Trực nhật + Nguy hiểm chết người

Lớp tôi bắt đầu với tiết học đầu tiên bằng một không khí nặng nề, mà nguyên nhân cũng là do cái người đang đứng trên bục giảng kia, ông thầy khỉ vàng mang theo tâm trạng bực tức vào trong tiết học, khuôn mặt đằng đằng sát khí, trên môi không còn nụ cười sát gái nữa.

Khi đã bực tức như vậy thì phải có người xả giận, và người đó chính là..tôi híc híc.

Suốt cả tiết ông thầy bắt tôi đứng lên đọc bài rồi chữa bài liên tiếp, như thế thôi thì cũng chẳng sao, đằng này ông ấy bắt chẹt tôi từng lỗi nhỏ từ dấu chấm đến dấu phẩy rồi đem ra nhắc đi nhắc lại làm trò cười cho lớp.

Tôi dù là thần đồng thì cũng phải có lúc sai chớ. Đã thế cái bọn trong lớp còn lấy đó là niềm vui quay xuống ném những ánh mắt hả hê về phía tôi.

Huhuhu thật là nhục nhã, từ trước đến nay tôi chưa từng bị như thế bao giờ, tôi chỉ luôn nhận được những ánh mắt trìu mến và lời khen có cánh của các thầy cô khác, vậy mà…

- Đồ nhỏ mọn, ích kỉ, lấy việc công trả thù tư, không quang minh chính đại gì hết, đàn ông con trai gì mà chú ý tiểu tiết thế chứ._ tôi lẩm bẩm tuôn ra một tràng, đúng lúc ấy thì….

- Chaeyoung, lên bảng làm cho tôi bài này.

Giọng nói của ông thầy khỉ chết tiệt đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, lập cập bước lên bảng.

Trời đất, đây là kiến thức nâng cao của học sinh lớp 12 mà, đúng là ép người quá đáng. Tôi nghiến răng trèo trẹo, lừ mắt nhìn ông thầy thì nhận đc một nụ cười nửa miệng đáng ghét .

"Được, được lắm ta sẽ cho mi xem, ta là ai kia chứ" tôi nghĩ thầm rồi cầm phấn viết lia lịa

Khi đã làm xong bài, nhân lúc không có ai để ý tôi bèn len lén xóa đi chữ " h" trong từ English mà ông thầy ghi ở đầu bảng, để xem lần này còn bắt chẹt tôi được không. Tôi sung sướng nghĩ rồi hí hửng đi về chỗ.

Lẽ dĩ nhiên là bài làm của tôi vẫn không nhận được lời khen nào mà còn bị chê là chữ xấu.

Hừ thử gọi người khác xem, đến cả chữ cũng chẳng có mà xem ấy chứ. Được thôi, bây giờ thì đến lượt học sinh chê lại thầy giáo. Tôi hả hê nghĩ rồi đứng dậy mỉm cười rõ tươi dịu dàng nói:

- Thưa thầy…

- Sao? Em có điều gì bất mãn à?_ ông thầy khỉ vàng nhìn thẳng vào tôi hỏi

- Không ạ, những lời thầy nhận xét đều rất đúng, em vô cùng cảm kích, chỉ có điều em hơi thắc mắc chữ English viết như thế nào thôi ạ?

Cả lớp tôi đều cười ồ lên, ông thầy khỉ vàng khỉ vàng nhìn tôi nhếch mép nói:

- Vậy ra đây là thần đồng của trường ta sao? Đến một chữ cơ bản như vậy cũng không biết viết, em nên xem lại kiến thức của mình đi.

- Ồ, vậy thầy có thể viết cho em xem không?_ tôi mỉm cười hỏi

Ông thầy khỉ vàng bèn cầm phấn viết chữ English lên bảng, rồi quay xuống nhìn tôi nói:

- Thế nào, giờ thì em biết nó viết như thế nào rồi chứ.

- Hahahaha _ tôi cười rõ to

- Em cười cái gì vậy, đây là lớp học chứ không phải cái chợ_ ông thầy nhìn tôi cau có nói

- Xin lỗi, em buồn cười vì thấy thầy viết chỗ này một đằng, viết chỗ kia một nẻo, thầy xem lại đi, chữ English thầy vừa mới viết có giống với chữ ở đầu bảng không?

Hàng trăm con mắt đều nhìn lên con chữ phía trên đầu bảng, ông thầy khỉ vàng ngạc nhiên nhìn chữ "Englis" mình đã viết rồi quay xuống trừng mắt nhìn tôi

- Chà, em tự hỏi không biết chữ nào mới là đúng đây, một thầy giáo dạy Tiếng Anh lại viết sai một chữ cơ bản như vậy, tin này mà đồn ra ngoài sẽ có ối kẻ cười bể bụng đấy nhỉ?_ tôi nói bằng giọng mỉa mai

- Là em bày trò phải không?

- Hihi, thầy có thể bị bắt về tội vu khống đấy, thầy nói em bày trò, được rồi thế nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?

- Bằng chứng là vẫn còn dấu tay xóa ở đây, ngay bên cạnh chữ i

Tôi giật thót cả mình, thôi chết trong lúc vội nên tôi không thèm để ý. Tuy vậy ngoài mặt tôi vẫn cười tươi cố nói cứng:

- Thế còn nhân chứng, ai đã chứng kiến em xóa chữ của thầy chứ.

- Em có thể làm chứng thưa thầy_ tiếng nói nhỏ nhẹ của Tzuyu vang lên mà tôi tưởng như sấm đánh bên tai.

Người tôi nhũn cả ra, miệng cứng đơ không nói nổi câu nào, còn Tzuyu thì quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt có lửa tràn đầy sự ghét bỏ. ông thầy khỉ vàng đút tay vào túi quần rồi buông một câu vô cùng dịu dàng và dạt dào cảm xúc:

- Chốc hết tiết cuối các em có thể về, trừ bạn Chaeyoung phải ở lại quét dọn lớp.

Có đá, có đá rớt xuống đầu tôi, đúng là nhân tính không bằng trời tính, cứ tưởng rằng sẽ có thể làm cho ông thầy bẽ mặt một trận ai dè, chính tôi mới là người bị bẽ mặt, huhuhu

17 năm sống trên đời đây là lần đầu tiên tôi bị phạt dọn vệ sinh lớp, tin này mà lan khắp trường thì tôi sẽ bị mọi người cười thối mũi mất.

Tiết cuối đã qua đi một cách nhanh chóng, trong khi lũ bạn nối đuôi nhau cắp sách ra về, thì tôi thất thểu ngồi ủ ê cầm cây chổi chuẩn bị vệ sinh lớp học. Lisa lại gần vỗ vai tôi thân tình nói:

- Có cần tao giúp không?

- Thôi, không cần một mình tao làm đc rồi_ tôi khách sáo nói

- Ờ thế thôi tao về đây_ nó nói rồi chay tót đi, đúng là con bạn đểu đáng lí ra không cần hỏi vẫn ở lại giúp tôi chứ, đằng này người ta mới nói như thế mà đã đồng ý ngay rồi.

Nhưng đi đến cửa lớp nó bỗng quay lại hỏi tôi:

- À, này mày có thấy thầy Taehyung hôm nay là lạ không?

- Có gì mà lạ, cái ngữ ấy thì khùng quanh năm, chẳng biết đâu mà lần_ tôi hằn học nói

Lisa nhăn mặt, rồi đột nhiên mỉm cười ranh mãnh nhìn tôi nói:

- Tao thấy, hình như thầy ấy đang ghen

- Ghen ư? ừ tao cũng thấy thế.

- Thật sao? Mày cũng thấy thế à?_ Lisa mắt sáng lên

- Ừ, chắc ổng ghen với trình độ tiếng Anh siêu đẳng của tao, hứ người đâu mà đểu thế chứ._ tôi nói

- Trời ơi là trời, mày đi chết đi_ nó gào lên rồi chạy biến đi, ơ hay cái con này, lại khùng nốt rồi, chẳng biết nó ăn nhầm phải cái gì nữa, tự nhiên lại gào toáng lên. Tôi lắc đầu chán nản, chậm chạp lê cây chổi to sụ.

Đang vất vả với mấy khe nhỏ thì một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình đánh rơi cả chổi:

- Vất vả nhỉ?

Ông thầy khỉ vàng đang đứng tựa lưng vào cửa lớp cười nói.

- Hừ, là tại ai chứ, mà sao thầy nhỏ nhen thế, việc đó có gì đâu mà phải hành hạ em như thế này, làm thầy gì mà chẳng công tư phân minh tí nào.

- Em thử nghĩ xem, tại ai mà tôi hành động như vậy? Em đã làm những gì với tôi?

- Thầy giận dai thế làm gì cơ chứ.

- Sao tôi lại giận lâu thế ư? Tại sao em lại để cho thằng nhóc đó nắm tay mà không chống cự, còn nói tôi và nó yêu nhau một cách thản nhiên nữa chứ, chẳng lẽ lúc nói như vậy em không cảm thấy gì sao?_ thầy Taehyung gay gắt nói

- Cảm thấy gì chư? À…có đấy.._ tôi nhíu mày suy nghĩ rồi reo lên

- Em thấy thế nào?_ thầy Taehyung nhìn tôi dò hỏi

- À em cảm thấy rất vui vì đã trêu được hai người hihi_ tôi cười toét cả miệng phán một câu xanh rờn.

- Trời…_ thầy Taehyung vỗ trán một cái chán nản gắt lên_ thôi em làm nốt đi

Rồi quay bước bỏ đi, nhưng ra đến cửa lại đột nhiên quay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành nói:

- Liệu thầy giáo có thể yêu học sinh không nhỉ?

- Ơ…

- mà đó lại là một cô thần đồng thông minh trong mọi việc nhưng lại ngốc nghếch trong tình yêu nữa chứ… haizzz mà thôi quên đi

Ông thầy phẩy tay chán nản rồi dông thẳng để mặc tôi ở lại ngơ ngác lẩm bẩm: "cha này lại ăn nhầm phải cái gì à?"

Cuối cùng cũng hoàn thành công việc, tôi mệt mỏi xách cặp ra khỏi lớp, sân trường vắng tanh, chẳng có một bóng người, phải rồi giờ này chắc mọi người đều đang ở bên bát cơm nghi ngút ngon lành, đâu có khổ sở như tôi.

Thốt nhiên, một cơn gió thoảng qua, tôi bỗng thấy lạnh cả xương sống, có cảm giác như có ai đang nhìn tôi ở một chỗ nào đó.

Mà cảm giác của tôi từ trước đến nay đều rất tốt, nghĩ vậy nên tôi lo lắng ngó quanh quất, nhưng tuyệt nhiên xung quanh đều không có một ai, chắc là tại tôi đói quá nên thành ra nghĩ linh tinh thôi.

Tôi gật gù cho là phải rồi can đảm bước tiếp về phía trước, đột nhiên…….

Chương 32: Nguy hiểm chết người

- Cẩn thận…._ có tiếng hét to vang lên, một người lao đến ôm tôi ngã nhoài ra. chậu hoa từ trên rơi xuống vỡ tan tành.

Tôi nhìn chậu hoa đã thành nhiều mảnh nhỏ mà người run lên bần bật, chúa ơi xém chút nữa là tôi đã đi gặp các cụ nhà mình rồi, híc híc.

Tôi vội nhìn lên phía tầng trên, một dáng người vụt biến mất, chẳng lẽ chậu hoa vừa rồi là có người cố tình…?.

Nhưng giờ mới nhớ, lúc ngã ra tôi còn tưởng kì này mình phải ngã dập mông, gãy xương rồi chứ, nhưng sao tôi lại không hề thấy đau đớn, cảm giác như mình vừa ngã trên một tấm nệm êm vậy, đã thế tôi còn thích thú, dùng tay đấm thùm thụp xuống cái nệm ấy nữa

nhưng khoan đã tôi nhớ không nhầm thì vừa nãy đã có người đẩy tôi ra mà, sao không thấy đâu nhỉ? tôi nghĩ rồi ngó quanh quất khẽ bật thốt lên:

- Quái nhỉ? chẳng lẽ người vừa cứu mình là một con ma

- Ma quỉ gì, người cứu cậu là tôi đây này, và cậu cũng sắp giết chết ân nhân của mình rồi đấy_ tấm nệm tôi đang ngồi đột nhiên cựa quậy và phát ra tiếng nói khiến tôi giật mình kêu lên rồi bắn người ra khỏi tấm nệm.

Người con trai mà ban nãy tôi còn tưởng là một tấm nệm, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhăn nhó vì đau, khó nhọc ngồi dậy, lấy tay vuốt ngực, rồi hướng ánh mắt lạnh như hồ băng vĩnh cửu sang tôi gằn giọng bực tức nói:

- Cậu là người hay là heo đấy, nặng muốn chết, đã ngồi êm ái trên ngực người ta lại còn đấm thùm thụp nữa chứ, cậu đối xử với ân nhân của mình như thế à?

Là Jeon Jungkook, sao lúc nào cũng là hắn thế nhỉ? Tôi bực mình định đứng dậy quạt cho hắn một bài vì tội dám sỉ nhục tôi, nhưng nhìn chỗ chậu hoa bể tan tành, tôi lại ngậm ngùi nếm mật ngồi im không dám hé răng nửa lời.

Hắn nói đúng nếu không có hắn thì bây giờ tôi đã có hai con đường để lựa chọn. một là nằm trên xe cứu thương nghe bản nhạc du dương ò í e. hai là…xách ba lô con cóc du lịch âm tào địa phủ thăm các cụ, tổ tiên nhà mình híc.

hai cái lựa chọn đấy mới nghĩ thôi mà tôi đã rùng cả mình. Tôi nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt đến đứa mù cũng ngửi thấy mùi sát khí của Jungkook, lon ton chạy đến đỡ hắn ta dậy, cố nặn ra một nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất nói với cậu ta:

- Xin lỗi, và cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu chắc tôi khó sống, cậu là mặt trời, là ánh dương tươi đẹp chói lọi trong lòng tôi_ Tôi giở giọng nịnh nọt, rồi lẩm bẩm "trừ khi tôi bị đui"

Ai ngờ tai hắn thính như tai chó, nhíu mày nhìn tôi bằng đôi mắt ngờ vực hỏi:

- Này, cậu nói cái gì đui cơ

Tôi giật thót cả người vội cười hề hề lấp liếm:

- à…à… tôi..ý tôi là..là người cậu tỏa ra ánh hào quang sáng chói đến nỗi cả những người bị đui cũng thấy được, hê hê…

Nhìn khuôn mặt giả ngu của tôi, hắn khẽ nhíu mày nghi ngờ rồi nói:

- Coi như lần này cậu gặp may, nếu không có tôi thì cậu đã nát sọ rồi.

Tôi nhăn mặt trước câu nói của hắn, dù là đúng đi chăng nữa nhưng có cần phải miêu tả kinh dị thế không, làm tôi chỉ tưởng tượng thôi cũng đã nổi cả da gà.

Lừ mắt nhìn hắn một cái rồi tôi kéo tay đỡ hắn dậy, nhưng tôi chợt chững lại, dòng máu đỏ tươi trên cổ hắn đập vào mắt khiến cả người tôi run lên bần bật, sợ hãi đến không thốt lên lời…..

Đó chính là điểm yếu lớn nhất của tôi- sợ máu.

Nguyên nhân của vc tôi sợ máu là do hồi tôi 7t, bố tôi đã tặng cho tôi chiếc xe đạp ba bánh đẹp tuyệt vời, vì ham vui nên tôi đã lén bố đạp xe ra đường chơi, loạng quạng thế nào mà tôi…đâm chết một con chó con, (mới 7t tôi đã mắc tội sát chó huhu, tội lỗi)

lúc đó tôi đã chạy đến bế nó lên nhưng quá muộn rồi, con chó đã từ trần ngay sau đó..híc..híc, hai bàn tay tôi và cả bộ váy mặc trên người đều dính đầy máu, cái ngày kinh hoàng ấy ám ảnh tôi đến tận bây giờ, vì thế cứ mỗi lần nhìn thấy máu là tôi lại sợ đến khóc thét lên.

Nhìn thấy biểu hiện không bình thường của tôi, Jungkook bèn ngước đôi mắt lạnh băng lên hỏi tôi:

- Cậu sao vậy, bị mảnh chai đâm vào họng à?

Tôi đưa tay bụm miệng rồi run run chỉ vào chỗ vết thương trên cổ hắn, hắn ngơ ngác rồi cũng sờ tay lên cổ cười khẩy giọng điệu thờ ơ:

- À, vết thương này hả? Chắc là bị mảnh chậu hoa văng ra cứa phải thôi, không có gì nghiêm trọng. Thật không ngờ cậu lại quan tâm đến tôi như vậy đấy.

Đến lúc này thì tôi không thể chịu đựng được nữa, sắp ngất xỉu đến nơi rồi, cả người đều nhũn như con chi chi, tôi ngã khuỵu xuống, hai tay bưng lấy mặt khóc nức nở.

Thấy tôi như vậy Jungkook hơi hoảng, hắn vội vàng chạy đến chỗ tôi quỳ xuống, bối rối hỏi:

- Này…này… cậu làm sao thế? Sao lại khóc? Nín đi tôi sợ con gái khóc lắm (nói phét chính hắn đã làm hàng trăm cô gái khóc còn gì)

- T..ôi t..ô.i sợ…máu_ tôi lắp bắp nói rồi chỉ vào vết thương trên cổ hắn lại khóc òa lên.

- Haizzz bó tay, máu mà cũng sợ._ hắn thở dài hơi mỉm cười nói.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tèm nhem nước mắt, thảm như sắp bị lôi đi trảm của tôi, hắn bèn thu nụ cười lại, cởi chiếc áo trắng mình đang mặc ra quấn vào cổ để che vết thương rồi dịu dàng lau nước mắt cho tôi hỏi:

- Nói đi, sao cậu lại sợ máu như vậy.

Trong lúc sợ hãi, tôi chẳng thèm quan tâm đến điều gì cả, ôm chầm lấy hắn như vớ được cái phao cứu sinh rồi khóc òa lên như một đứa trẻ, kể cho hắn nghe về câu chuyện đâm chết chó năm 7t.

không hiểu sao tôi lại đem chuyện đó kể với hắn nhưng tôi chỉ biết ở bên cạnh hắn tôi có một cảm an toàn, thấy mình đc che chở, dù rằng hắn là thằng được nhặt về từ hồ băng vĩnh cửu híc híc.

Rúc đầu vào lòng hắn, tôi chợt thấy chiếc áo trắng quấn trên cổ của hắn bị thấm máu đỏ, thế là hình ảnh con chó đầy máu me lại hiện về trong tôi, quá kinh hãi tôi vội đẩy hắn ra, rồi với khuôn mặt đầy nước mắt tôi túm lấy cổ hắn nhìn thẳng vào hắn và gào lên bằng một cái giọng đầy hối hận:

- Chó ơi là chó, sao mày cứ ám tao mãi thế, tao đã xin lỗi, đã hối hận rồi mà, hằng năm đến ngày giỗ của mày tao đều ăn ít đi một bát cơm để tỏ lòng hối lỗi, tao còn đốt cho mày cục xương để mày ở bên đó gặm chơi. Tao làm đến như thế rồi mà mày vẫn không tha cho tao ư? Huhuhuh…

- Cậu khóc thương xong chưa?_ giọng nói lạnh lùng chứa một bồ dao găm của Jungkook vang lên cắt ngang bài ca khóc thương chó con của tôi.

Tôi bèn dừng khóc, ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn con khủng long sắp phun lửa, vội vàng bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn, đứng bật dậy mỉm cười hối lỗi

- Sao cậu dám nắm cổ áo, và nói với tôi như nói với con chó con thế hả?_ hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi, bắt đầu phun lửa

- À ừm..tôi xin lỗi tôi không cố ý coi cậu là con ch…_ nhìn thấy khuôn mặt tức đến độ gân xanh nổi lên chằng chịt của hắn, tôi không dám phun nốt câu nói cười hề hề như một con ngố vội vàng phân bua:

- Ấy ấy, đừng giận mặt nổi mụn đấy, thực ra vừa nãy trong lúc hoảng loạn, tôi hơi bị quáng gà, nên mới nhìn mặt cậu thành mặt con chó con, hihi tại da cậu trắng quá giống màu lông con chó ấy.

Lẽ dĩ nhiên là câu nói biện minh của tôi càng làm cho lửa giận trong hắn tăng lên gấp bội. hắn phủi quần đứng dậy trừng mắt nhìn tôi.

Theo bản năng tôi vội quay người định phóng cặp giò chạy một mạch, trước khi hắn vẫy tay tạm biệt đưa tôi đến với con đò của tử thần nhưng…..

**************

Mình vừa ra một ver Kookrose mới nha ! Mong các bạn ủng hộ nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip