15. Broken
Tại sao anh lại ở đây?
Tại sao anh lại bị như thế?
Và tại sao anh biệt tăm biệt tích lâu đến như vậy?
Vô vàn câu hỏi thi nhau hiện ra trong đầu Taehyung. Chúng hỗn loạn và dồn dập như thủy triều dâng lúc chập tối. Thần trí anh rối tựa tơ vò, tim đập mạnh vì sợ hãi.
"Taehyung-ssi, cậu không sao chứ?" Donggun lo lắng hỏi.
"..."
"Taehyung-ssi?"
"V-vâng, sao?"
Như bị đánh thức, Taehyung giật bắn người. Anh lắp bắp trả lời, mắt vẫn dán chặt vào Yoongi đang bất tỉnh.
"Mặt cậu tái mét hết rồi."
"Hả, gì?"
"Cậu ổn chứ?"
"Tôi... tôi ổn."
Nói rồi, anh bắt tay vào việc xử lý vết thương cho Yoongi trước sự lo lắng và bối rối của những y tá xung quanh. Sắc mặt của Taehyung lúc ấy rất lạ, họ chưa từng thấy qua Taehyung như vậy bao giờ. Đôi mắt anh căng tròn, đuôi mắt hơi ươn ướt. Dù anh đã cố giấu nhưng mọi người vẫn có thể thấy được bả vai vững chải của người bác sĩ trẻ khẽ run rẩy. Taehyung thật sự khác với mọi ngày. Có lẽ anh đang hoảng sợ, đau lòng. Mà tác nhân gây ra sự thiếu chuyên nghiệp ấy đâu ngoài ai khác, chính là tên lưu manh xinh đẹp đang nằm trên băng ca kia. Tất cả mọi người có mặt lúc đó, ai cũng nổi lên trong mình sự tò mò về thân phận của Min Yoongi.
Đèn phòng cấp cứu sáng liên tục 8 tiếng, sau đó tắt đi.
Sau khi thức trắng cả đêm để xử lý vết thương cho Yoongi, Taehyung mệt muốn lả người. Dù trực đêm là chuyện bình thường đối với anh, nhưng việc đối diện với Yoongi trong tình trạng thương vong như vậy thật đúng là quá sức. Taehyung là con người của cảm xúc. Khi anh xúc động, anh sẽ chẳng thể nào kiểm soát được bản thân của mình. Việc giữ cho mình tỉnh táo suốt đêm qua đã rút hết mọi năng lượng tinh thần của anh. Anh đã phải cắn chặt răng chịu đựng để không bật khóc, anh đã phải căng hết dây thần kinh não để ngăn đôi tay mình run rẩy, anh đã phải làm rất nhiều thứ.
Mũi may cuối cùng đã xong, Taehyung ngồi thụp xuống sàn phòng phẫu thuật lạnh tanh, giương cặp mắt ngơ ngác nhìn y tá đẩy Yoongi sang phòng hồi sức.
"Taehyung-ssi, cậu đói bụng không?" Cô y tá trẻ vừa thu dọn đồ đạc, vừa quan tâm hỏi han anh.
Taehyung lắc đầu nguầy nguậy. Anh không đói, anh chỉ mệt thôi.
Anh muốn liên lạc cho Jimin, chứ nếu giữ trong lòng hoài anh sẽ điên mất.
"Chắc cậu mệt lắm." Cô y tá cười an ủi. "Lâu rồi không có ca nào nặng như vậy, Taehyung-ssi vất vả rồi."
"..."
"Đã liên lạc được cho người nhà bệnh nhân chưa?" Trường khoa Park cằn nhằn bên cạnh Yoongi ngủ say như chết. Ông vừa kiểm tra sơ lược thương thế, vừa cau có mặt mày.
Bệnh nhân bất tỉnh suốt ba ngày, và người nhà bệnh nhân không thể liên lạc được.
Nếu cứ cái đà này, e rằng công tác y tế cho Yoongi sẽ phải bị hoãn vô thời hạn.
"Vẫn chưa, thưa trưởng khoa."
Trưởng khoa Park thở dài.
Ông thấy cảm thương cho cậu trai đang nằm hôn mê kia.
Thương tật nặng như vậy, đến bệnh viện cũng phải tự mình lê từng bước tới cổng rồi ngất xỉu. Không ai quan tâm cậu ta, không ai cứu giúp cậu ta. Đến cả người thân, cha mẹ, anh chị em, cũng không ai thèm đoái hoài.
Trưởng khoa Park tháo ống nghe tim đeo vào cổ, ông lắc lắc đầu rồi bước ra khỏi phòng.
***
Jimin ngâm mình trong bồn tắm lạnh tanh. Anh úp mặt xuống nước, cố làm cho bản thân ngạt thở để lấy lại bình tĩnh.
Taehyung vừa gọi cho anh, thông báo về việc Yoongi.
Jimin tự cảm thấy số phận sao thật trớ trêu. Cái người tên Min Yoongi ấy, vốn là một nhạc sĩ tài ba với tương lai đầy triển vọng. Cớ sao lại phải gánh chịu quá nhiều cay đắng?
Những thứ mà Yoongi đã chịu, Jimin thực sự không dám nghĩ đến.
Đó là khi 16 tuổi, anh bị đuổi khỏi nhà, phải phiêu bạc nơi thủ đô xa lạ. Đó là khi 23 tuổi, anh chấp nhận hiến một quả thận để cứu đứa em không cùng huyết thống. Đó là khi 25 tuổi, "người thân" của anh, những người đã xua đuổi anh, ban tặng cho anh món nợ 100 triệu won. Đó là khi 36 tuổi, anh phải tự mang thân xác bị thương tật của mình đến tận cổng bệnh viện, với hy vọng được cứu chữa.
Jimin bật khóc.
Yoongi quá đỗi tốt đẹp, nhưng tại sao cuộc đời của anh lại không?
Jimin gào khóc thật to. Anh để mặc cái giọng trầm khàn của mình lan rộng khắp phòng tắm. Như một cái vòi nước bị nén lâu ngày, anh tuôn trào ra những đợt cảm xúc vô cùng mạnh mẽ.
Anh nghĩ đến Yoongi, nghĩ đến những người anh em của mình, nghĩ đến tình yêu của mình.
Giá như có một điều ước, anh sẽ ước cả bảy người họ chưa từng gặp gỡ.
Ngâm nước hơn một giờ, Jimin trở ra với thân thể lạnh như băng. Đôi vai anh tuy có chút run, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp kiêu ngạo. Vắt ngang bụng anh là chiếc khăn tắm nhỏ màu trắng, dưới chiếc khăn ấy thoắt ẩn thoắt hiện đôi chân thon dài, khỏe mạnh.
Jimin lười sấy tóc, anh chẳng thèm lau đầu, cứ lắc lắc vài cái rồi để mặc cho nó tự khô.
Điện thoại ting ting hai tiếng, có tin nhắn. Jimin phóng cặp mắt đỏ hoe đến nơi phát ra âm thanh, anh nuốt nước bọt để điều chỉnh bản thân. Sau đó, tiến tới xem tin nhắn.
Là tin nhắn của Jungkook.
Câu cú ngắn gọn, hàm ý rõ ràng mạch lạc, Jungkook lại muốn mời anh đi ăn.
Jimin thở dài chán chường. Nếu là anh của hơn 10 năm trước, có lẽ anh đã phát điên nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nhưng hiện tại, một chút xúc động anh lại chẳng mảy may có. Jimin chỉ cảm thấy mệt, rất mệt. Anh mệt với Jungkook, mệt với cô bạn gái của cậu, giờ lại mệt với cả Yoongi. Mọi thứ rắc rối cứ dồn dập bủa vây anh như thú đói vồ mồi. Jimin chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, để khi tỉnh dậy anh là một con người khác.
Anh bận rồi, khi khác đi.
Gửi xong tin nhắn, Jimin nằm phịch xuống chiếc giường king size xa xỉ. Mắt anh nhắm nghiền, hai tay dang rộng vô lực. Anh thiếp đi, tiếp tục bỏ lơ hộp bánh gạo nóng hổi ngoài bếp.
Sáng hôm sau, Jimin dậy trễ. Dù đã ngủ hơn 10 tiếng nhưng cơ thể của anh vẫn cứ kêu gào đòi nghỉ ngơi. Mặc dù rất muốn viện một lý do bệnh tật nào đó để xin nghỉ nhưng anh lại không làm. Cơ thể anh có thể lười biếng, nhưng lý trí thì tuyệt đối không. Jimin không cho phép bản thân mình có bất kì sự lơ đễnh nào. Có thể nói lao động chính là lẽ sống của cả cuộc đời anh.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Jimin để mặc bụng đói meo mà đi thẳng đến studio.
Thang máy "Ting" một tiếng, báo hiệu đã đến nơi. Jimin lờ đờ lê từng bước chân tới trước cửa phòng tập. Anh chun mũi, hình như có mùi đồ ăn đâu đây thì phải...
Không ngoài dự đoán của anh, vừa mở cửa ra, anh đã thấy Jungkook ngồi phịch trên sàn, bao quanh cậu là đủ thứ đồ ăn, còn trong miệng cậu thì đang ngậm cái đùi gà quay vàng ươm.
Jungkook nở nụ cười tinh nghịch với Jimin, môi vẫn còn vương dầu mỡ. Mái tóc đỏ rực của cậu được buộc thẳng lên như cây dừa trông rất đáng yêu. Đôi mắt cậu híp lại, lún đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện trông ngọt ngào vô cùng. Jimin đơ cả người, trong phút chốc, anh đã tưởng Jungkook là Kookie của anh.
"Chào buổi sáng hyung." Jungkook vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói. "Anh vào ăn chung đi."
"..."
"Có thịt heo chiên xù anh thích nè." Jungkook chồm người lên mở một cái hộp giấy được đóng gói kĩ càng. Sau đó, một hộp cơm thịt heo chiên xù đầy ắp cùng mùi thơm nức mũi đập vào mặt Jimin.
Mắt Jimin ửng đỏ, sống mũi anh cay nồng. Quá giống, người đàn ông trước mặt anh rất giống Kookie của anh, nhưng đó chẳng phải là của anh nữa rồi.
Đợi hoài nhưng thấy Jimin vẫn đứng chết trân mà không mảy may phản ứng, Jungkook có phần sốt ruột.
"Jiminie hyung, anh sao thế?"
"..."
"Có thể anh không thích nhưng anh ăn một chút đi, em lỡ đặt rồi."
"..."
"Anh không ăn thì cơm sẽ nguội đó, thịt cũng sẽ tanh đi."
Jimin hít thở sâu, cố điều hoà đợt xúc động sắp sửa dâng trào.
Quá giống, thật sự quá giống.
"Em làm thế được gì, Jungkook?" Giọng anh lạnh tanh, nhưng nghe kĩ thì có phần run rẩy vụn vỡ.
Jungkook ngớ cả người.
"Em đâu phải kẻ khờ, đúng không? Em hiểu anh mà." Jimin cười. "Em thấy rõ tình cảm của anh, em biết rõ nỗi đau của anh, em hiểu tất cả."
"Jimin, anh đang nói cái gì-"
"Chẳng phải em muốn quan hệ chúng ta là tình anh em đơn thuần sao? Nếu thế xin lỗi, anh không thể làm được."
"..."
"Anh yêu Kookie của anh, chưa-bao-giờ ngừng yêu. Nhưng Kookie của anh đã chết rồi."
Jungkook nín thở.
"Cho nên, anh xin em, đừng khiến anh nhớ về em ấy." Jimin cố nén lại sự xúc động của mình. "Em hiểu anh đang nói gì đúng không?"
Jungkook mở tròn hai mắt nhìn chăm chăm Jimin. Cậu vẫn chưa hiểu anh đang nói về cái gì.
"Jimin, anh hiểu lầm rồi... Em chỉ... chỉ tại anh từ chối đi ăn cùng em với Hyorin mãi nên em mới đặt đồ ăn đến phòng tập thôi..." Jungkook lúng túng giải thích. "Em biết anh không thích Hyorin... nên... nên cũng không gọi cô ấy đến ăn cùng..."
"..."
"Em chỉ muốn ngồi ăn một bữa cùng với anh... sau đó cùng nhau trò chuyện và... và hoà giải..."
"..."
"...Tại em biết anh vẫn còn giận... cho nên..."
Jungkook ngậm chặt miệng, cúi gầm mặt xuống như đứa trẻ đang nhận tội.
"Anh không cần những thứ này." Jimin lắc đầu cười trừ. "Anh không cần em phải tỏ ra quá quan tâm anh."
Jimin ngửa mặt ra sau, cố để nước mắt chảy ngược vào trong.
"Em có thể như em của 10 năm trước, lạnh lùng và dứt khoát như thế. Anh cũng đã quen với điều đó. Nhưng em đừng trở nên quá tốt đột ngột với anh."
"..."
"Bởi nó làm anh thấy sợ."
Jungkook há miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cậu vẫn tiếp tục cúi gầm mặt để chịu tội. Theo kinh nghiệm của cậu, khi Jimin đang cáu thì đừng nên nhảy vào miệng của anh ấy, điều đó chỉ khiến mọi việc tồi hơn.
Chỉ tiếc là, Jimin không hề cáu giận. Anh đang ở trạng thái cao hơn của cáu giận, là thất vọng cùng đau đớn.
"Em có thể có bạn gái, như Hyorin-ssi chẳng hạn, anh cũng chẳng còn hơi sức ghen tuông. Mặc dù đôi lúc anh muốn giết chết cô ta đi."
Jungkook ngạc nhiên.
"Em có thể làm bất cứ thứ gì em thích, chỉ trừ việc đối xử tốt với anh."
"Jimin, anh đang nói cái gì thế?"
"Em đừng cho anh thêm bất cứ hy vọng nào nữa."
"Hyung!"
Jimin chẳng hiểu vì sao mình lại thốt ra những lời này. Anh hiểu Jungkook chỉ muốn mời anh ăn một bữa ngon lành để chuộc lỗi, nhưng trời xui quỷ khiến, anh đã xấu xa xem việc tốt của cậu trở thành việc hèn mọn ích kỉ. Anh đã cho rằng cậu lại muốn xem dáng vẻ đau khổ của anh như cậu đã từng.
Có lẽ là do đã chịu đựng quá nhiều, có lẽ là do tai nạn đột ngột của Yoongi đã bức một người đàn ông 34 tuổi đến phát điên. Giờ đây, anh như một đứa trẻ tuổi teen bồng bột nhạy cảm và yếu đuối tựa bồ công anh. Đứng đó sướt mướt quở trách cậu bạn trai cũ, hệt như những bà nội trợ bùng nổ vì phải chịu quá nhiều áp lực trong những series dài tập anh hay xem.
"Hyung!"
Tiếng kêu và cái lay người của Jungkook đưa anh về thực tại. Jimin cảm thấy mắt mình có chút ướt. Có lẽ tuyến lệ của anh đã vỡ vụn vì sức ép quá lớn.
"Anh xin lỗi." Jimin hớt hải đưa bàn tay bé xíu quệt đi những giọt nước trong suốt trên khuôn mặt mình.
"Anh có ổn không? Đêm qua anh khóc hả? Mắt anh sưng húp rồi kìa." Jungkook lo lắng.
Cậu vươn tay muốn giúp Jimin lau nước mắt, đồng thời cùng muốn kéo cơ thể bé nhỏ đang run bần bật kia vào lòng. Để ôm thật chặt, để hơi ấm của mình xoa dịu sự vụn vỡ của cơ thể đó. Nhưng tay chưa đi được một nửa đã bị Jimin mạnh mẽ gạt qua một bên.
"Anh xin lỗi. Em coi như chưa xảy ra chuyện gì đi." Jimin lạc giọng. Nói rồi, anh bỏ ra khỏi phòng tập, để lại Jungkook ngơ ngác nhìn theo sau.
Jungkook có phần lúng túng, cậu thật sự không biết phải làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip