phần 9; jungkook biết nhớ rồi
Jungkook đang ngồi một mình ở văn phòng, trước mặt là tài liệu, nhưng trong đầu là Taehyung. Hắn nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, bộ dạng cực kì mất tập trung, khiến thư kí bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
"Jeon tổng, anh đã ngồi ngẩn ra ba mươi phút rồi. Mong anh tập trung hơn nữa."
"Hae Rang, cô im lặng một chút!" Jungkook sẵng giọng. Hắn còn không ngẩng mặt lên, giọng điệu cực kỳ phiền chán. Đối với vị thư kí mà chủ tịch Jeon - ba hắn - đã sắp xếp này, hắn không hài lòng chút nào. Những ngày đầu thì còn rất chuyên nghiệp và dễ mến, nhưng càng về sau lại càng ham thích xen vào chuyện riêng của hắn hơn. Mỗi lần Jungkook nóng tính khiển trách, cô nàng lại đưa ba hắn ra giống như giơ một tấm kim bài miễn tử:
"Tôi ở đây là do chủ tịch muốn tôi ở đây."
Mớ stress của hắn quá nửa là do cô nàng này gây ra đấy. Hắn bực dọc nghĩ, ba tôi kêu cô ở đây hỗ trợ tôi hay xía vào chuyện riêng của tôi? Nhưng có cáu vẫn phải nể Hae Rang ba phần.
Hae Rang không có ý định nhường Jungkook chút nào. Cô là phụ nữ, giác quan tinh tế của một người phụ nữ luôn luôn nhận ra được điểm khác thường của người đàn ông mà mình đem lòng mến mộ. Jeon Jungkook nhậm chức sáu tháng, cũng là sáu tháng mà cô chuyển văn phòng từ ban thư kí chủ tịch theo hắn cùng đảm đương công ty. Không nói đến năng lực làm việc tuyệt vời và đầy bản lĩnh, thì ngoại hình của Jungkook là quá đủ để đánh gục bất cứ ai. Tìm đâu ra người đàn ông hoàn hảo như vậy, từ xuất thân, năng lực, ngoại hình đều là cực phẩm? Hae Rang thầm để ý Jungkook, cũng tự cảm thấy mình xứng với hắn. Xét về bề ngoài, cô xinh đẹp. Xét về năng lực, cứ nhìn cách mọi người nói về cô là biết, một người phụ nữ nghiêm túc, quyết đoán, chỉn chu trong cả công việc lẫn đời tư. Xét về gia cảnh, cô cũng đường đường là thiên kim tiểu thư. Luận mọi mặt, rõ ràng Jeon Jungkook nên để ý đến cô nhiều hơn mới phải.
Thế mà suốt sáu tháng làm việc chung, khoảng cách gần nhất mà cô có thể đến gần Jungkook chỉ bằng chiều rộng của bàn làm việc, kể cả khi ra ngoài cũng không được đến gần hơn. Có thể do cô là người được chủ tịch Jeon đề bạt nên hắn không ưa, cô cũng chẳng ngại, vì đó là cách duy nhất cô có thể tiếp cận hắn trong thời gian dài. Jungkook từ chối nói chuyện ngoài công việc với cô, ánh mắt cũng không liếc đến. Hae Rang đã rèn luyện rất nhiều, thứ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, chỉ là cô muốn tự mình chinh phục trái tim anh ta, chứ nói đến cách khiến tên của hai người cùng điền lên một tờ cam kết mang thời hạn cả đời thì có rất nhiều cách, dù khiến Jungkook chịu uất ức cô cũng dám làm.
Nhưng vấn đề là biểu hiện của Jungkook trước mặt cô chưa từng bồn chồn như vậy. Nhìn đồng hồ liên tục, dùng tay xoa xoa mi tâm, đôi khi chán chường ngửa ra phía sau, mắt trống rỗng nhìn trần nhà. Hae Rang nắm toàn bộ lịch trình của hắn trong tay, cô có thể chắc chắn thứ ảnh hưởng đến hắn không phải là công việc. Chỉ có thể là con người. Người đàn ông này nhất định không được phép rung động với ai ngoài cô.
-----
Về lí do mà Jungkook lại mất tập trung như vậy phải kể đến chiều qua khi hắn bị gọi đến Lil Meow Meow sau giờ làm, còn dặn hãy mang hộp kimchi mà Taehyung tặng cậu đến đây. Jungkook trong lòng ngờ vực, nhưng sau khi tan làm vẫn lái xe về nhà lấy chiếc hộp đã được rửa sạch rồi mới vòng đến quán trà sữa. Jimin hôm nay không có ca làm, nó mặc quần áo bình thường đến ngồi ở quầy nói chuyện phiếm với Yoongi trong lúc chờ Jungkook để thực hiện nhiệm vụ Taehyung giao cho. Thoáng nghe thấy tiếng ding dong, Jimin nhìn ra ngoài, vẫy vẫy tay gọi Jungkook đến gần.
Hắn mặc tây trang nghiêm chỉnh, tóc mới cắt nhìn rất gọn gàng, sự xuất hiện giống như là nam châm hút hết ánh nhìn của khách trong quán. Jungkook cầm cái hộp nhựa rỗng trong tay đặt lên quầy, sau đó Jimin nhanh nhẹn bỏ vào trong một chiếc túi cũng có hai ba cái hộp khác cùng loại.
"Mọi người cũng được Taehyung tặng kimchi à? Nhưng em cứ nghĩ được tặng cả hộp nên suýt thì định đựng cái khác rồi. "
"Bọn anh được cho là bình thường thôi." Jimin đáp. "Taehyung cho chú mới là điều bất thường ấy."
Yoongi tiếp lời ngay sau đó: "Taehyung bảo với bọn này, ẻm cho kimchi trong hộp chứ không có cho cả hộp đâu, nên nay Ji- à không Mochi mới phải đi thu lại hộp về đó."
Jungkook nhìn người đội mũ lưỡi trai ngồi trước mặt, lại nhìn cái túi kia, hỏi:
"Thế Taehyung đâu mà phải nhờ người khác đi lấy?"
"Taehyung cái gì? Kính ngữ đâu?" Yoongi cắt lời hắn.
"Nhắc bao nhiêu lần..." Jimin thở dài.
Jungkook thừ người ra một lúc, sau đó hắn nói, "Hay để em mang trả anh Taehyung cho?"
"Mơ à? Taehyung đi công tác rồi." Jimin cười cười.
"Bao giờ đi thế?" Jungkook trợn mắt.
"Vừa mới cất cánh luôn đó." Jimin thản nhiên.
Yoongi nhìn Jungkook tiếc ra mặt, anh 'hê hê' một tiếng, giọng nói đột nhiên ỡm ờ hỏi:
"Một tháng không gặp nhớ người ta hả nhóc?"
"Ơ..."
"Đến đây bao nhiêu lần thì câu đầu tiên cũng là Taehyung. Biết nhà rồi sao không trực tiếp đến?" Yoongi dồn. Rõ ràng là anh muốn đứa em này phải thừa nhận, nó thích người ta rồi. Jimin ngồi đối diện cảm thấy crush của mình thật giỏi, nếu mà được nó sẽ hôn anh một trăm cái luôn.
"Em có thích Taehyung đâu..." Jungkook đảo mắt, khiến Jimin và Yoongi nhìn nhau bật cười.
"Ai nói chú thích Taehyung của anh đâu!" Jimin vỗ đùi đen đét. Có cao to đẹp trai thì vướng phải tình yêu, à không, vướng phải bạn của Park đại ca đây cũng lơ ngơ thôi.
Jungkook vội phản bác, mắt nhìn Jimin chằm chằm: "Taehyung không phải của anh!"
"Chứ của chú hả?" Jimin lên giọng bẻ lại. Jungkook á khẩu, mặt ngớ hẳn ra chọc Yoongi cười khùng.
"Anh Yoongi này," Jimin gọi, nhưng mắt vẫn nhìn Jungkook. "Đêm mai Taehyung về, dặn em đón mà em lại bận. Anh có thể đi đón Taehyung giùm em được không?"
Yoongi nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ bảo: "Tiếc quá, đêm mai anh với Namjoon phải đem mèo đi gửi để sáng ngày kia tổng vệ sinh quán rồi."
"Haizz" Jimin thở dài "Không biết có ai đó có thể đón Taehyung được không ta?"
Đến đây mà Jungkook còn không biết ý nữa thì đúng thật là nên đem não bỏ đi. Hắn cười cười, mặt nịnh nọt nhìn Jimin, nói:
"Em đi, em đi. Cho em biết thêm thông tin về chuyến bay của anh Taehyung với."
-----
Ngày một tháng chín, hôm nay chính là sinh nhật Jungkook. Hắn có nhà riêng ở trung tâm thành phố, nhưng mỗi khi có dịp quan trọng sẽ về nhà ông bà ở ngoại thành. Sinh nhật năm nay của hắn tổ chức ở nhà ông bà, Jungkook từ công ti về thay một bộ quần áo thoải mái rồi lái xe đi. Hắn không thích làm lớn chuyện gì, năm nào cũng chỉ ăn cùng gia đình, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ba mẹ Jeon về nhà ông bà từ sớm để chuẩn bị, chủ tịch cao cao tại thượng ngày xưa hiện giờ chỉ còn ở công ty làm cố vấn nên cũng dư dả thời gian. Khi hắn đến nơi cũng hơn bảy rưỡi tối, tiệc tại gia cũng sẵn sàng. Sau khi chúc tụng và tặng quà sinh nhật, mọi người bắt đầu dùng bữa. Ông bà Jeon tuổi cũng lớn nhưng vẫn còn minh mẫn, ngày còn trẻ hai người cũng phục vụ trong quân đội, tuy nghiêm khắc nhưng suy nghĩ lại thoáng, rất thương Jungkook.
"Jungkookie nhà ta đã để ý ai chưa vậy?" - Bà nội lên tiếng hỏi, năm nay thằng bé cũng hai mươi ba, làm việc vất vả lại không có người san sẻ, nhìn ánh mắt cũng không nhiều vui vẻ như trước.
Jungkook hơi ngập ngừng một chút, gương mặt dễ thương cùng hai má bánh bao và mái tóc xù của ai đó chợt xẹt qua đầu hắn, nhưng hắn vẫn đáp, "Dạ cháu chưa ạ."
"Con thấy Hae Rang thế nào?" Ba Jeon hỏi. Ông cảm thấy cô bé này rất ổn, môn đăng hộ đối, nên cũng có ý ướm hỏi con trai. "Ba thấy cô ấy tốt lắm, cũng ưng cái bụng."
"Con sẽ không đồng ý bất kì chuyện gì có liên quan với Hae Rang đâu." Jungkook trầm giọng. Hắn biết ý của ba mình, dù ông chưa ép buộc con cái bao giờ nhưng hắn vẫn nghĩ nên tỏ lập trường rõ ràng ngay từ đầu.
"Thì thôi vậy, con cũng lớn rồi, có đem lòng yêu ai cũng chỉ cần chân thành và trách nhiệm là được." Mẹ Jeon nhìn chồng mình lắc đầu, ba hiểu ý, từ đó về sau cũng không nhắc đến nữa.
"Bao giờ có người yêu nhớ cùng người đó đến thăm ta." Ông nội nói. Ông là người từng đóng quân ở nhiều nơi, những chuyện tình cảm phát sinh ông rõ hơn ai hết. Ông không cần cháu mình phải ép buộc bản thân vào một mối hôn sự vì lợi ích của gia đình hay chỉ để có con cháu nối dõi. Ông cũng ngần này tuổi, chỉ hi vọng cháu mình bình an hạnh phúc.
"Nhớ nhé Jungkook," ông Jeon nhắc, "dù cháu dâu là nam nay nữ cũng phải dắt về cho ông xem là ai đã quyết định ở cùng con cả đời."
Cả nhà hơi ngạc nhiên trước lời ông nói, nhưng cũng mỉm cười. Phải rồi, hạnh phúc là tốt nhất. Cuộc đời ngắn như vậy hà tất gò ép chính mình?
Jungkook ngồi ở nhà ông bà đến gần mười giờ đêm, lúc nào cũng tự thuyết phục mình nên tạm thời gạt bỏ Taehyung ra khỏi đầu đi, và tập trung vào tiệc sinh nhật của mình trước đã. Nhưng chính "nhiệm vụ" đi đón Taehyung đêm nay khiến hắn nóng ruột.
Taehyung khi thấy mình sẽ có phản ứng thế nào?
Mình nên nói gì với người ta?
Có nên về nhà thay lại quần áo không nhỉ?
Nên đi mua quà gì hay không?
Jungkook ngồi tiếp chuyện ông bà ngoài phòng khách, thế mà câu được câu chăng, hắn chẳng tập trung được, mắt lại cứ liếc nhìn đồng hồ. Bộ dạng có bao nhiêu nóng lòng đều lộ rõ bấy nhiêu, ông nội nhìn cháu mình chằm chằm, sau đó hắng giọng, giục cháu về sớm nghỉ ngơi. Ba mẹ Jeon trong bếp không có ý kiến gì, bà hiểu ý ông cũng gật đầu. Jungkook ái ngại nhìn trưởng bối trong nhà, hắn cúi đầu chào mọi người, sau đó đi về. Ông nội nhìn hắn ngồi vào xe lái đi mới nói bâng quơ:
"Ài, có lẽ ta sắp có cháu dâu rồi..."
Jungkook ngồi trong xe, vừa lái vừa nhìn đồng hồ.
Mười giờ.
Còn một tiếng bốn lăm phút nữa Taehyung hạ cánh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip