31.3

-Sao?

Câu hỏi này...

Chẳng lẽ Hanna đã biết chuyện của hai người trước đây sao. Không lí nào... trừ anh,JiMin, YoonGi, SeJin và... Kim JungKook ra thì còn ai biết về chuyện quá khứ nữa đâu.

-Cô hỏi như thế là có ý gì?

Hanna bỗng bật cười.

-Làm gì mà anh căng thẳng thế! Tôi chỉ đùa thôi mà, vì tôi thấy JungKook trước đây chưa bao giờ chấp nhận hợp tác với một người nhanh đến thế, nên tôi đoán hai người có quen biết nhau thôi!

TaeHyung nhẹ lòng một chút.

-Không, trước đây chúng tôi không hề quen biết nhau. Có lẽ cậu ta ấn tượng về bản kế hoạch của tôi, thế thôi!

Hai người nói chuyện bâng quơ với nhau, và TaeHyung nhận ra Hanna cũng khá hợp tính với mình. Nếu như cô không dính líu đến Kim JungKook có lẽ hai người đã trở thành bạn tốt của nhau.

Một lát sau, TaeHyung đề nghị đưa Hanna về. Cô có chút do dự vì hiện giờ cô vẫn đang ở khách sạn. Nhưng... cô lại muốn ở bên cạnh TaeHyung thêm một chút nữa.

-Anh... có thể đưa tôi đi đổi gió được không? Tôi chưa muốn về lắm!

-Được chứ!- TaeHyung mở cửa xe rồi mỉm cười.

Anh lái xe đưa Hanna ra sông Hàn. Chỗ này vẫn luôn là nơi lí tưởng nhất để hít thở và đỗi gió.

Hanna xuống xe cô cởi đôi giày cao gót ra rồi đi đến mép sông hít một hơi thật sâu.

-Thật là thoải mái quá đi!!!

TaeHyung cũng đi đến bên cạnh cô.

- Tôi sang Anh từ lúc mới 10 tuổi, không biết đã bao lâu rồi mới lại xuất hiện ở nơi này!

-Công việc nhiều quá nên tôi cũng không có nhiều dịp để ra đây!

TaeHyung gật gù.

-TaeHyung-ssi!- Hanna bỗng gọi. Anh quay sang nhìn cô, nhưng cô vẫn nhìn xa xăm ngoài sông.

-Về chuyện tại sao tôi thích tốc độ... thật ra năm tôi học trung học, tôi có yêu một người con trai, anh ấy rất thích xe moto và ham mê tốc độ. Dù lúc ấy tôi chỉ là một con bé học trung học nhưng mà tôi đã biết yêu, yêu da diết là đằng khác. Tôi yêu những khoảnh khắc được ngồi sau lưng và được anh ấy chở đi khắp mọi nơi trên chiếc moto của anh ấy, được anh ấy ân cần quan tâm chu đáo. Nhưng mà... khoảng cách lớn nhất mà chúng tôi không thể thay đổi chính là anh ấy không phải là con nhà tài phiệt còn tôi thì lại là một tiểu thư. Ba mẹ tôi lúc ấy kiên quyết ngăn cản chúng tôi, tôi còn định lên kế hoạch bỏ trốn cùng anh ấy nữa, nhưng họ đã phát hiện ra. Tôi bị cấm túc trong phòng, còn anh ấy tôi không hề biết họ đã làm gì anh ấy, nhưng một chút tin tức về anh tôi cũng không biết. Sau này khi tôi tốt nghiệp tôi mới biết được anh ấy đã tự tử...

TaeHyung im lặng lắng nghe, giọng của Hanna đã nghẹn ngào, nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

-Lúc ấy tôi tuyệt vọng đến không tưởng! Tôi căm hận vì phải sinh ra trong một gia đình giàu có, sinh ra với một thân phận cao sang! Giàu có để làm gì khi mà ngay cả quyền được yêu cũng không có? Tôi thích tốc độ, thích xe vì nó làm cho tôi gợi nhớ đến những kỉ niệm đẹp khi ở bên cạnh anh ấy, cảm giác vi vu trên xe như khi anh vẫn hay đèo tôi đi khắp mọi nơi...

TaeHyung vẫn không lên tiếng mà chỉ có tiếng thút thít của Hanna.

TaeHyung cười nhạt. Anh đã từng nghĩ chỉ cần có tiền, có quyền lực thì có thể hạnh phúc. Nhưng sau đó quan điểm ấy đã bị anh bác bỏ khi anh gặp JiMin và JungKook ,bây giờ là Hanna.

TaeHyung không dám thừa nhận là mình hiểu cảm giác của Hanna nhưng anh đã từng trải qua cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại.

TaeHyung cởi áo khoác của mình choàng vào vai Hanna rồi vỗ vai cô.

-Xin lỗi vì đã gợi lên chuyện không vui!

Hanna gạt nước mắt.

-Không sao! Là tôi quyết định nói cho anh biết thôi!

- Tại sao cô lại quyết định như vậy?

Cô lắc đầu rồi tự cười.

-Không biết... chắc là do anh làm tôi có cảm giác an toàn! Nhưng mà...TaeHyung-ssi anh bằng tuổi JungKook sao?

-Không! Tôi lớn hơn cậu ta 2 tuổi!

-Vậy là tôi nhỏ hơn anh rồi! Xưng hô với anh như thế thật không phải phép!

-Không sao! Đừng bận tâm!

-Hôm nay cảm ơn anh! Chúng ta có thể về nhà được rồi!

Hanna để TaeHyung đưa mình về nhà JungKook. Trước khi đi, hai người trao đổi số điện thoại, cô tự nói với bản thân là mình chỉ xem TaeHyung là bạn tâm sự thôi, nhưng chắc có lẽ trái tim cô lại không nghĩ thế. Nhưng mà trên thực tế, cô đâu phải đang yêu đương gì với Kim JungKook, nên chuyện cô rung động với người khác là chuyện bình thường.

Cô dự tính đứng trước cửa nhà đợi TaeHyung đi khỏi thì bắt taxi.

Nhưng vừa vặn lúc TaeHyung vừa rời đi JungKook đã xuất hiện.

-Cô đến đây làm gì? Người đó là ai?

Hanna giật bắn người.

-Aishh! Giật cả mình!

Cô nhăn nhó nhìn JungKook. Cái tên này sao lại xuất hiện "mém đúng lúc" thế này.

-Người đó là ai anh không cần biết! Đó là chuyện đời tư của tôi!

-Được! Vậy cô đến đây làm gì?

Cô nhất thời cứng họng.

-Thì... ghé ngang nhà xin miếng nước uống thôi! Giờ hết khát rồi! Đi đây!

Nói xong Hanna xoay người bỏ đi ra lộ để gọi Taxi.

Còn JungKook vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh băng của mình. Ban nãy trên ban công nhà, cậu nhìn thấy trong xe là một người đàn ông, còn là ai thì không nhìn thấy rõ. Cô gái này xem ra đã tìm thấy đối tượng, nhưng hiện giờ trên danh nghĩa bạn gái của cậu nên người ta mới đưa về đây. JungKook bật cười, có gì mà cậu không nhìn ra?

JungKook quay trở vào nhà.

Cậu bước vào phòng đựng quần áo của mình sau đó cầm lấy túi giấy lên.
Chiếc áo khoác mới tinh, phẳng phiu được xếp gọn gàng bên trong. JungKook lấy ra rồi ngửi lên áo.

Có vẻ như TaeHyung đã giặt và là áo. Mùi thơm thoang thoảng này là mùi hương của TaeHyung năm xưa. Bây giờ mỗi lần gặp nhau anh đều xịt nước hoa nên cái mùi dễ chịu lúc trước cũng không còn nghe thấy.

Cậu còn nhớ anh đã nói, mùi thơm đó là do loại bột giặt mà SeJin tự chế bằng cách đổ trộn nhiều loại vào. JungKook tự hoài niệm rồi tự nhoẻn môi cười. Ngay cả khi thành đạt rồi anh vẫn là giữ nguyên những thói quen giản dị, chắc hẳn là đã vứt áo của cậu cho SeJin giặc và là.

JungKook không vứt đi. Cậu xếp nó lại rồi bỏ túi giấy treo vào tủ.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên chuông tin nhắn.

Là một người bạn không thân lắm nhưng do kinh doanh chung nên JungKook cũng hay gặp. Anh ta gửi cho cậu một bức ảnh.

Đó là TaeHyung và Hanna đang ngồi uống rượu cùng nhau.

"Cậu bị cắm sừng rồi nhé! Kim JungKook!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip