chuyện say xỉn thỉnh thoảng sẽ như thế này

"Lạch cạch" Tiếng gõ phím đàn phát ra theo từng nhịp thử nghiệm của người đánh, đôi mắt chàng rapper chăm chú nghiên cứu bản nhạc phổ trên tay trong khi người ngồi cạnh đang điều chỉnh lại thứ tự những đường beat đang chạy trên màn hình vi tính.

Không gian tưởng trừng như im ắng nhưng sau vài phút đã xuất hiện những tiếng động mơ hồ truyền tới bên tai.

"Tiếng gì thế?" Hoseok nhíu mày bởi loạt tiếng ồn râm ran vọng lớn dần từ mé bên kia bức tường phòng dội lại, nghe như tiếng nhạc, có tiếng nhảy nhót hát hò nữa, phòng bên kia hình như là phòng Jimin.

"Jimin ah, khuya rồi nhỏ tiếng lại" Yoongi gõ vào cạnh tường nói với sang, hình như không lắp chống ồn trong nhà hơi sai lầm rồi, tiếng nhạc vẫn đều đều vang lên khiến ông anh thở dài bất lực, quay lại liền nhận được cái lắc đầu cảm thông của đứa em kia.

"Kệ đi, chắc không biết trời đất gì rồi, chỉnh nốt chỗ này cho em xem được không đã, rồi có gì để mai làm nốt, Namjoon chắc cũng sắp về rồi" Hoseok nói rồi chỉ chỗ được khoang vùng trên giấy cho Yoongi.

Người lớn hơn, chỉnh lại thêm một chỗ rồi tính nói gì đó thì chiếc điện thoại trong tay Hoseok lại bất chợt rung lên báo có người gọi tới, nút nghe vừa được gạt sang lập tức bên tai truyền tới cơ man nào là tạp âm khó nghe cùng giọng nói méo mó thảm thương.

"Anh ơi~" Thanh âm nhừa nhựa của Jimin truyền đến khiến người nghe bên này bất đắc dĩ cười khổ, xem ra be bét lắm rồi đây.

"Ừ, anh đây" Hoseok có chút buồn cười đáp lại, bên kia lặng im một lúc đến khi đầu anh bắt đầu ong lên vì nhạc nhẽo ồn ĩ mới lại cất lời tiếp.

"Anh ơi, anh...hức"

"Anh ơi, huhuhu"

Tiếng nói xen lẫn tiếng nấc rồi cả tiếng khóc lẫn tiếng hát hò, tiếng nhạc lớn khiến đầu mày Hoseok nhíu lại vừa bực vừa buồn cười, cái đứa nhỏ nghịch ngợm này.

"Hức, anh ơi, anh...em gọi anh Chin hông có được, huhu, em gọi hoài à, huhu, mà Jungkook nó cứ hát hoài, hức, em nhức đầu...hức..."

"Em không chịu nổi luôn ấy, huhu...quá đáng lắm luôn..."

Phía bên cạnh Yoongi nhìn điệu bộ bất đắc dĩ day day thái dương của Hoseok cũng đủ biết bên kia đã trở thành một cái mớ hỗn độn như thế nào rồi. Vốn hôm nay là ngày đầu tiên ở nhà sau khi kết thúc tour diễn và bay trở về Hàn, cả nhóm có hẹn nhau sẽ cùng uống một bữa vì ngày kia mới bắt đầu có lịch trình, tính toán một hồi nhưng vì Namjoon có việc ra ngoài nên trong lúc đợi còn anh với Hoseok tranh thủ kiểm tra lại mấy bài hát còn dở dang, Taehyung thì về đã lăn ra ngủ luôn rồi cộng với việc nó mới ốm khỏi nên cũng không tha thiết bia rượu mà đi nghỉ sớm, bảo đợi nhau kiểu gì mà cuối cùng ba con người kia đã lại quậy lanh tanh bành lên trước rồi, nghĩ đoạn lại hết thở dài cùng lắc đầu bất lực, toan quay lại với công việc thì điện thoại của chính mình cũng đồng thời đổ chuông, mắt nhìn tên người gọi đến lại liếc thêm cái nhìn thông cảm về chỗ thằng em đồng cảnh ngộ bên cạnh rồi gạt nút nghe.

"Yoongichi" Cái lão này say rồi, chắc luôn, Yoongi bất lực thở dài lần thứ ba thứ tư gì đó trong một buổi rồi.

"Yoongi ơi"

"Gì" Say rồi không dùng kính ngữ chắc cũng chẳng biết gì đâu mà.

"Hư nha, kính ngữ đâu"

Khoé miệng người nhỏ hơn khẽ giật, tưởng say quắc rồi không biết gì, đồ cáo già.

"Vâng" Nhưng bên miệng đã ngoan ngoãn sửa lời.

"Anh yêu em"

Mấy ngón tay chống lên khuôn mặt muốn gục xuống của chàng rapper, không hiểu sao lại xấu hổ mới sợ.

Đúng là, cái đồ trẻ không chơi già đổ đốn!

.

Phía bên kia chính xác là căn phòng của Park Jimin, vỏ lon bia cùng đồ ăn lăn lóc, ngổn ngang từ trên bàn xuống tới ghế ngồi lẫn sàn nhà, đâu đâu cũng có.

"Hyung-nim"

"Ứ, còn sớm mà yoongi, cho anh ngủ, ngoan, anh thương"

"Hyung-nim"

"Make some noiseee"

"Yeah, don't you know... pump it uppp"

"Pump it up, pump it up"

Tiếng nhạc ồn ĩ xen lẫn mấy giọng lè nhè không ngừng hát hò hò hét, thỉnh thoảng có cả giọng mè nheo, lải nhải thể hiện rõ sự không tỉnh táo của những người đang có mặt.

Màn hình ti vi lớn chiếu một bài hát mix lộn xộn đủ thứ beat chói tai, phía trước là một Jeon Jungkook hai má hồng hồng mắt mũi mơ màng tay cầm điện thoại không ngừng nhảy nhót quay phim, chụp hình, góc bên kia có ông anh cả sống chết ôm lấy chân ghế ngủ ngon lành mặc xác thằng áp út tay cũng cầm điện thoại không ngừng ở bên lôi kéo lải nhải gọi hyung-nim, hyung-nim, rồi lại quay ra không ngừng vừa nói vừa khóc vào điện thoại.

"Em gọi hyung-nim này"

"Hyung-nim, anh đọc mã thẻ của anh đi"

"Yeah, Ami ah~ mình là Jungkook đây..."

"Huhu, em không chịu được anh ấy luôn, hức, anh ơi..."

Tổng thể là một thảm hoạ bia rượu không hơn không kém.

.

Dọc hành lang bên ngoài, cách đó hai căn phòng, bên trong này không gian có vẻ yên tĩnh hơn và không bị làm phiền bởi bất kì thứ âm thanh nào. Taehyung mơ màng vùi đầu trong chăn, chớp mắt mở ra nhìn thấy mặt đồng hồ đã chạy đến khung giờ ban đêm, khẽ xoay người định tiếp tục ngủ thì tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang tới quấy rầy. Uốn éo như con sâu đo một hồi đến khi cả người cả chăn rớt cái bịch khỏi giường mới miễn cưỡng bước khỏi đám chăn gối mà tiến đến cánh cửa phòng đang không ngừng bị gõ.

"Cạch!"

"He-lloo~" Khuôn mặt đỏ hồng của Jungkook xuất hiện cùng câu chào tiếng anh lè nhè, kéo dài đến váng vất đầy mùi bia phả ngay mặt khiến Taehyung ngái ngủ phải chun mũi vì cái sự nồng nặc, khó ngửi này.

"Em gõ cửa làm cái gì chứ, đồ hâm" Hất mấy sợi tóc lộn xộn trên đầu, Taehyung loạng choạng muốn quay về cái ổ trên giường, thật tình còn tưởng ai gọi có việc gì chứ ai biết hoá ra thằng nhóc này giở chứng gì đi gõ cửa phòng chính nó.

Nghĩ đoạn người lớn hơn ngán ngẩm quay đầu dợm bước, mặc kệ đứa nhỏ còn đang cười ngu mơ màng đi vào theo phía sau.

"Anhhh" Jungkook kéo dài giọng như làm nũng mà bắt lấy tay người phía trước, Taehyung miệng còn há rộng đang tính ngáp lại phải nhíu mày ngậm lại mà quay ra nhìn kĩ chủ nhân tiếng gọi vừa phát ra.

"Say rồi" Bàn tay vỗ vỗ lên gò má đỏ men cồn, thở dài khi nó đã chuyển từ nắm tay thành ôm ngang eo mình, cả cái khuôn mặt say xỉn đặt trước ngực anh, cằm chống đỡ mà ngước đôi mắt mờ hơi nước lên tròn xoe ánh nhìn.

"Người yêu ơi" Jungkook vẫn lè nhè gọi, hai tay ôm cứng bụng mà ẩn người taehyung cùng ngồi xuống giường, người lớn hơn cũng không buồn chống đối chỉ thuận đà mà đặt mông ngồi xuống, cũng để yên luôn cho nó nửa ngồi nửa quỳ dưới đất mà ôm bụng mình bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

"Gì" Anh nhàn nhạt đáp lại, tay vỗ bèm bẹp cái má béo béo bên dưới.

"Cho hôn miếng đi"

"Đéo, hôi"

Đứa nhỏ bĩu môi ra chiều không hài lòng, bàn tay trên má nó của taehyung đã chuyển sang nhéo vài cái như cảnh cáo.

"Miếng thôi"

Nói rồi chu môi hướng lên khuôn mặt bên trên, người kia mắt thấy nó sắp tiến gần thì vươn tay chụp lấy cái môi đang chu chu ra kia mà giữ lại. Jungkook bị chụp miệng mở to mắt ra chiều đáng thương cầu người sủng, taehyung lòng có chút rung rinh liền day day cái mỏ trong tay mình như cảnh cáo.

"Đánh răng rồi đi ngủ, hôi như thế này anh đuổi ra phòng khách đấy" Xong mới thả cái mỏ bị kẹp nãy giờ ra.

Jungkook được thả ra liền uốn éo mấy cái rồi dụi dụi mặt vào ngực người kia.

"Này, haha..."

Dụi chán thì chui luôn đầu vào cái áo ngủ rộng của taehyung mà vừa dụi vừa thổi bong bóng khiến người kia bị nhột mà khanh khách cười.

"Này, buồn, haha, oái"

Hì hụi trong áo của người lớn hơn chán chê, Taehyung mãi sau thì túm đầu nó lôi ra ngoài được để có thể dứt khỏi tràng cười đến khó thở. Thế mà vừa chui khỏi áo anh thì nó lại không ngừng trò mà cứ thế hai cánh tay ôm bụng anh chưa rời chỉ thuận tiện dùng thêm sức mà nhấc người lên cao.

Yeah, you ain't got nothing on me

I don't need your love ờ ớ ơ ờ...

Taehyung dở khóc dở cười vịn lấy hai vai nó, thật sự như này là quá say rồi đi, anh nghĩ bụng khi nó bắt đầu nhún nhảy hát hò ầm ĩ một bài hát nào đó với cái giọng không giống ai hết.

If you're...re.. waiting for a comeback hold on

I don't need your loveee...ớ...ơ..

If you think i'm gonna comeback i won't

Ờ...don't need... your loveeee

"Bỏ anh xuống, Jeon Jungkook" Taehyung vừa chật vật vừa hoảng hốt khi đứa nhỏ kia cứ không ngừng nhảy múa, hát hò, hai tay vừa gần như nhấc anh lên vai vừa không ngừng quay đảo khiến mặt mũi anh bắt đầu xây xẩm lại, anh sợ độ cao đó Jungkook chết tiệt.

Don't need your love..it nooo...

"AH"

Kết quả xiêu vẹo, chân lọ xọ chân kia quấn vào nhau mà đổ ập xuống theo lực hút của trái đất. Taehyung khóc ròng trong lòng tính toán phen này sợ dập cột sống mất, cái độ cao này.

Nhưng dù sao cuối cùng ông trời xem ra vẫn từ bi khi cả hai vừa vặn ngã xuống giường, người lớn hơn thầm thở phào vì cột sống, xương cốt còn bảo toàn được.

"Ngày mai nhất định anh sẽ tính sổ kĩ" Ngón tay không kiềm được ấn vào cái trán trơn nhẵn của người đang bay bổng trong men say mà vẫn không buông tay khỏi người mình, kể cả có dùng chân đá cũng không buông.

Taehyung bất lực thở dài rồi nằm ngửa ra trên giường, bên dưới yên vị một con sâu say xỉn ôm chặt lấy bụng thỉnh thoảng dụi dụi gãi ngứa.

"Ái" Thế mà chẳng yên ổn nổi lấy một lúc Taehyung đã lại kêu lên vì cơn đau bên mạn sườn, vừa cúi đầu xuống liền không kiềm chế được cái nhíu mày mà bóp lấy đầu tên thủ phạm rít lên "Em là chó à, Jeon Jungkook."

"Ah, cái..." Bên mông cũng lại bị cấu một cái đau điếng.

"Ngon, Jin hyung, hyung-nim, thịt lợn, yum~yum~"

Khuôn mặt người lớn hơn đen xì lại, sâu say xỉn kia tưởng anh là món thịt lợn quay của anh Jin sao, thứ mất nết. Cả cơ thể phẫn nộ giãy khỏi cái tay đang có ý đồ cấu véo mình thành miếng thịt quay thật luôn nhưng sau cả phút đồng hồ thì lại bất lực vô cùng vì không thoát khỏi, huyết áp người có tuổi thật sự sắp bị kéo cao tới cuống họng rồi, bình thường khó say lắm mà say rồi lại bát nháo kinh khủng thế này.

"Người yêu ơi" Sự bất lực xâm chiếm toàn phần khiến Taehyung muốn buông xuôi mà nằm y hệt một con cá chết chương lềnh bềnh trôi trên sông, không buồn quan tâm đến tên say xỉn làm anh tăng xông cả đêm nữa.

"Hôn miếng" Jungkook chu mỏ tới, người lớn hơn chán ghét đẩy ra, nó vẫn không từ bỏ sáp tới.

Cuối cùng vẫn là bị đè ra hôn đến hoa cả mắt, và sau cuối thì một Kim Taehyung phẫn nộ cùng bất lực vô cùng, khôn xiết vẫn phải để mặc cái thân mình bị con người kia ôm chặt mà ngủ.

"Ngày mai, nhất định, tính.sổ.kỹ.càng." Hồng hộc thở mà nhéo lấy hai cái má đỏ hồng, Taehyung đay nghiến từng chữ một trong từng phát nhéo.

"Thịt lợn thật thơm" Jeon Jungkook chỉ đơn giản là chép miệng cảm thán rồi lại dụi mặt vào bụng người lớn hơn.

Kim Taehyung lực bất tòng tâm, buông xuôi số phận quay trở lại làm cá chết xuôi dòng nước lũ.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip