chương 4
Trò chuyện đêm khuya cùng Yes Or Yes:
"Mọi người thích quỷ vương hết rồi , mọi người không thích anh nữa , anh không yêu ai nữa , các em là người bội tình :>"
_________________________________________
"Tuấn Chung Quốc, cậu coi chừng tớ đấy !!!!!!
Chí Mẫn vừa tỉnh dậy đã phát hiện bản thân đang nằm lăn quay dưới mặt đất lạnh cóng, nghe Kình Phong và Quang Hạo nói thì mới biết mình bị tên ác ma kia không chút lưu tình đạp xuống.
Thời tiết mùa thu không thể gọi là lạnh kêu cha gọi mẹ nhưng vào buổi sáng vẫn có rất nhiều sương đêm, ca ca nằm dưới đất lâu như vậy chắc chắn sẽ cảm mạo đó a.
Kình Phong hôm qua sau khi vật ra đất là nhờ cái lưng già khốn khổ của Chí Mẫn đưa về, còn cái tên mặt cao hơn trời kia thì rất tự tin mà bước bộ để mặc Quang Hạo ngồi đó than khóc, cuối cùng chủ quán cũng không chịu nổi cái loa di động kia nên đành bắt taxi đưa cậu ta về.
"À , Chung Quốc làm sao mà đạp tớ xuống đất ?''
"Cậu ấy bảo gọi tên như cậu dậy còn khó hơn bắt chó gặm xương nữa, nói xong thì liền đá xuống thôi"
Lí do đéo gì thế? Chí Mẫn thở dài oán phận như thiếu nữ sương mai, vẫn là nên đi học thôi, cô Huân sẽ giết cậu mất.
''Phải rồi Kình Phong, mấy giờ rồi"
"Ưm ... 7 giờ 47"
"Đậu máaaaaaaaaaa !!! Thế mà hai cậu vẫn có thời gian ngồi đây tám chuyện đó hả ??"
"Không đâu, chỉ có chúng ta tám mà thôi, Quang Hạo đã chuồn trước rồi"
"Đ** M*" (#°Д°)
"Chí Mẫn à cậu vẫn là nên bớt chửi thề đi, để thầy giám thị bắt được thì ta chết chắc"
Nhưng Mẫn Mẫn đáng thương nhà chúng ta nào có thời gian mà quan tâm nữa, cậu chỉ còn cách là vận dụng bốn tuyệt kĩ độc nhất nghiên cứu hơn chục năm của bản thân mà thôi: nhất mặc áo, nhị mặc quần, tam đánh răng, tứ la hét.
"Kình Phong, đi nhanhhhhhhh"
"Khoan đã Tiểu Mẫn, cậu quên cặp này "
"Có lòng tốt thì cầm theo giúp tớ đi "
Chết tiệt, cậu còn sắp khóc đây này, cặp cái gì mà kêu (〒▽〒)
Đợi đến lúc Chí Mẫn và Kình Phong vác được cái thân tàn ma dại của đối phương đến cửa lớp, vất vả lắm mới hít được một chút dương khí, còn chưa kịp phản ứng đã bị ai cầm tai xách đi. (*゜ロ゜)ノ
"Chí Mẫn, Kình Phong hai cậu cũng giỏi lắm, vào học được gần 15 phút rồi mới chịu lết đến, xem tôi ra gì không hả ?"
"Báo cáo cô Huân, là do... là do bạn Kình Phong lên cơn đau bụng đột ngột, em phải đưa bạn đến phòng y tế ạ"
Chí Mẫn không hiểu não bộ bản thân làm sao mà có thể viện ra cái lí do ngu người đến thế, nhìn mặt cậu bạn diễn vẫn đang ngây ngốc của mình, đành dùng tay véo cái ót một cái.
"Á đau, tên này ..."
''Kình Phong, em sao thế?''
Cậu lườm người bạn mới ngu ngốc của mình đến cháy cả mắt, cuối cùng mới khai sáng được chút ít cho cái não đáng thương của cậu ta.
"À .. Cô Huân ơi, sáng nay em thật sự đau bụng lắm, may nhờ có Tiểu Mẫn đưa em đến phòng y tế, nếu không em sẽ chết mất ''
Trên mặt cô Huân hiện lên một chút khó tin nhưng cũng có không đành lòng, cậu đột nhiên muốn mở hội để tự khen thưởng cái não thiên tài của bản thân quá nha.
Mọi người trong lớp thấy thế cũng không nỡ để hai đứa bị phạt, ai ai cũng nói giúp một câu.
"Cô ơi, hình như cậu ấy đau thật đó "
Chí Mẫn bề ngoài thánh thiện nhưng lòng dạ ác quỷ bên trong âm thầm bổ sung một câu : "Tất nhiên là đau rồi, đứa nào bị véo ót mà chả đau ??"
"Nhìn sắc mặt Kình Phong không tốt chút nào, để hai đứa nó vào lớp đi cô"
"Đau bụng vào ban sáng thường đau lắm cô"
"Không liên quan nhưng nhìn Chí Mẫn vừa đẹp trai vừa tốt bụng, tớ muốn rụng hết cả trứng"
"Sao không nói sớm, sáng nay tớ ăn vội mỳ mà chả có quả trứng nào, khi nào rụng cho tớ vài quả nhé"
"Biến thái"
Cô Huân nhìn lũ loi choi bên dưới mà đau hết cả đầu, vỗ cái thước dài vào bảng
"Trật tự, cái lớp hay cái chợ đấy hả ?"
im thít.
"Được rồi Kình Phong, em còn đau nữa không, nếu đau quá cô bảo Huệ Luân đưa em đến bệnh viện nhé"
"Không, không cần đâu cô, ... em, em hết đau rồi"
"Thật không ?"
"Dạ thật, thật "
"Được, nhớ phải giữ gìn sức khỏe, đừng có mà ăn bậy ăn bạ cái gì, giữ sức mà học. Nếu đau quá thì tuyệt đối không được giấu, hai đứa vào lớp đi "
"DẠAAAAAAAAA''
Chí Mẫn vừa bước về chỗ ngồi đã thấy Tuấn Chung Quốc như tượng phật tỏa ánh hào quang, chói cả mắt. Hắn trưng ra cái bộ mặt khinh khỉnh, cong cong khóe môi, cực kì khó ưa.
"Kình Phong đau bụng sao nhóc ?"
"Câm mồm"
Chung Quốc thấy sắc mặt Chí Mẫn không tốt lắm, giận hắn rồi à ? Bình thường cái tên này sẽ như "Người đẹp trên lưng lừa" mà bám hắn đó a, hắn là người biết đối nhân xử thế nên rất ngoan ngoãn mà vâng lời.
"Vâng, em câm"
Đây có thể gọi là thân lừa ưa cử tạ không nha ?? (﹁”﹁)
------------------------------------------------------------
"Như hôm qua tôi đã nói, trước khi chúng ta bước vào phân chia thời gian học thì sẽ có một buổi ngoại khóa để tất cả các em có thể thân thiết với nhau hơn, ban giám hiệu đã ngồi lại với nhau và quyết định sẽ để mỗi lớp năm nhất tự đi với nhau, có cô cậu nào có ý kiến gì không ?''
"Không sao? Vậy bắt đầu đề cử nơi muốn đi nào"
Không khí lập tức sôi động hẳn lên.
"Biển đi cô ơi"
"Pháp cô ơi"
"Con điên, nhà trường mà đủ kinh phí đi Pháp thì đây đã là trung tâm thương mại rồi"
"Buổi tối lãng mạn bên Chung Quốc huhu"
"...."
Tuấn Chung Quốc không mấy mặn mà lắm với mấy vụ đi chơi thế này nhưng hắn biết Chí Mẫn thích. Hắn nhìn khuân mặt nhỏ với gò má phúng phính của Chí Mẫn phụng phịu mà thấy đáng yêu kinh, vươn tay véo véo một chút .
"Này bánh bao, cậu muốn đi đâu ?"
"hưm ... cắm trại được đấy, ở Trùng Khánh vừa có khu giải trí cắm trại mới, giá cả cũng hợp lí"
Chí Mẫn dường như quên mất ý định bo xì với tên xấu tính kia, tận tình mà pr. Nào ngờ Tuấn Chung Quốc xấu xa sẽ cho cậu một con đường chết chứ.
"Cô ơi, Chí Mẫn muốn đến Lanhland(*) ''
---------------------------------------------------------
(*) Lanhland : Tác giả đáng thương chưa được lên hình tý nào nên độc giả thương tình hộ ...(=′∇'=)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip