79.
Taehyung xoay người nhìn về hướng bóng lưng của Jungkook. Có lẽ cậu vẫn chưa biết là anh đang ở đây.
Taehyung bắt đầu thấy lo lắng và suy nghĩ nhiều hơn về tình huống lúc này. Nhưng điều họ cần, chắc hẳn chỉ là một cuộc nói chuyện nghiêm túc thôi.
Anh từng bước chậm rãi tiến lại gần cậu, cố để không tạo ra tiếng động.
Taehyung ngồi xuống ngay cạnh Jungkook và không nhìn cậu vì anh sợ một khi trong mắt anh chứa đựng hình bóng của người anh yêu nhất, anh sẽ không nhịn được mà bật khóc mất.
Jungkook thấy anh trong khóe mắt mình.
"Mặt trăng hình như rất cô đơn..." Jungkook nói, mắt hướng lên bầu trời.
Taehyung theo lời nói của cậu nhìn lên, anh có thể cảm nhận được sự sầu muộn trong giọng nói của cậu. "K-Không hề, mặt trăng được các vì sao bao quanh mà." Taehyung góp ý.
Jungkook cười buồn. "Anh nghĩ những ngôi sao ấy có thể làm nó thấy bớt cô đơn hơn không?"
Taehyung suy nghĩ một lúc, "Có chứ. Vẫn tốt hơn là không có gì."
Jungkook chỉ ngồi đó và nhìn chăm chăm vào mảng tối đen trên cao. Taehyung lấy can đảm để quay sang nhìn cậu và anh thấy càng chạnh lòng hơn khi mắt Jungkook đã lấp lánh ánh nước.
Cậu đang khóc sao? "Anh nói đúng, vẫn tốt hơn là không có gì."
"Nhưng anh không nghĩ là những ngôi sao đó sẽ làm tổn thương mặt trăng sao?" Jungkook hỏi, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Taehyung chẳng hiểu cậu đang cố nói gì.
"Tại sao chúng lại làm tổn hại đến mặt trăng chứ? Chúng giúp mặt trăng thắp sáng trời đêm mà."
Jungkook tiếp tục nhìn lên bầu trời đêm.
"Mặt trăng xuất hiện trước, soi sáng vào buổi đêm. Sau đó những ngôi sao mới dần lộ diện, càng làm cho bầu trời thêm rực rỡ với ánh sáng của chúng. Nhưng chỉ vài tiếng sau, chúng sẽ biến mất khi mặt trời gần mọc. Và mặt trăng lại một lần nữa bị bỏ rơi."
"Sau cùng nó sẽ biến mất trong đơn độc. Việc những vì sao cứ đột nhiên xuất hiện ở lưng chừng rồi lại rời đi lúc mọi chuyện đang dần trở nên tốt hơn không phải rất đáng buồn sao?"
Taehyung nghĩ cuối cùng anh cũng hiểu cậu đang ám chỉ đến điều gì.
Jungkook nhìn anh, một giọt nước mắt rơi xuống khi cậu cất tiếng nói. "Anh có phải là một trong những vì sao đó không, anh?"
Cậu hỏi, giọng run rẩy trong đau đớn. "Anh cũng sẽ bỏ rơi em như cách sao trên trời rời bỏ mặt trăng sao?"
Taehyung nghe trong tim mình ầm lên một tiếng, rồi anh chẳng thể làm gì khác ngoài bật khóc.
"Em đã đọc được trong sách. Khi một người đến từ thế giới khác yêu bất cứ ai đến từ thế giới mà người đó đi tới, người ấy luôn phải rời đi, và mọi thứ đều sẽ tan vỡ."
Jungkook vừa lau nước mắt vừa nói.
"Anh đến từ tương lai đúng chứ? Cho đến cuối cùng anh sẽ bỏ em đi và quay về thế giới của anh khi mọi chuyện kết thúc đúng không?"
Taehyung chẳng thể mở miệng nói một câu nào. Những lời của Jungkook nói như đánh thẳng vào tim anh.
"Em ghét anh."
"Em ghét anh vì đã lừa dối em. Em ghét việc anh là người duy nhất có thể đánh cắp trái tim này, nhưng em lại chẳng thấy hối hận chút nào khi dành trọn nó cho anh."
Nước mắt cậu rơi liên tục, Jungkook chưa từng khóc nhiều đến thế trước đây.
"Anh xin lỗi..." Bấy nhiêu là điều duy nhất anh có thể nói.
"Đã quá trễ khi anh nhận ra mình trót yêu em mất rồi. Anh không đủ can đảm để nói sự thật cho em biết vì sợ sẽ làm tổn thương em - nhưng hóa ra lại khiến em đau khổ hơn khi tiếp tục nói dối."
Tuy đang thật gần, nhưng lại như cách xa vạn dặm.
"Em còn chẳng nhận ra mình đang tức giận với sai người. Anh không biết cả thế giới của em sụp đổ như thế nào khi phát hiện ra anh chính là người giết anh trai em đâu, để rồi biết được đó chính là Taehyung còn lại."
Taehyung chẳng thể mường tượng được Jungkook đã phải khổ sở đến mức nào trong khoảng thời gian ấy.
"Em phải đứng giữa lựa chọn giành lại công bằng cho anh trai mình và quay về với vòng tay ấm áp của anh. Em đã bị mù quáng bởi cơn giận đến mức còn có ý định ra tay giết anh. Em xin lỗi, xin lỗi anh..."
Taehyung đan lấy tay cậu. "Em không hề biết sự thật nên em không cần phải xin lỗi."
"Anh xin lỗi vì đã làm em tin vào một lời nói dối."
Hai tay anh nâng lấy mặt Jungkook rồi lau đi từng giọt nước ấm bằng ngón tay mình. "Em thấy mình như một tên ngốc vậy."
"Chúng ta đều là những kẻ ngốc, bằng cách này hoặc cách khác. Chẳng hạn như việc anh tình nguyện trở thành một tên ngốc vì em." Taehyung nói làm Jungkook phì cười.
"Anh vừa nói vậy thật đấy à?" Jungkook nói, cười nhếch môi nhìn anh.
Taehyung thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cả hai cũng có thể thoải mái trò chuyện với nhau trong bầu không khí vui vẻ này.
"Anh có thể hứa với em một chuyện không?" Cậu hỏi.
"Hãy hứa là sẽ không có bí mật nào nữa và làm ơn, xin anh..." Jungkook nắm thật chặt lấy tay anh như thể cậu chẳng bao giờ muốn buông nó ra.
"Đừng rời bỏ em. Em chỉ yêu mỗi anh thôi nên làm ơn hãy hứa với em điều đó."
Taehyung cười thật chắc chắn. "Nếu em hứa thì anh cũng sẽ làm tương tự."
Jungkook cuối cùng cũng để lộ một nụ cười thật sự. "Em hứa." Taehyung cười khúc khích. "Vậy anh cũng hứa."
Cả hai móc ngoéo ngón út với nhau như tượng trưng rằng họ sẽ không bao giờ phá vỡ lời hứa đó.
"Em tha lỗi cho anh chưa?" Anh hỏi vì vẻ mặt vẫn còn hơi rầu rĩ của cậu.
Jungkook nhăn mặt lắc đầu. "Chưa."
Nụ cười trên môi anh lập tức biến mất. Nhưng anh chẳng thể trách Jungkook được vì cậu đã bị tổn thương rất nhiều.
"Không sao, anh hiểu-"
"Không cho đến khi anh hôn em một cái." Jungkook cắt ngang lời anh.
Đôi mắt Taehyung sáng lên rực rỡ và mặt anh ửng đỏ đôi chút. Sự nhộn nhạo vui sướng trong lòng làm anh không thể ngăn bản thân mình kéo lên một nụ cười.
"Anh nhìn gì vậy? Nhanh lên, em sắp hết kiên nhẫn rồi." Jungkook cười khoái chí khi cậu chỉ tay vào môi mình.
Sau khi cả hai lùi vài bước khỏi vách núi để an toàn hơn, Taehyung lập tức hôn lên đôi môi đang chờ sẵn của Jungkook.
Cuối cùng thì khoảnh khắc chúng ta mong đợi cũng đã tới. Cả hai đã có thể trở về bên nhau rồi.
Dòng điện xẹt ngang qua cơ thể làm họ nhận ra rằng mình đã nhớ đối phương đến mức nào.
Taehyung ngồi trên đùi Jungkook để cậu dẫn dắt anh. Tay anh luồn vào sau gáy Jungkook để làm nụ hôn thêm sâu.
Nhưng Taehyung quên mất rằng Bogum vẫn đang ở đó, trốn đằng sau bóng cây để chắc rằng anh vẫn an toàn.
Bogum quay mặt đi, vuốt ve chú ngựa của mình với một một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Tao nghĩ đó là dấu hiệu để chúng ta rời đi, đúng không Hara?" Y nói với chú ngựa.
Bogum hít vào một hơi sâu để làm dịu bản thân và nỗi đau âm ỉ trong tim.
"Mày ổn mà, mạnh mẽ lên."
Y tự cười nhạo chính bản thân mình rồi lau đi nước mắt. "Về nhà thôi bé cưng, mày cũng cần được nghỉ ngơi."
Bogum chậm rãi dẫn chú ngựa rời đi với một khung cảnh mà y sẽ chẳng bao giờ quên được.
Và thật tệ, vì y không biết mình có thể chống chọi với nỗi đau này đến khi nào nữa.
__________
tbc.
tuần trước với tuần này mình bận thi 🥲, nên cuối tuần mình bù lại cho mọi người nhee.
bloo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip