14. Em là của cưng mà.
01.09.2022
Chiếc xe nhà cha con phú hộ Điền chậm chậm dừng trước nhà hàng, hai người họ bước xuống xe thu hút mọi ánh nhìn của các vị khách gần đó. Dáng vẻ sang trọng, uy quyền của họ thiệt làm cho người khác mê đắm. Ông Điền bước chân vào trước, Chính Quốc cũng sải bước theo sau.
Đi vào gian trong, phòng riêng có khung cảnh hướng ra phố đêm đã sẵn sàng. Bước vào phòng, mùi oải hương thoang thoãng chút gió về chiều thật thoải mái. Chính Quốc cùng cha ngồi ngay ngắn vào bàn. Ông Điền dặn kĩ:
- Chút nữa người ta tới, lo mà chào hỏi cẩn thận.
- Cha cứ phải lo. Yên tâm con không làm cha mất mặt đâu.
15 phút trôi qua, đồng hồ điểm 6h30 tối. Điện thoại bấm của ông Điền reo lên, sau khi bắt máy thì thấy xa xa có một quý ông và một cậu trai trẻ tầm trạc tuổi Quốc. Đi lại gần bàn, cha con Chính Quốc đứng lên vội chào:
- Chào anh Trịnh, anh đến đúng hẹn quá.
- Xời, còn phải nói. Chuyện trọng đại mà lỡ có mà chết tôi đấy chứ haha.
Hai người bắt tay chào hỏi nhau qua lại, Chính Quốc thấy vậy cũng đứng lên tay bắt mặt mừng:
- Dạ cháu chào bác, tôi chào cậu.
Cậu đi sang kéo ghế cho ông Trịnh và cậu con trai kia, thấy cảm kích ông Trịnh đáp lời:
- Ừ, chào Quốc nhá. Chà, nay to con vạm vỡ thiệt nha.
- Bác cứ khéo khen, cháu là bộ mặt gia đình nên phải như thế để gánh vác cơ ngơi chứ ạ.
- Hay, thằng này khá.
Bốn người cười phá lên rộn rã, Quốc cũng chỉ ráng hoà mình để không trông bị đơ vì ông Điền ngồi kế bên vẫn luôn nhìn theo cậu. Mặt cậu lâu lâu vẫn có chút không vui, mắt cứ đượm buồn nhưng chỉ một vài giây cậu lại phải lấy lại tinh thần. Đang yên ắng, ông Trịnh nói to:
- Rồi đây là con trai tôi, Trịnh Hạo Thạc. Cháu nó thích làm gốm nên cứ ru rú trong cái xưởng nên mãi giờ vẫn chưa có ý trung nhân.
- Chào anh, Hạo Thạc nghe danh anh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt.
- À ừ.
Chính Quốc trả lời qua loa tại anh chỉ muốn tiếp lời của Thái Hanh người anh yêu thôi còn những ai còn lại không là gì hết. Món ăn được mang ra, đang định nhấc đũa thì điện thoại ông Trịnh reo lên. Bắt máy lên nghe, ông Trịnh nói lớn:
- À ừ, anh vào đây đi. Nhanh nhá, chờ lâu quá rồi.
Chính Quốc nheo mắt khó hiểu. Chẳng nhẽ lại có thêm ông bác nào vào đây tám chuyện hay lại có trò gì nữa đây. Thấy ông Trịnh ngắt máy rồi ngoái cổ ra cửa, một lúc lâu sau cuối cùng cũng có người bước vào. Thấy bóng dáng, ông Trịnh đưa tay vẫy lại vào phòng:
- Anh Kim, hướng này.
- Chào anh Điền, chào chú Trịnh nhá. Ban nãy ra đầu ngõ kẹt chút việc, mãi giờ mới tới được đây._ Ông Kim e ngại.
- Không sao, mời anh ngồi. Thái Hanh ngồi đi cháu.
Người mới tiến vào là ông Kim cùng với cậu con trai rượu của mình. Phú hộ Điền ngỏ ý mời Thái Hanh ngồi vào bàn. Lúc này, anh vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Là đi xem mắt, là một người xa lạ hay là người quen. Tại sao lại đi vào đây, đã thế còn ngồi cùng bàn với ông Điền và Chính Quốc. Thái Hanh ngơ người ra, thắc mắc hỏi cha:
- Ơ, là sao đây cha? Mình đi xem mắt mà? Có đi nhầm không vậy? Sao lại tạt vào đây.
Ông Trịnh thấy tình cảnh khó xử liền mở lời giải vây:
- Khổ quá, bác với Hạo Thạc cũng đi xem mắt mà nhưng là phòng bên kia. Thấy ông Điền đây nên sang chào hỏi chút thôi. Hạo Thạc đứng lên, để Hanh nó ngồi.
- Ơ, mọi người đùa cháu à._ Thái Hanh ngơ ngác.
- Cha, cha trêu tụi con hả?_Chính Quốc nói nhỏ với ông Điền.
Hai nhân vật chính bị một phen hoang mang tột độ mà ngơ ngác không nói nên lời. Thái Hanh bấy giờ vẫn cứ đứng như trời trồng, anh không tin là mình bị dắt mũi. Ông Điền bất lực, đáp trả gắt gao:
- Mày khùng hả, tao trêu gì mày. Tao đang giúp mày còn gì nữa.
Hạo Thạc và ông Điền rời đi trong niềm hớn hở. Hai người họ xuất hiện, cả diễn cảnh nãy giờ đều đã được dàn dựng lên hết. Ai cũng biết Quốc và Hanh thương nhau, nhưng Hanh lại e ngại nên bây giờ chính là thời điểm thích hợp để hai người họ yêu nhau rồi. Chính Quốc đã bắt đầu hiểu ra mọi chuyện, trong lòng vui sướng khôn xiết. Thấy cậu ba của mình vẫn còn sững sờ, anh mới tiến tới luồn tay qua eo anh mà trấn an:
- Cậu ba, ngồi xuống rồi từ từ nói.
- Tên ngốc, tôi với cậu bị lừa đó.
Thái Hanh có chút giận vì cũng tại chuyện xem mắt này mà hai người họ mấy ngày không gặp nhau. Đã thế cảm xúc của anh lẫn cậu đều bị ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng mà Quốc chỉ quan tâm đến hiện tại là từ nay có thể bên cậu ba của mình đường đường chính chính mà thôi:
- Nhưng mà rõ là cậu ba không thích người ta đi xem mắt mà. Bây giờ cậu ba là người xem mắt người ta rồi đó. Phải vui lên chứ.
Hai người họ đứng nói qua lại. Ông Điền liền chen ngang giải thích:
- Thái Hanh, ta nói cháu nghe. Ta không lừa cháu, việc gia đình khó khăn là thật. Ta với cha cháu bù qua xớt lại đã cứu vớt nhau phần nào. Còn việc hôm nay....
- Là do cha với ông Điền đây đã lỡ hứa hẹn, sau này nếu có con dù trai hay gái cả hai vẫn sẽ làm xui gia. _ Ông Kim nói tiếp.
Chính Quốc thấy việc giải thích quá là dư thừa vì thứ cậu quan tâm bây giờ chỉ là anh và cậu có thể bên nhau thật rồi. Cứ ngỡ bị ngăn cản, ai có dè ông trời còn thương, cho họ bên nhau thế này. Quốc hớn hở:
- Cha với bác Kim không phải giải thích đâu, con với cậu ba thích nhau lâu rồi. Cậu ba còn muốn được gả cho con nữa cơ mà. Đúng hong cậu ba?
Quốc quay sang nhướn mày, đá mắt với anh. Thái Hanh nghe tới đó bất chợt giật mình phản bác:
- Đâu ra, ăn không nói có hả.
- Thôi cha với bác ngồi chơi xơi nước nha. Con đưa cậu ba đi trước. Con chào cha, chào bác cháu đi.
Chưa kịp phản ứng, Thái Hanh đã bị Chính Quốc kéo tay ra khỏi phòng. Đến xe, Quốc mở cửa cho anh rồi hai người họ phi xe ra khỏi nhà hàng.
- Kéo tôi đi đâu đấy.
- Đi bờ hồ.
- Để tôi đẩy cậu xuống hồ à.
- Cậu ba muốn làm gì em cũng được hết. Em là của cưng mà.
_______________________________
Chúc mừng em bước vào tuổi 26 đầy hoài bảo và ước mơ.
Mong em một tuổi mới luôn bình yên, sống một đời an nhiên trọn vẹn và hãy luôn cười vui em nhé!
Sanh thần vui vẻ, Jungkookie - tình yêu đời mình♡🧸
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip