#firstmeet
Jimin tỉnh dậy khi không gian xung quanh đã tối đen như mực. Dù chưa quen với căn phòng mới, việc mò mẫm tìm đến bên cửa sổ cũng không phải là chuyện khó khăn đối với anh. Mở thật rộng tấm rèm lớn phía trước, quang cảnh Seoul về đêm như làm hơi thở anh chậm dần lại. Ánh đèn từ những tòa nhà đằng xa vẫn còn rất sáng. Từ tầng 32 nhìn xuống, Jimin bất chợt muốn so sánh cảnh đêm ở Los Angeles và ở đây, nơi nào thì cô đơn hơn?
- Ầy...
Phẩy tay một cái, Jimin tự cười bản thân mình. Giờ đã về đây rồi, Seokjin hyung đang ở ngay bên kia, anh nghĩ gì mà kì quặc vậy chứ? Còn chưa kể "crush cũ" cũng đang sống chung dưới một căn nhà, rồi cả công việc sắp tới, sợ muốn buồn chán cũng không thể được.
Suy nghĩ trong lòng ngừng lại giây lát. Hình ảnh người đàn ông ngoài kia với cậu nhóc Jungkook khối 10 ngày nào dần hiện ra trước mặt.
Ba năm, ba năm, ba năm? Thực sự mới chỉ ba năm trôi qua thôi sao? Jimin chưa bao giờ nghĩ sức mạnh của ba năm có thể lớn đến như vậy, dễ dàng biến một cậu nam sinh chơi bóng rổ có nụ cười đáng yêu ngày nào trở thành một người đàn ông cơ bắp với khuôn mặt đã dần góc cạnh.
Đứng lùi xa cửa kính một bước, Jimin tự nhìn hình bóng mình trên kia.
Nhưng mà chính anh cũng thay đổi rồi đó thôi. Một lớp trưởng gương mẫu với cặp kính dày cộp giờ đã trở thành chàng thanh niên biết nhuộm tóc màu, biết đeo khuyên tai. Đôi khi anh tự hỏi bản thân mình thích một Jimin như thế nào hơn? Những thứ xưa cũ quê mùa hay hiện tại thức thời như vậy? Quả là một câu hỏi khó trả lời...
Ngón tay nhỏ cọ cọ lên đầu mũi, Jimin lại nghĩ tới chàng trai đang sống cùng anh dưới một mái nhà.
Thật là kì lạ. Nói anh thực dụng toan tính cũng được, thích ôm việc vào người cũng được. Nhưng tính Jimin chính là như vậy, làm việc gì cũng sẽ tính toán trước sau. Cái tính cách vốn đã ăn sâu vào máu nhờ những năm tháng bên mẹ, anh cũng không phàn nàn gì. Chỉ duy có một điều buồn cười đó là anh lúc nào cũng suy tính, lúc nào cũng cân nhắc. Vậy mà trăm tính nghìn tính, tính đi tính lại, tính tới tính lui, bằng một cách nào đó, cứ liên quan tới Jungkook, là lại tính lệch.
Quen biết là lệch.
Lỡ yêu là lệch.
Âm thầm bày tỏ cũng là lệch...
Rõ ràng biết Jungkook đã từng cùng CLB vũ đạo với Seokjin hyung, nhưng lại không tài nào nghĩ ra hai người họ lại làm chung một chỗ, không những thế còn ở cùng một nhà. Jimin thừa nhận. Anh thừa nhận việc nhìn Jungkook như một người chưa từng quen là điều không thể. Nhưng Jimin sống ở đây là vì Seokjin hyung, muốn anh chuyển đi vì sự có mặt của Jungkook? Khóe môi Jimin khẽ nhếch lên. Thật là nực cười! Anh bây giờ còn đang muốn xem rốt cuộc cái cảm giác gặp lại crush cũ mà người ta vẫn nói rốt cuộc là như thế nào đây.
Tặc lưỡi một cái, Jimin quyết định để lại đống lộn xộn này cho ngày mai, hoặc ngày kia, khi bắt buộc phải đối mặt với cậu ấy. Còn bây giờ thì chẳng có gì quan trọng hơn việc dọn dẹp đống đồ này và ra ngoài giải quyết cái bụng đói meo của anh trước đã. Nghĩ vậy, Jimin liền đi loanh quanh tìm công tắc để bật điện phòng ngủ, vừa ra ngoài vừa nhẩm đoán Jin hyung đã để lại cho anh món gì đây.
...
Và hẳn rồi. Lệch với những gì đã suy tính, mọi chuyện lại đến sớm hơn Jimin dự định.
Gần hai giờ sáng, Jungkook vẫn đang nằm dài trên sofa vừa ăn vừa xem bộ phim tình cảm đã hot từ mấy năm trước. Đứng từ đằng sau, anh nhìn cái dáng nằm uể oải của cậu ấy, trong đầu hiện lên những suy nghĩ loanh quanh.
Anh nên làm gì đây? Vào bếp lấy bữa tối, vừa ngồi ăn cùng vừa trò chuyện với cậu ta làm quen như lần đầu gặp gỡ? Không được, quá thân thiện. Hay anh chỉ đi qua như làm không biết, rồi cứ vậy yên ổn ăn uống bên trong? Quá bất lịch sự cũng không nên.
Thôi, có lẽ anh sẽ đi qua đơn giản cười chào xã giao cậu ta một cái, rồi cứ thế vào bếp lẳng lặng thưởng thức bữa tối ngon lành đang đợi chờ. Thực sự thì thứ bây giờ Jimin muốn duy trì với Jungkook cũng chỉ là một mối quan hệ bình thường. Giữa người với người. Nhạt như nước cất.
Nhưng mà giống như chính anh đã nói, cái gì cứ hễ dính tới người đó là y như rằng bao nhiêu tính toán cũng đều sai cả...
Giây phút Jimin nhìn thấy cái dáng người to lớn đó lười biếng ngồi dậy, tóc tai rối bù, miệng nhồm nhoàm đống bỏng ngô và xung quanh ngập tràn vỏ kẹo dẻo. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, khuôn miệng đã định mở sẵn của anh, đột nhiên không thể nở nổi một nụ cười.
...
Jungkook nhìn anh ta. Anh ta cũng nhìn lại cậu. Đôi mắt mệt mỏi sau nhiều giờ cắm cúi vào màn hình nhờ có cái nhìn kia mà sáng rõ bất thường. Lời chào xã vốn giao định nói của cậu vì một lý do gì đó vẫn đứng yên trong cổ họng.
Anh ta bước qua, vừa đi vừa chằm chằm vào mặt Jungkook. Cậu cũng như thế, nhìn anh ta hai mắt thậm chí còn không hề chớp lấy một lần. Cho tận đến khi bóng lưng người kia đi hẳn vào trong bếp, Jungkook mới lại giật mình, đầu óc trở nên rỗng tuếch, tự hỏi vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?
Người trong bếp vẫn ăn uống rất tĩnh lặng, thỉnh thoảng cái đầu đen bên ngoài lại lơ đễnh nhìn xuyên qua khe hở của kệ trang trí mà ngó vào. Bộ phim đang dần đến hồi kết không thực sự thu hút sự chú ý của Jungkook nữa. Cái thái độ kì lạ của người trong kia mới là thứ làm cậu khó chịu hơn.
Một trong những lý do khiến người ta không thích mắt một mí, đó là nếu nó chỉ cần hơi híp lại một chút thôi thì trông đã rất là điêu rồi
Vậy nên là Jungkook hiện tại chưa thể tìm ra một lý do nào khiến bản thân phải chịu đựng sự ghét bỏ trắng trợn đến như vậy. Ông anh này rõ ràng là muốn gây sự với cậu đây.
...
Xử lý gọn gàng phần ăn Jin hyung để lại, Jimin cẩn thận rửa từng chiếc bát trong bồn. Cảm giác nhộn nhạo từ khi nãy vẫn còn chưa hết nhưng lý trí nói với anh rằng tốt nhất hãy coi như không thấy gì mà về thẳng phòng mình. Thế nhưng quả nhiên mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đấy. Còn chưa ra tới phòng khách, Jimin đã lại chạm mặt cậu ta lần thứ hai.
Lần nay thì thái độ của cả hai đã rõ ràng hơn rất nhiều. Jungkook lướt qua anh để đi tới cửa phòng vệ sinh. Chỉ một cái liếc mắt trong tích tắc cũng làm thứ đang cào cấu trong lòng anh càng trở nên càng khó chịu hơn mười lần. Và chỉ vài giây sau đó, lửa nóng từ trong bụng được đẩy lên tới tận lồng ngực khi Jimin nhìn đống lộn xộn mà cậu ấy để lại bên ngoài. Bỏng ngô, kẹo dẻo, giấy ăn la liệt từ trên bàn đến ghế sofa rồi rớt cả xuống sàn nhà.
Đôi mắt một mí nhìn chúng hơi nheo lại, giây lát cả người anh bỗng trở nên bứt rứt không yên. Không đợi một giây suy nghĩ, Jimin bước nhanh đến đống lộn xộn trước mặt. Vơ hết cả đồ ăn lẫn rác. Tất cả mang đi vứt ra ngoài, không sót một thứ gì. Dù nhất thời không thể gọi tên cái cảm giác này, nhưng Jimin chắc chắn đã rất lâu rồi anh mới muốn ném một thứ gì đấy đi như vậy. Nhìn đống đồ ăn của Jungkook dần biến mất sau nắp thùng rác, bằng một cách nào đó lồng ngực Jimin như thấy dễ thở hơn hẳn.
Mò hết dưới gối ôm lẫn cả gầm bàn, đảm bảo không còn một chút gì còn vướng lại, ''chàng trai sạch sẽ'' mới nhẹ nhàng ném những cái kẹo cuối cùng vào thùng rác. Xong xuôi, vừa yên tâm phủi tay định đi về phòng thì tiếng hớt hải từ đằng sau đột nhiên vang lên giữ anh lại.
- Này! Này! Này! - chàng trai vừa xuất hiện đã lập tức bước tới đứng chặn trước mặt Jimin - Anh vừa làm cái gì vậy?
Jungkook hai mắt mở to nhìn anh thắc mắc. Jimin lờ đi biểu cảm của cậu, nhẹ nhàng nhấc chân ra khỏi nút ấn của thùng rác, thản nhiên trả lời.
- Làm cái gì cơ?
Jungkook nhìn gương mặt vô tội kia lòng tràn ngập khó hiểu.
- Jimin-ssi, em đang hỏi là anh vừa làm gì đống đồ ăn trên bàn của em rồi?
- Àh! - cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang một bên, không vội vàng trả lời - Cái đống rác đấy hả? Anh thấy bừa quá nên đã dọn đi rồi.
- Dọn đi rồi? - cổ Jungkook hơi vươn ra - Không phải là anh vứt hết đi rồi đấy chứ?
Cậu nhìn anh ta, thái độ dửng dưng của người kia như vậy là đã đủ biết câu trả lời. Vội vàng mở nắp thùng rác, Jungkook nhất thời không thể tin vào mắt mình.
- Jimin-ssi! - trong giọng nói có chút khó chịu - Anh có vấn đề gì vậy? Sao tự dưng lại vứt đồ của người khác vào thùng rác? Anh ít nhất cũng nên hỏi tôi trước khi động vào chúng chứ?
Người kia thấy biểu cảm bị bất công của cậu cũng khoanh tay cứng rắn nghiêm khắc.
- Jungkook-ssi, thái độ của cậu là cái gì đây? Làm ơn nhớ đây là phòng khách, khu vực sinh hoạt chung. Cậu vứt bừa bãi đồ ăn ở đấy tôi còn chưa nói. Người khác ngứa mắt nên mới mất công dọn hộ cậu. Không cảm ơn được một tiếng thì thôi, cậu có tư cách gì mà to tiếng với tôi?
Jungkook nghe vậy cả người liền thở hắt ra, to tiếng thắc mắc.
- Anh đang nói gì vậy? Ai mượn anh dọn hộ? Em mới vào nhà vệ sinh năm phút mà anh đã kịp vứt hết đồ ăn dở vào thùng rác là thế nào hả?!!
- Vậy thì cái đấy là lỗi của cậu chứ? - Jimin cũng không chịu thua - Cậu biến mất khỏi phòng khách rồi để lại một bãi chiến trường như vậy, ai mà biết cậu đi năm phút hay đi hẳn? Cần thứ gì thì phải giữ bên mình thứ ấy, đến lúc mất lại trách người khác sao?
- Rồi ý anh là em phải mang hết kẹo bánh đồ ăn vào nhà vệ sinh ấy hả?
- Đấy là quyết định của cậu.
Hai mắt Jungkook theo câu nói kia mà tròn xoe bất ngờ. Đây là kiểu cãi lý gì vậy? Đến Seokjin hyung cũng không cãi với cậu kiểu đó.
- Hoặc là cậu nên dọn sạch chúng trước khi đi.
Jimin tiếp tục bâng quơ trả lời. Cái này muốn chọc điên Jungkook có phải không?
- Này anh thôi ngay đi nhé! - anh chàng cao hơn không thể tiếp tục kiên nhẫn - Thực sự thì em chỉ rời khỏi đây có 5 phút thôi đấy. Mà lúc nãy không phải là... - giọng cậu hơi ngừng lại - rõ ràng lúc nãy anh cũng biết em chỉ đi vệ sinh còn gì. Park Jimin, là anh khó chịu với em nên cố tình gây sự đúng không?
Cái thái độ như bản thân không liên quan của người kia càng làm Jungkook muốn gào vào mặt anh hơn. Jimin nhíu mày hơi tức giận.
- Này cậu ăn nói cho cẩn thận! - anh đẩy nhẹ cơ thể đang gần hơn về phía mình - Tôi là mẹ cậu hay sao mà phải để ý cậu đi vệ sinh lúc nào? Cậu có phải là trẻ con cần thay tã không hả?
- Anh nói cái gì???
Jungkook kêu lên, đầu ngửa nhìn trần nhà. Khí nóng như đang trào lên từ dưới bụng. Suy nghĩ trong đầu theo đó cũng rối tung cả lên. Quả thật là hiếm lắm mới gặp được người ngang bướng đến mức này. Jungkook tròn mắt đón lấy cái nhìn ''khinh miệt'' của người kia. Trong phút chốc tức giận không thể thốt nên lời.
...
Tiếng cãi cọ cứ thế lớn dần, từ từ len lỏi vào khe cửa các phòng ngủ khác. Người trong đó cũng không thể nào tiếp tục ngủ nữa, bèn mắt nhắm mắt mở quơ chân tìm dép rồi lững thững bước ra ngoài. Còn chưa kịp than thở, Seokjin đã lại bị tra tấn bởi hai con người đang say sưa tranh cãi ngoài kia.
- Park Jimin! Anh nhìn trong thùng rác đi! Xem anh vứt cái gì đi này.
- Làm sao?
- Vỏ thì ít mà đồ ăn thì nhiều. Dọn thì cũng phải dọn tử tế chứ? Sao anh có thể bất cẩn đến như thế hả?
- Vậy hả? Xin lỗi nhé. Tôi bị cận từ hồi đi học, vừa rồi lại không đeo kính. Biết làm sao giờ?
- Lạy chúa. Cận thì phải đeo kính vào rồi hãy đi ra ngoài chứ đồ bốn mắt!
- Cái gì? Cậu gọi ai là đồ bốn mắt? Đừng nghĩ ít tuổi hơn thì tôi sẽ nhường nhé. Tôi nhịn cậu đủ lắm rồi đấy.
- Là ai đang nhịn ai hả? Nói cho anh biết, tất cả những người lãng phí thức ăn đều sẽ không được lên thiên đường!
- Còn cái thể loại bừa bộn ở bẩn như cậu thì sẽ được lên đó chắc?
- Này! Chưa từng có ai nói em ở bẩn nhé. Chính anh bị bệnh sạch sẽ quá đà thì có.
- Sạch sẽ quá đà cũng còn hơn là sống trong môi trường ô nhiễm như cậu. Đồ con lợn to xác ở bẩn!
- Anh có chắc là mình không bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không hả? Mà anh gọi ai là con lợn to xác???
- Tôi gọi ai thì người ấy tự biết! Đồ con lợn to xác rối loạn ở bẩn!!!
Cuộc cãi vã dường như không có hồi kết. Hai tai Seokjin nhìn chung không nghe lọt được từ nào, cũng không hiểu hai người đằng kia đang gào thét vì cái gì nữa.
- Mấy đứa có chuyện gì vậy? - Seokjin uể oải lên tiếng.
- Hyung! Anh xem...
Cả hai đồng thanh gọi anh lớn cùng một lúc, lại tức giận quay sang nhìn nhau. Biết chúng nó còn định tiếp tục tranh cãi, Seokjin liền nhăn nhó, cáu gắt như ra lệnh.
- Xem cái gì mà xem! Đêm rồi còn lắm chuyện cái gì nữa. Nghĩ nhà này có mỗi hai đứa hả?
Sự bực tức trong giọng nói của Seokjin trong phút chốc cũng làm thái độ hai nhân vật chính của cuộc cãi biết điều dịu hẳn lại. Thấy thế, người kia cũng tỏ vẻ ôn hòa hơn, hai mắt lim dim chậm rãi từ tốn.
- Được rồi, được rồi. Jimin, Jungkook, hai đứa xem giờ đã mấy giờ rồi? Mau về phòng ngủ đi đã. Có chuyện gì mai nói. Hai đứa không ngủ cũng phải nghĩ đến người khác chứ. Còn Yoongi vừa mới về thì sao?
Câu nói vừa dứt, Jungkook liền quay sang cánh cửa ngoài cùng, ánh mắt hơi dịu đi một chút. Vài giây lại nhìn thẳng vào khuôn mặt bướng bỉnh đang sát cạnh bên dưới. Cuối cùng cậu khẽ nghiến lấy hàm, thả cái cố tay bé teo của Jimin rồi lướt qua chỗ Seokjin.
- Hyung, anh nhìn thấy rồi đấy. Không phải em không muốn hòa thuận với anh ấy, là anh ấy quá đáng với em trước. Mai sau có thế nào cũng đừng trách em.
Nói rồi chàng thanh niên to lớn về phòng bực tức đóng cửa. Seokjin còn chưa kịp thở dài, người còn lại đã đứng trước mặt anh cũng phẫn nộ không kém.
- Hyung! Em xin lỗi. Em rút lại những gì đã hứa về việc sẽ đối xử tốt với cậu ta.
- Jimin-ah...
- Hyung, anh có biết người ta sau nhiều năm khi gặp lại crush cũ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là gì không?
- Là gì?
Seokjin khổ tâm nhăn nhó. Jimin kìm nén trả lời.
- Là không thể hiểu nổi tại sao mình lại từng thích một thằng ngốc như vậy!
Nói rồi anh cũng ức chế bỏ về phòng, để lại Seokjin một mình bơ vơ trong phòng khách. Nhìn hai cửa cạnh nhau vừa bị đóng sập lại, anh băn khoăn suy nghĩ. Rốt cuộc quyết định để hai đứa nó lại gần nhau của anh, là đúng hay sai đây?
___________
End chap 4.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip