19


"Chung Quốc, em về rồi!"

"Sao không nói anh ra đón?"

Trí Ân mới từ sân bay về nhà. Tay cầm vali kéo vào, khuôn mặt vui vẻ. Anh trong thời gian qua cũng có gọi là nhớ cô. Thế nhưng tình cảm này lại không mặn nồng như xưa.

"Tối nay em sẽ nấu ăn nhé?"

"Thôi, em mới về sẽ mệt. Mình ra ngoài ăn cũng được."

"Không, hôm nay em sẽ đích thân nấu cơm cho Hưởng nhi và anh."

"Mệt không? Để anh phụ."

"Thôi thôi, em tự làm được. Bây giờ anh mau ra ngoài đi. Khi nào có sẽ gọi."

"Có gì cứ nói anh."

"Em biết rồi."

Trí Ân đẩy anh ra ngoài sofa,nhấn xuống ghế. Cô trở lại bếp, mặc tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng.

"Trí Ân...cô đã về."

"Tại Hưởng, hôm nay ta sẽ nấu cho cậu và Chung Quốc thật nhiều món ngon."

"Cảm ơn. Cô cần phụ gì không?"

"A, nếu không phiền cậu cắt mấy củ này nhé."

"Được."

Cậu đứng bên cạnh người phụ nữ này thật có chút khán phục. Mùi thơm từ cơ thể,đến mái tóc,mọi thứ đều hoàn hảo. Nhìn lại cậu,chỉ là một cậu con trai bình thường, không có gì nổi bật. Bật cười, cậu tự chế giễu bản thân mình. Cậu sẽ chẳng có cơ hội nào để ở cạnh anh cả.

Cậu suy nghĩ mà không tập trung, không may lưỡi dao đụng phải tay cậu, một vệt máu từ cổ tay đến giữa lòng bàn tay. Cậu kêu lên một tiếng, cô nghe thấy mới chạy lại. Hoảng hốt nhìn vết thương của cậu. Cô vô tình hất con dao xuống, trúng vào chân của cô. Nhưng may hơn cậu, chỉ đụng một chút.

"Chuyện gì vậy?

Anh đi vào, thấy cô đang cúi xuống. Anh chạy lại, thấy vết thương của cô, liền hốt hoảng đem bông băng sơ cứu. Thật ra cô đang lo cho cậu, định nhặt con dao lên rồi xử lý vết thương, nhưng..

"Lần sau nhớ cẩn thận."

"Anh à, còn..."

Cô nhìn sang cậu, thấy cậu lắc đầu ý không muốn nói ra. Trí Ân hiểu ý liền không nói nữa.

"Còn gì?"

"Không không, chỉ là còn mấy món em đang nấu."

"Để anh."

"Thôi, để em làm nốt. Anh vào rồi phá nữa."

"Không sao chứ?"

"Không sao mà!"

Cô tiến lại gần cậu, đem bông băng xử lý vết thương kia.

"Sao không nói cho Chung Quốc ?"

"Không muốn cha tôi phải biết."

"Vết thương này có vẻ nghiêm trọng. Để chút ta sẽ đưa đến bệnh viện."

"Không..không cần đâu. Băng lại là được!"

"Đừng cãi!"

Cậu gật đầu nhẹ rồi đứng yên cho cô làm.Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, cậu cảm thấy thật có lỗi. Cậu đã từng có suy nghĩ sẽ dành lại anh, nhưng bây giờ thì không. Cậu nghĩ cô vẫn thích hợp với anh hơn. Chắc là...do ông trời đã sắp xếp như vậy rồi!
____________________________

Sau khi kết thúc bửa ăn, cậu phụ giúp cô rửa bát. Nhưng cô lại không cho, sợ sẽ nhiễm trùng vết thương của cậu.

"Chung Quốc à,mau phụ em."

"Anh đây!"

Anh từ ngoài phòng khách đi vào, mang găng tay vào và bắt đầu rửa. Thế nhưng một lúc thì cô lại đẩy hết đống bát cho anh, đi dẫn cậu đi khám.

"Em và Tại Hưởng đi một chút sẽ về."

"Nhớ cẩn thận."

Tại bệnh viện:

"Không sao rồi, vết cắt không sâu."

"Cảm ơn ạ!"

Cô cùng cậu đi về, trên đường đi, không ai nói với ai một lời. Cô thấy vậy liền mở miệng bắt chuyện trước.

"Tại Hưởng, cậu và Chung Quốc, có gì đó..."

"Đừng...đừng hiểu lầm!"

"Cậu có tình cảm với Chung Quốc?"

"A?"

Cậu hoảng hốt, sao cô lại biết chứ? Cô sẽ khinh thường, kì thị cậu chứ? Mặt cậu trắng bệch, tay đổ mồ hôi đầm đìa.

"Không sao, đừng sợ."

"Vâng.."

Cậu đáp nhỏ một tiếng.

"Vậy thì sau này phải nhờ vả cậu nhiều!"

"Dạ?"

"Không có gì, vào nhà thôi!"

Anh ngồi trên sofa đợi cô và cậu. Tay khoanh lại xem ti vi. Nghe tiếng cửa mở, anh vội vàng đi ra.

"Về trễ!"

"Em và Tại Hưởng trò chuyện một chút."

Cô cười rồi choàng tay qua ôm lấy anh, làm nũng mong anh tha tội. Anh nhéo mũi cô một cái. Cậu thấy vậy liền biết điều, lặng lẽ lên phòng.

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip