15.5

Chương 05

15.

Ngày hôm sau, Jeon Jungkook đưa tôi trở lại trường học.

Trước khi rời đi, thầy trả lại cho tôi bản kiểm điểm mà tôi đã nộp hôm trước.

Rõ ràng thầy biết tờ giấy nhàu nát này có nhiều nội dung do tôi trực tiếp dùng công cụ dịch để phiên ra nhưng vẫn nhận xét ​​rất nghiêm túc.

Điều này khiến tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã chẳng bỏ chút tâm tư nào vào đó cả, nhưng biết sao bây giờ, sự đã đành ~

...

Giờ nghỉ trưa, giáo viên môn kiến ​​trúc gọi cho tôi đến.

Cô muốn tôi và một người bạn trong lớp cùng thực hiện một dự án thiết kế về lịch sử kiến ​​trúc phương Tây.

Cô còn nói rằng hai đứa chúng tôi đều là những học sinh mà cô yêu mến, hy vọng rằng chúng tôi sẽ không làm cô thất vọng.

Bạn học đó tên Lee Hana.

Lee Hana rất nổi tiếng trong khoa, cậu ấy thường xuyên tham gia các hoạt động tập thể nên cũng có mối quan hệ rất tốt với các giáo viên và cố vấn học tập của bọn tôi.

Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi làm việc với cậu ấy.

Hôm nay vì trường học đã đóng cửa nên chúng tôi đành hẹn gặp nhau ở căn tin.

Vì sản phẩm lần này có dạng cuộn dài nên chúng tôi hẹn mỗi người thiết kế một nửa rồi sẽ mang ra ghép lại sau.

Sau khi phân phó xong, tôi lật đật trở lại ký túc xá, bật máy tính lên và gặp phải một chuyện cực kỳ đau đầu.

Chiếc máy tính cùi bắp không thể chạy phần mềm mô hình hóa của tôi nữa rồi.

Tôi cố gắng di chuyển con chuột một lúc.

Nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc.

16.

Văn phòng của Jeon Jungkook ở xa ký túc xá của tôi nhất, nhưng may mắn là với tư cách của một giáo viên thỉnh giảng, thầy có văn phòng riêng và một máy tính để bàn.

Tôi thò đầu qua khe cửa nhìn vào, không có ai trong văn phòng cả.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, đáng lẽ ra thầy nên có mặt trong văn phòng mới đúng chứ nhỉ.

Đang thất thần thì gáy tôi đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Vào văn phòng của tôi một cách đường hoàng khó lắm à?"

Đôi mắt của Jeon Jungkook sáng long lanh chẳng khác nào ánh mặt trời đằng xa kia vậy.

Nhưng may thay, dù có mê muội nhưng tôi vẫn không lạc lối đến độ quên mất việc quan trọng nhất...

"Máy tính của em bị hỏng mất rồi thầy ơi."

Thầy nheo mắt nhìn tôi rồi chỉ tay về phía văn phòng.

Jeon Jungkook xoay cây bút kim loại trong tay, trông có vẻ rất háo hức đón chào "những siêu phẩm mới" mà tôi chuẩn bị công bố.

Không để thầy thất vọng thêm nữa, tôi cũng nhanh chóng vào việc...

"Có một thiết kế mà em đang thực hiện cùng với người khác, nhưng em không thể chạy phần mềm tạo mô hình trên máy tính của em được. Thầy có thể cho em mượn máy tính dùng tạm được không ạ?"

Tôi đã cố gắng hết sức để khiến giọng điệu của mình trở nên đáng thương nhất có thể, nhưng thầy có vẻ không hề bị lay chuyển, ánh mắt thì rũ xuống, khiến tôi trong khoảnh khắc đột nhiên tự hỏi, rốt cuộc thầy đang nhìn vào đâu.

...??

Cây bút lách cách rơi xuống đất, có lẽ là va chạm khá mạnh với sàn nhà.

"Thầy Jeon, làm người không được, ít nhất là không nên..."

"Tại sao lại mặc váy ngắn như vậy?"

"???"

"..."

Thầy cúi người nhặt cây bút trên mặt đất lên, một làn gió khá nhẹ lướt qua tôi lên, khiến tà váy khẽ lay động, tuy nhiên chỉ nhấc lên một góc rất nhỏ, rất rất nhỏ.

Jeon Jungkook vội vã quay về bàn bật máy tính, và cùng lúc với âm thanh khởi động của máy tính vang lên, tôi vẫn có thể nghe được loáng thoáng những gì mà thầy đang nói.

"Khó bảo..."

"???"

17.

Vài ngày sau đó, máy tính của Jeon Jungkook đương nhiên bị tôi chiếm dụng.

Dù sao thì thầy ấy dạy tiếng Anh, bình thường cũng không dùng tới.

Nằm lên ghế sofa trong văn phòng đúng là dễ chịu, có buổi trưa tôi vừa đặt lưng xuống thì liền ngủ quên mất.

Lúc tỉnh lại rèm cửa đã được kéo lên, còn có ai đắp chăn cho.

Kim đồng hồ chuyển động chầm chậm, dán mắt vào bóng cây hắt qua khe cửa sổ, trong khoảnh khắc đó thật khiến khiến con người ta ngơ ngẩn...

......

Tôi và Lee Hana hoàn thành phần việc của hai đứa cùng một lúc, nhưng khi chúng tôi gửi mô hình cho nhau, tôi phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Thiết kế của Lee Hana phần lớn là sao chép.

Có lẽ cậu ấy nghĩ nghệ sĩ đó không nổi tiếng, copy sẽ không bị phát hiện chăng?

Nói thật, sao chép là hành vi đáng xấu hổ nhất trong ngành thiết kế, hình tượng của Lee Hana trong tâm tâm trí tôi xấu đi rất nhiều.

Tôi gọi điện cho cậu ấy để nói rõ sự tình.

Nhưng giọng điệu của cậu lại rất bình thản và có vẻ như không để tâm lắm.

「aiya, không sao đâu mà, giáo viên của chúng ta sẽ không phát hiện ra đâu.」

「Lá gan của cậu nhỏ thế? Có thế đã sợ bị giáo viên tìm tới rồi?」

「Bây giờ ai còn làm tác phẩm hoàn chỉnh nữa, tôi rất bận.」

「...」

Tôi nói với Lee Hana rằng nếu cậu ấy không sửa, tôi sẽ đem chuyện cậu ấy sao chép nói cho cô biết.

Cậu ấy trầm mặc 1, 2 giây sau đó liền đổi giọng điệu.

「Park Chaeyoung, có phải cậu cảm thấy bản thân mình rất giỏi đúng không?」

「Cảm thấy bản thân mình rất thanh cao đúng không? Tôi nói cho cậu biết, tôi không vừa mắt cậu từ lâu rồi.」

「Cậu rốt cuộc giả làm gái ngoan cái gì, còn kết thân với thầy Jeon...」

"Cậu ăn nói cho cẩn thận, tôi và thầy không có gì vượt giới hạn cả."

「Còn nếu cậu còn không sửa, ngày mai tôi sẽ đem bài của cậu gửi tới email của cô.」

Nói xong, tôi liền cúp máy.

Nhưng không cần đợi tới ngày mai, bởi vì tối hôm nay cô giáo đã liên lạc với tôi rồi.

Đại khái là Lee Hana tìm cô, nói tôi quá cứng nhắc, luôn muốn loại cậu ấy ra khỏi nhóm, vì vậy cậu ấy yêu cầu được làm riêng.

Tôi có thể nghe thấy sự trách móc trong giọng điệu của cô, nhưng tôi thật sự không còn tâm trí để quan tâm làm thế nào mà Lee Hana lại có thể lôi kéo được cô như vậy, hơn nữa làm riêng thì làm riêng, ai sợ ai chứ.

Chỉ là lượng công việc sẽ tăng lên, và tôi sẽ thức trắng mấy đêm thôi...

Ngày nộp tác phẩm sẽ có vài giáo viên sẽ tới tham gia và thảo luận, sau đó mới quyết định chọn bài giữa tôi và Lee Hana.

Tôi đến sớm hơn 5 phút, không ngờ Lee Hana còn đến sớm hơn tôi nữa.

Cậu ấy thậm chí đã cho giáo viên xem qua bài làm của mình, và đang trình bày về ý tưởng thiết kế.

Trong phòng học ngoại trừ giáo viên chuyên ngành ra, còn có một người mà tôi quen.

Jeon Jungkook cũng ở đây?

Thầy chưa từng nói qua với tôi sẽ tham gia bình chọn tác phẩm này, có điều đây mới là phong cách của Jeon Jungkook mà tôi quen.

Lee Hana đang thuyết trình PPT, bởi vì tôi đến muộn hơn và các giáo viên đang nghiêm túc lắng nghe nội dung mà cậu ấy nói nên tôi chỉ có thể lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống.

Nghe tới nghe lui, tôi phát hiện ra có điều gì đó không ổn cho lắm.

Ý tưởng này với bài làm của tôi sao lại giống nhau như thế?

Sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Trán tôi toát ra mồ hôi lạnh, tôi thật không dám tin nổi mọi chuyện lại diễn biến như thế này.

Các giáo viên gật đầu lia lịa, một vài giáo viên nghiêm khắc cũng lộ ra nụ cười tán tán thưởng.

Đến nỗi sau khi Lee Hana thuyết trình xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip