«9» END


thứ tư vào lúc bảy giờ sáng. bầu trời hôm nay có vẻ khá tệ, mây đen đến rất nhiều, khả năng mưa hôm nay là tám mươi phần trăm. chaeyoung đang đứng sau khung cửa sổ. cô thở dài rồi quay lại khi nghe thấy tiếng nói của jungkook.

"còn một tiếng nữa tới tám giờ đấy vợ, hai mươi phút nữa mình đi đến studio nhé"

"jungkook này, mình chụp ở nhà nhé"

"sao vậy?"

"mình có máy ảnh ở nhà đấy chụp ở nhà nhé"

"nhưng mà... mình đã nói với chú jiyong là đến chụp rồi mà em"

"anh gọi xin lỗi chú ấy đi, chúng ta sẽ quay lại sau, hôm nay em mệt không đi nổi"

"thôi được rồi để anh gọi chú"

jungkook vào phòng lấy chiếc máy ảnh và đặt nó lên chân máy. anh ngồi bên phải, cô ngồi bên trái, jungwoo ngồi ở giữa. gia đình họ hạnh phúc như thế đấy nhưng đời lại nỡ chia cách họ.

"máy đếm mười giây nhé, cười lên nào"

1

2

3

...

10

cười nào

"hình đẹp không anh?"

"đẹp lắm"

"jungkook lấy bánh ra đi anh"

jungkook mở tủ lạnh và mang chiếc bánh to khổng lồ ra. jungwoo hạnh phúc lắm vì sinh nhật năm tuổi, cậu được đón cùng cả bố và mẹ.

"bánh đây bánh tới rồi đây"

"happy birthday to you, happy birthday to you mừng ngày jungwoo sinh ra đời, happy birthday con trai" nước mắt chaeyoung rưng rưng nhưng cô phải kìm nén nó.

jungkook biết cô đang muốn khóc liền ôm vợ vào lòng và nói nhỏ. "cám ơn em vì đã là vợ anh"

jungwoo lúc đấy bỗng la lên.

"mưa rơi kìa bố mẹ, mình sẽ được thấy cầu vồng nữa"

chaeyoung nhìn ra ngoài của sổ, mưa đang rơi có nghĩa là cô phải rời đi. lần rời đi này là không bao giờ trở lại nữa. cuối cùng thì ước nguyện được gặp lại jungkook và jungwoo cũng đã được trọn vẹn.

jungwoo xem ti vi cùng bố. chaeyoung thì vẫn còn ở trong bếp. cô đang làm món trứng cuộn mà hai bố con rất thích và viết lên đấy một tờ giấy note.

"jeon jungkook, chăm sóc con cho tốt nhé. cám ơn anh vì đã là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng em yêu. cho dù có ở nơi đâu em vẫn yêu anh"

chaeyoung bước vào phòng để nhìn rõ những kỉ niệm mà cô đã trải qua cùng anh, buồn vui đều có thậm chí những điều khó khăn nhất trong cuộc sống cô và anh cũng đã cùng nhau vượt qua. nước mắt cô rơi không kiềm được nữa.

"jungkook, em phải làm sao đây, em sẽ nhớ hai người lắm"

cô nhìn thấy trên giường có một tấm vé liền cầm lên.

"vé tàu đến thiên đường - chuyến tàu 2N9"

cô biết khi thấy tấm vé này thì ngay lập tức cô phải quay lại vị trí của nơi cô bước xuống. đấy là đường ray hanam nơi mà jungwoo chạy theo cô.

cô rời đi ở cửa sau nhà mà không để cho hai bố con biết. jungwoo ngồi ở phòng khách chạy khắp nhà kiếm cô nhưng không thấy. cậu khóc to, mẹ cậu một lần nữa lại rời đi.

jungwoo nhìn vào bức tranh mấy hôm trước cùng mẹ vẽ. trên đấy cô viết rằng "mẹ không thích mưa bởi vì khi trời mưa mẹ phải rời đi jungwoo à, con phải sống thật tốt nhé mẹ sẽ dõi theo con"

cậu chạy thật nhanh ra đường ray hannam ở phía sau khu phố nhà cậu. jungkook buồn bã biết rằng cô đã rời đi và chạy theo jungwoo, anh sợ cậu sẽ có chuyện gì nếu đi đến đấy một mình. khi tới nơi chuyến tàu ấy đã đến, jungkook ngạc nhiên trước tàu lửa lớn trước mắt mình. xa xa là bóng dáng nhỏ bé của chaeyoung đang xếp hàng dài chuẩn bị lên tàu.

cô ra hiệu rằng không thể rời khỏi hàng được và người còn sống không được phép bước vào khu vực kiểm soát vé. Jungkook hiểu, đau đớn và gọi tên cô, nước mắt anh rơi rất nhiều.

"chaeyoung"

jungkook giữ tay jungwoo lại vì anh biết thằng bé sẽ chạy vào bên trong ấy.

chaeyoung quay lại nhìn anh và vẫy tay chào tạm biệt "em yêu anh". cuối cùng con tàu lớn ấy cũng đã rời đi trong chớp mắt.

chuyến tàu 2N9 duy nhất cuối cùng sau cơn mưa là điểm kết nối giữa người đã mất có ước nguyện muốn quay lại để gặp người thân nhưng sẽ rời đi khi ngày mưa trở lại. cũng giống như chaeyoung, cô ước rằng mình sẽ gặp được jungkook và con mình, một cơ hội cuối cùng để được gặp họ trước khi quay về nơi kia, có thể những kí ức của cô về thế giới này sẽ biến mất vĩnh viễn sau khi rời đi nhưng hình ảnh anh và jungwoo cô nhất định sẽ ghi nhớ.

jungkook ôm lấy jungwoo một lần nữa và nói.

"mẹ sẽ quay về thôi, trong ký ức của hai bố con mình, jungwoo à"

cô gần anh, dù anh thậm chí không thể thấy được cô. cô bên cạnh anh, dù chúng ta đang ở hai nơi cách xa nhau lắm. cô ở trong trái tim anh, trong suy nghĩ của anh, trong cuộc sống của anh, mãi mãi.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip