68.
"Đúng! Đó là bí mật nhưng mà cậu là *hức* bạn của tôi, tôi sẽ nói cho cậu nghe!" Taehyung nói với gương mặt say tí bỉ của mình.
Bogum thấy khó tin với những lời mình vừa nghe. Vì người say sẽ không bao giờ nói dối đâu đúng chứ?
"C-Chờ đã...cậu nghiêm túc sao? C-Cậu thật sự đến từ tương lai à?" Bogum hỏi một lần nữa, y muốn chắc chắn rằng linh cảm của mình là đúng.
Taehyung đưa ngón cái lên rồi phì cười. "Phải! Nhưng t-tôi thích *hức* ở đây hơn v-vì tôi *hức* t-thấy được hạnh phúc khi ở đ-đây."
Bogum dừng mọi hoạt động mình đang làm lại.
Y đã đúng. Suốt khoảng thời gian qua, y không hề sai.
Vào ngày đầu tiên gặp Taehyung, y đã thấy anh có vẻ như không quen với trại lắm mặc dù anh lẽ ra phải thuộc lòng nó vì cha của anh là một Tướng Quân. Y cũng đã để ý tới cách Taehyung giao tiếp với mọi người xung quanh, lời anh nói không hề trang trọng nhưng vẫn rất lịch sự.
Và những món đồ mà anh có, chúng quá hiện đại so với thời này. Y không nghĩ là chúng đến từ nơi đây.
Nhưng bằng cách nào?
"Cậu...đến từ đâu...năm nào...hay thế kỉ nào?" Y hỏi khi thấy Taehyung đang đuổi mấy con kiến chạy trên tường đi.
"N-Năm 2020...thế kỉ 20.." Taehyung nói rồi đẩy một con kiến đi. Bogum căng thẳng thở vào, y thật sự đang nhìn thấy một người đến từ tương lai sao?
"Sao cậu lại đến đây? Ý định của cậu là gì?"
"Đại úy...tôi sẽ *hức* cứu Đại úy..." Taehyung nói.
Bogum thấy rùng mình trước lời anh nói. "Cứu? Tại sao cậu lại phải cứu Đại úy?"
Taehyung vân vê mấy đầu ngón tay của mình. "Vì l-lịch sử." Anh trả lời.
Bogum nhíu hai bên mày, chuyện này làm y đau đầu đến chết mất.
"Chuyện gì đó tồi tệ sẽ xảy ra sao? Có chuyện gì xảy đến với Đại úy? Ý cậu là sao-"
Taehyung gừ lên một tiếng làm Bogum ngưng lại. Anh nhắm tịt mắt tỏ rõ vẻ khó chịu. "Ugh! Cậu hỏi nhiều quá đấy *hức* Nói chậm l-"
Taehyung ngạc nhiên ngay khi anh mở mắt mình ra.
Taehyung nhìn thẳng vào Bogum người đang ngồi trên mép giường trong khi anh đang nằm đối mặt với y.
Nước từ trong khóe mắt anh rơi liên tục còn mắt vẫn cứ dán chặt vào Bogum. "N-Này, cậu không sao chứ?" Bogum hỏi.
Tay anh đưa lên che miệng lại vì sốc.
"Có chuyện gì vậy? Cậu bị đau-" Bogum bất ngờ khi Taehyung đột nhiên ôm chặt lấy hai bên má anh. Nước mắt vẫn cứ rơi với vẻ mặt ngạc nhiên không đổi.
"Jungkook..." Taehyung lẩm bẩm tên cậu. Bogum bối rối khi anh đột nhiên gọi mình là Jungkook.
"Hả-"
Tiếng khóc của Taehyung càng ngày càng lớn. Anh bắt đầu đưa tay loạn xạ để chạm vào mặt y như thể hai người đã rất lâu không gặp nhau. "E-Em đây rồi...". Anh nói.
"Anh biết là em sẽ về mà.." Taehyung mỉm cười hạnh phúc rồi trong tức khắc kéo Bogum vào một nụ hôn.
Môi cả hai chạm vào nhau.
Taehyung chìm đắm vào nụ hôn còn Bogum vẫn còn chẳng hiểu chuyện quái gì đang diễn ra.
Nhưng khi y cảm nhận được môi Taehyung đặt trên môi mình, nó càng khiến y đắm chìm vào vị cồn còn đọng lại trên đôi môi mềm mại ấy như một kẻ nghiện ngập.
Đây không phải là thứ y muốn sao? Phải chăng đây chính là thứ y hằng mong muốn?
Đúng vậy, nhưng cũng không hề.
Y chưa từng mơ về chuyện được hôn Taehyung trong trạng thái dễ tổn thương như thế này. Anh chưa từng nghĩ đến việc được hôn anh khi biết rằng anh đã là của một người khác.
Và điều làm y đau đớn hơn là, Taehyung không hôn anh, chỉ là vì anh đang say thôi.
Bogum lập tức đẩy anh ra nhưng Taehyung vẫn cố kéo y lại. "Tae dừng lại đi! Tôi không phải Đại úy - là tôi Bogum! Cậu đang say nên cậu mới gặp ảo giác thôi!"
Y hét lớn sau khi nắm lấy cổ tay Taehyung để khiến anh dừng lại.
Taehyung ngưng lại hành động của mình rồi một lần nữa, anh bật khóc - tiếng khóc của sự đau thương.
"Dừng lại đi Tae...tôi không phải là Đại úy..." Bogum nói nhẹ nhàng nhất có thể. Bởi vì y cũng đang tổn thương khi biết rằng mình sẽ không bao giờ trở thành Jungkook.
Ở nơi khóe mắt mình, Bogum thấy một bóng người đang đứng ở gần đó.
Y quay đầu lại để nhìn rõ hơn.
Gương mặt không biểu cảm, tay vẫn còn đặt trên nắm cửa - có đôi chút khác - nhưng vẫn là người đó.
Bogum lập tức đứng dậy và cúi đầu chào với tâm trạng rối bời.
"Đại úy..." y nói.
Taehyung đã thiếp đi từ khi nãy, anh còn chẳng kịp nhìn thấy mặt Jungkook.
Jungkook không nói một lời nào, cậu ra hiệu cho y đi theo mình. Bogum lập tức đứng dậy và theo sau cậu.
Ngay khi cả hai dừng lại trong khu vườn, Bogum quỳ xuống và cúi đầu thật thấp thay cho lời thú tội.
"Đại úy tôi thành thật xin lỗi vì chuyện đã xảy ra. Tôi biết ngài đã nhìn thấy và tôi thề có trời chứng giám rằng đó không phải là ý định của tôi, tôi tôn trọng ngài và-"
"Đứng dậy." Bogum thấy rùng mình trước giọng nói trầm và lạnh lẽo của Jungkook.
Y đứng dậy, không có đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt cậu.
Jungkook đưa cho y một lá thư. "Xin lỗi thưa ngài, nhưng đây là gì?" Y hỏi.
"Tôi đến đây để ra lệnh cho cậu chỉ huy buổi lễ chào mừng các quân lính Mĩ. Họ sẽ đến đây vào ngày mai và tôi muốn mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng. Rõ rồi chứ?"
"Vâng, thưa ngài!"
Bogum đưa tay chào và Jungkook gật đầu như đã hiểu. Cậu đã định quay lưng rời đi cho đến khi Bogum lên tiếng.
"Đại úy." Y gọi.
"Tae đang ở trong. Ngài không muốn gặp cậu ấy sao? Cậu ấy đã rất nhớ ngài. Cậu ấy đã chờ suốt ngày hôm nay rồi, thưa ngài."
Jungkook quay đầu lại, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như lúc đầu. "Cậu ấy đã rất cố gắng chuẩn bị một món quà cho ngài. Tôi xin lỗi vì cậu ấy đang say, nhưng cậu ấy sẽ rất vui nếu được gặp ngài."
Jungkook nhướn một bên mày. "Tại sao tôi cần phải gặp anh ta?"
"Bộ chúng tôi là người yêu của nhau sao?"
Bogum bối rối trước lời nói của cậu. Y có nghe nhầm không?
"Anh ta chỉ là một người lính thực tập. Có gì đặc biệt ở anh ta mà phải khiến một Đại úy như tôi tiêu tốn một vài giây của mình?" Jungkook hỏi và Bogum chẳng thể đoán được cậu đang nghĩ gì trong đầu.
Cậu nhún vai rồi rời đi.
Khi cậu đã đi được một khoảng, Bogum hét lớn.
"Với tất cả sự tôn trọng mà tôi dành cho ngài, Taehyung chỉ là một món đồ chơi đối với ngài thôi sao?" Bogum run người giận dữ.
Jungkook chỉ dừng lại để nghe nhưng không trả lời. Một vài giây sau đó, cậu cất bước rời đi.
Bogum nắm chặt tay mình vì tức giận. Y không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ngay lúc này đây y chỉ muốn đấm thằng vào mặt Jungkook.
"Sao ngài ấy dám đối xử với Taehyung như vậy chứ." Bogum thì thào nói với chính mình.
Y quay trở về phòng để xem Taehyung ra sao.
Tim y nhói lên khi thấy Taehyung đang bình yên mà ngủ như thể chẳng có gì vừa xảy ra.
Điều đau đớn hơn là, anh đang nắm chặt sợi dây chuyền Jungkook tặng và chiếc khăn tay trong cả hai tay mình.
Bogum thở dài.
"Tôi muốn cậu biết rằng Đại úy đang ở đây, nhưng tôi cũng chẳng muốn thế một chút nào."
"Vì với cách cư xử khi nãy, cậu sẽ chỉ bị tổn thương thôi." Y ngồi xuống chiếc ghế bành rồi mệt mỏi nhắm mắt.
Nhưng y vẫn đang tự hỏi...
"Chuyện gì đã xảy ra với Đại úy?"
__________
tbc.
:)
bloo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip