ý của Jungkook, không hỏi thêm nữa. Không có điện thoại cũng tốt, hai người sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn. Tính cách của Jungkook đúng là rất khó đoán.
Nhưng cậu lại nhớ tới lời ông Jeon nói hôm đó, trong lòng luôn mong muốn được hiểu Jungkook thêm một chút nữa. Có lẽ... đây là cơ hội cuối cùng.
Vừa bước vào phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp. Bầu không khí giữa hai người hơi trầm lắng vì cuộc trò chuyện ban nãy. Jimin chủ động hỏi: "Anh nấu món gì thế? Thơm quá."
"Súp gà hầm hạt dẻ. Dạo này hình như em gầy đi rồi." Jungkook đáp.
Jimin lại rơi vào im lặng. Jungkook luôn có thể giữ gương mặt bình thản mà làm cậu xao động.
"Jungkook, chuyện giữa anh và Kanghoon, có thể kể cho em nghe không?"
Lần đầu tiên họ kết hôn, cả hai còn chưa hiểu rõ nhau, cậu đột ngột hỏi chuyện đó đúng là có phần đường đột, cậu hiểu vì sao Jungkook đã không trả lời. Nhưng lần này là lần thứ hai cậu hỏi lại chuyện đó.
Cậu chỉ muốn có được một câu trả lời từ anh. Những ký ức giữa họ, cả căn phòng đầy tranh vẽ kia, nếu Jungkook chịu nói, có lẽ cậu sẽ biết mình nên lựa chọn ra sao.
Trong lòng Jimin vẫn có một tia hy vọng mong manh... rằng cậu vẫn còn một lựa chọn khác.
"Em nhất định phải nhắc tới cái tên đó lúc này sao?" Ánh mắt Jungkook lạnh nhạt.
Đây là tuần trăng mật của họ. Vậy mà Jimin cứ nhắc đến người khác.
"Không cần phải là bây giờ. Khi về rồi, anh hãy kể cho em, được không?" Jimin không hề sợ Jungkook tức giận. Giọng cậu nhẹ nhàng như thể đang mềm mỏng mà thương lượng cùng anh.
Jungkook nhìn cậu, ánh mắt từ lạnh lùng trở lại bình tĩnh. Anh gật đầu: "Được, khi về anh sẽ nói với em. Nhưng bây giờ anh không muốn nghe em nhắc đến cái tên đó nữa. Jimin, em có thể hứa không?"
"Được."
Jimin gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip