6. Vách tường (1)
Đồng hồ điện tử nhấp nháy rồi đổi số, khung giờ hiện thị lúc này là 4 giờ 34 phút sáng. Trên chiếc giường được đặt giữa phòng là hai thân ảnh đang nằm im dưới ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, thứ duy nhất đang đánh bóng cho nội thất xung quanh.
Đột ngột một trong hai người bất ngờ mở mắt. Tốc độ mở mắt của người nọ rất nhanh, hành động cũng rất dứt khoát, như thể đối phương vốn chưa từng ngủ.
Taehyung bấy giờ nằm im trong bóng tối, trừng mắt quan sát người bên cạnh, nhìn chằm chằm Jungkook một lúc lâu. Mãi đến khi hồ nghi trong lòng có vẻ vơi bớt thì cậu mới đảo ánh nhìn đi nơi khác, hướng về phía cửa phòng, sau đó dém chăn rời giường, động tác máy móc không có nổi một tiếng động nào.
Bước chân của cậu gần như trở nên vô hình trên sàn nhà bị hun lạnh bởi điều hòa đang bật. Mãi đến khi tiếng mở cửa phòng vang lên rồi đóng lại thì Jungkook mới biết đối phương đã rời khỏi. Mi mắt hắn thoáng lên một rung động rất khẽ, nhưng rồi bất chợt hắn lại nghe thấy.
"Đừng mở mắt!"
Tiếng của Danne vọng lên trong đầu Jungkook, khiến ý định ti hí của hắn hoàn toàn bị đánh gục. Chưa kịp để hắn hỏi Danne vì sao lại nói vậy thì đối phương đã dành trước lời, mà từng câu từng chữ lại khiến lòng hắn rét lạnh.
"Nó vẫn đang ở trong phòng. Nó đứng trước mặt mày."
Không gian xung quanh im lìm đến mức Jungkook có thể nghe rõ giọng của Danne cũng như tiếng nuốt ực trong cuống họng gã. Phía sau lưng hắn không nhịn được rịn ra một tầng mồ hôi, lại cố gắng khống chế bản thân không rùng mình.
Hắn nghĩ đến tình cảnh nếu ban nãy Danne không cảnh cáo mình thì có lẽ khi mở mắt Jungkook sẽ trực tiếp đối diện với cái nhìn chằm chằm của Taehyung, mọi chuyên sau đó diễn ra thế nào, hắn không dám nghĩ đến.
Jungkook cố gắng trấn an chính mình, giữ cho mi mắt ở trạng thái đóng chặt, im lặng chờ đợi.
Qua được một lúc lâu, giọng nói của Danne cũng vang lên trong đầu Jungkook.
"Nó đi rồi, tạm an toàn."
Cổ họng Jungkook giờ khắc này đã hoàn toàn trở nên khô khốc. Hắn chậm chạp nâng mi mắt, cẩn thận làm quen với khung cảnh trong phòng.
Như lời Danne nói, Taehyung đã rời đi, để lại hơi ấm nhạt nhòa ở nửa giường bên cạnh. Jungkook vô thức đưa tay chạm qua, suy nghĩ lại được một phen rối loạn.
Nếu Danne đã khẳng định Taehyung là con người thì chuỗi hành động của cậu từ khi gặp hắn đến giờ vô cùng mờ ám. Vì sao vừa rồi Taehyung lại muốn dùng tiếng mở cửa để thử Jungkook? Rốt cuộc là cậu đang giấu giếm chuyện gì?
Tuy trái tim đang không ngừng kêu gào, khuyên nhủ Jungkook tránh xa khỏi nguy hiểm thì lý trí lại không hề muốn tuân theo. Dáng vẻ khả nghi Taehyung quá lớn để Jungkook có thể ngoảnh mặt làm ngơ, vờ như nó không liên quan đến mình.
-Danne này?
"Bố nghe?"
-Bao lâu nữa thì mày thu thập đủ năng lượng mà bản thân cần?
Dù không nhìn thấy nhưng Jungkook vẫn hình dung được dấu hỏi to tướng đang nổ ra trên đầu Danne, như thể gã chẳng hiểu nỗi kẻ mình mượn xác đang nghĩ gì.
"Không ước chừng được, nhưng chắc phải rất lâu. Dựa vào tình trạng yếu ớt của tao...hẳn phải thêm 3-4 tháng nữa."
Đến đây Jungkook im lặng không nói nữa mà lại tiếp tục rơi vào trầm tư. Mãi đến khi suy nghĩ trong đầu đã thông suốt, cũng đưa ra kết luận mang tính quyết định thì hắn mới nói với Danne.
-Bây giờ mày có hai lựa chọn. Một là ra khỏi người tao rồi tìm kẻ khác thay thế.
"Hoặc?"
-Hoặc mày ở lại đây với tao, chúng ta cùng điều tra xem Taehyung rốt cuộc đang làm gì.
Nghe Jungkook nói xong Danne liền nhịn không được mà rít lên một hơi, ngôn ngữ cũng dần trở nên hỗn loạn.
"JUNGKOOK! ĐỪNG MÀ!!! COI NHƯ LÀ EM QUỲ XUỐNG XIN ANH! EM CHƯA MUỐN CHẾT kí lùm mía hdbjfvbwrljwoneoufdwdec!!!"
Jungkook mặc kệ tiếng gào thét cùng nức nở của Danne vang lên bên tai, nhất quyết dém chăn xuống giường.
Mà trong một khắc này, Jungkook lại đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ.
cộc
cộc
cộc
Ban đầu Jungkook cứ tưởng là Taehyung quay về nên lập tức ra hiệu cho Danne câm miệng. Để đến khi nhiễu loạn trong đầu chấm dứt thì hắn mới nhận ra đây không phải là tiếng bước chân, trái lại càng giống như...có ai đó đang dùng tay gõ lên đồ vật. Âm lượng của nó khi xa khi gần, hoàn toàn không thể phán đoán được phương hướng.
cộc
cộc
cộc
cộc
cộc
cộc
cộc
cộc
cộc
Tiếng động vang lên rất có biên độ, cách đều nhau, lấp đầy không gian phòng ngủ. Jungkook càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, mở miệng hỏi Danne.
-Xác định được nó phát ra từ đâu không?
"Cái gì phát ra từ đâu cơ?"
Câu hỏi của Danne khiến Jungkook nhíu mày càng thêm chặt, không khỏi hồ nghi.
-Mày không nghe thấy à?
"Nghe thấy gì? Có nghe thấy gì đâu?"
-Tao nghe thấy tiếng động vang lên nãy giờ, âm thanh giống như...
Jungkook nhìn quanh một lượt vị trí mình đang đứng, sau khi cân nhắc thì cho rằng vách tường gần đó hẳn sẽ mang lại hiệu ứng tương tự nếu hắn gõ vào. Thế nên Jungkook liền đưa tay lên, cố gắng gõ theo nhịp của âm thanh mà bản thân nghe thấy.
-Nghe giống thế này...
cộc
cộc
cộc
cộc
cộc
cộc
Danne lúc này muốn lên tiếng bảo Jungkook dừng lại, vì dù bản thân gã chỉ nghe được tiếng động mà Jungkook mô phỏng chính gã cũng cảm thấy rợn ngợp. Nhưng ngay khi gã mở miệng thì đối phương lại lần nữa ra hiệu cho gã im lặng.
Jungkook sau đó tiếp tục gõ lên vách tường, bộ dáng lắng nghe vô cùng chăm chú, như không muốn biên độ giữa mình và tiếng động kia chệch nhau.
Mãi đến một lúc sau, khi Jungkook hạ tay xuống thì khớp ngón tay đã hơi đo đỏ, âm thanh liên tục vang trong đầu Danne cũng theo đó biến mất. Gã cẩn trọng hỏi đối phương.
"Sao vậy? Có gì không ổn à?"
Câu hỏi của Danne đan xen với âm thanh cộc cộc rơi vào màng nhĩ Jungkook. Hắn chậm chạp đáp lời đối phương.
-Ban nãy muốn mô phỏng tiếng động kia nên tao đã gõ lên tường. Nhưng sau đó tao mới nhận ra...tiếng động kia thực chất chính là tiếng gõ tường, mỗi âm vang đều y như đúc.
Jungkook nói xong thì mặc kệ tiếng chửi loạn của Danne vang lên trong đầu mình. Ánh nhìn hồ nghi lại đảo quanh không gian đang bao bọc cả hai lúc này, trong đầu cũng bị lấp đầy bởi những câu hỏi.
Âm thanh cộc cộc không vì bị Jungkook phát hiện mà tắt đi, ngược lại vẫn duy trì như cũ. Vách tường bốn phía nằm im trong ánh sáng ảm đảm của đèn ngủ, lại như có thể kéo dài đến vô tận, đâm sâu vào bóng tối.
Lúc đầu Jungkook không nhận ra, nhưng khi biết rằng âm thanh cộc cộc này được tạo thành từ tiếng gõ trên tường thì trí tưởng tượng của hắn như được tiếp thêm nhiên liệu, khiến hắn nghĩ rằng sau bốn bức tường này thực sự có ai đó đang dùng tay gõ vào, tạo nên chuỗi âm thanh không dứt.
cộc
cộc
cộc
...
..
.
-----------------------
Quỷ đói comeback rồi đâyyyyyyyyy >:V
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip