6. Chốn nhỏ
-Ai...ai của cậu._ Thái Hanh lắp bắp.
-Cậu ba là của em, không nói nhiều!
Chính Quốc dứt khoát, phẩy tay cho qua chuyện. Thái Hanh liền vội vã đáp lời:
- Hơ...thế tôi không có quyền quyết định gì sao?
-À nhỉ! Vâng, thế cậu nói đi, ý cậu ba thế nào.
Thái Hanh chần chừ, chân mày nheo nheo lại suy nghĩ một hồi lâu. Anh thấy mọi việc diễn ra không thể kiểm soát được và thật sự nó quá nhanh. Như thoáng chốc anh không kịp trở tay. Làm sao có thể quen một người khi chỉ mới gặp hai ngày, đó là điều vô lý đối với anh.
- Tôi thấy thế có hơi vội, chờ thêm thời gian nữa xem sao?
- Xem gì ơ?_ Chính Quốc thắc mắc.
- Xem coi cậu Quốc có thay lòng đổi dạ rồi quay sang đá tôi không đấy mà!
Câu nói như một lời khẳng định rằng anh đã ngầm đồng ý nhưng còn dè chừng. Anh muốn thử độ kiên nhẫn của cậu Quốc đào hoa, không ai chờ đợi được thời gian bởi thế đây là cách để cậu chứng minh cho lời nói của mình.
-Cậu không tin em sao?
Chính Quốc hạ giọng cất lời, màu giọng trầm ấm bắt đầu vang cả không gian. Cậu thật sự nghiêm túc nhưng nói ra thì ai tin đây.
- Chúng ta chỉ mới biết nhau hai ngày, lấy đâu ra niềm tin hả cậu Quốc!?
- Ưm cậu ba nói cũng phải, thế cho em hỏi, hai ngày qua cậu có chút tình cảm nào với em không..
- Tôi...tôi...không.
- Một chút cũng không sao?
- Ưm....
Anh đang nói dối. Dối người con trai đối diện, dối dòng suy nghĩ bấy lâu nay và tệ hơn là anh đang lừa dối con tim yếu mềm của chính mình. Lí do chắc là vì anh không muốn mình lún quá sâu vào chuyện tình này. Bấy lâu nay anh luôn chọn cô đơn một mình cũng chỉ vì chờ đợi người tình trong mộng, một người đáp ứng đủ những hình mẫu anh đặt ra. Một người đủ để anh tin tưởng giao phó cả cuộc đời mình để sau này, khi cả hai già đi có thể yên phận mà bên nhau trọn kiếp.
Nhưng cũng thật trùng hợp, cậu Quốc đây cũng có những điều ấy. Cậu cho anh cảm giác rất an toàn mỗi khi ở bên. Khi cạnh cậu, được cậu ôm vào lòng, được nghe tiếng thủ thỉ khe khẽ trầm ấm, trái tim anh như cảm thấy được an ủi. Nó ấm lên như muốn thổ lộ điều gì đó. Không gì là không thể cả, chỉ là vì anh đang sợ, sợ rằng cậu chỉ trêu đùa anh và cái tính đào hoa ấy sẽ ngựa quen đường cũ. Lúc ấy khó mà tha thứ được.
- Em thấy ánh mắt của cậu, nó né tránh em. Cậu có thể ... cho em biết lý do được không?
- Ưm... Không gì đâu cậu Quốc, thắc mắc làm chi mệt người.
Chính Quốc lén nhìn nét mặt anh. Hình như anh đang rất băn khoăn thì phải. Ánh mắt nhìn đăm đăm, tay chống cằm thở dài suy nghĩ. Anh xua tay cười trừ cho xong chuyện, vờ như không quan tâm. Quốc thấy anh như thế cũng không nỡ, gọi anh lại gần mình vỗ nhẹ đùi ra dấu:
- Cậu lại đây đi, ngồi lên đây này.
- Thôi...- Thái Hanh liền từ chối.
- Đi mà, em muốn hỏi chút chuyện nữa thôi, nếu không được từ mai em sẽ không đến nữa đâu..
Nghe thế Thái Hanh cũng lẵng lặng tiến lại gần, quay người ngồi vào lòng cậu. Tay cậu một lần nữa ôm lấy chiếc eo xinh xắn, cân chỉnh sao cho vừa vặn.
- Ưm... Nói đi tôi nghe đây.
Chính Quốc bắt đầu hỏi một loạt những câu hỏi, chủ yếu để xem cảm giác của anh.
- Hai ngày qua... cậu có cảm thấy khó chịu không? Về những điều em đã làm.
- Ờ thì ....tất nhiên là có._Thái Hanh chần chừ đáp.
Chính Quốc thở dài, dường như anh phải nói ra lòng mình thật rồi:
- Em làm đều có lí do cả mà...
- Lí do?
- Em thật sự thích cậu ba. Thích từ lâu rồi!
- Hả? Từ lâu sao?
- Đúng! Từ rất lâu.
- .......
- Năm năm trước em có về làng thăm họ hàng nhưng chỉ ở chơi được một tuần thôi. Hôm cuối cùng em ở lại đây, đi một mình quanh làng, hít thở mùi hương quen thuộc cảm giác xao xuyến lắm. Nhưng điều làm em còn động lòng hơn nữa là khi em bắt gặp dáng vẻ của cậu ba đây!
- Lúc ấy nhìn cậu tỉ mỉ cắt vải. Ánh chiều tà chiếu vào khung cửa hằn nhẹ vệt nắng lên gò má ửng hồng của cậu. Khuôn mặt ấy như có ánh hào quang toả nắng vậy. Giây phút ấy tim em thật sự nó đập rất mạnh, rất mạnh đấy!
- Em chỉ muốn chạy đến thật gần để có thể ngắm trọn dáng vẻ yêu kiều ấy của cậu nhưng Quốc của lúc ấy không được như bây giờ cậu à. Quốc nhút nhát, ngại ngùng nên không dám đến cạnh cậu.
- Sáng hôm sau em phải về Pháp để hoàn thành khoá học và ....em cũng ôm tương tư trong trái tim nặng trĩu nỗi nhớ thương này. 5 năm qua, tuy đã có một vài mối tình, với một vài cô gái nhưng thật lòng trái tim em luôn có một chốn nhỏ dành riêng cho cậu ba. Cậu luôn là niềm động lực để Quốc cố gắng từng ngày. Tới tận bây giờ, nỗi thương nhớ ấy vẫn không hề phai nhạt đi chút nào cả.
- Ngày gặp lại cậu, em thật sự rất, rất hạnh phúc. Quốc thầm nghĩ, có phải chăng ông trời đã thấu lòng người, muốn chúng ta hội ngộ hay không? Em ngay lúc ấy chỉ muốn ôm cậu mãi không buông vì em sợ, sợ lỡ một lần nữa ông trời bắt em phải xa cậu, xa người em thương thì phải làm sao đây?
- Em muốn được gần gũi, được yêu chiều cậu, muốn được giải toả bao nỗi nhớ nhung trong 5 năm qua kìm nén không được thể hiện ra... em thổ lộ theo cách riêng của em, bởi thế nó chẳng giống ai cả.
- Dù sao em...em cũng rất cảm ơn cậu vì hai ngày qua đã cho em biết cảm giác được thoả mãn nỗi nhớ, và... cũng xin lỗi nếu làm cậu cảm thấy sợ sệt về em..
- Cuối cùng thì em muốn nói là...nếu em may mắn, cậu ba có thể...hẹn hò với em không?
-.......
- Thật sự 5 năm nó rất dài, nhiêu đây lời nói chẳng là gì với nỗi lòng em trong chừng ấy thời gian cả. Cho em được bày tỏ cảm xúc đó với cậu, một cách trọn vẹn nhất...nha cậu ba!
Anh thật sự bất ngờ. Không ngờ cậu con trai này đã thầm thương trộm nhớ mình đã được 5 năm- cả một khoảng thời gian dài như vậy. Những điều cậu nói, thật sự đã chạm đến đáy lòng anh, anh sắp khóc, nước mắt ngấn lại ở mí mắt kìm cho không rơi. Anh có nên cho cậu cơ hội không?
- Tôi...tôi cần thêm thời gian.
Chính Quốc nói ra lòng mình, tinh thần cũng đỡ nặng nề hơn. Cậu cười mỉm, ánh mắt ôn nhu, si mê mà nhìn anh.
- Hưm vângg, cậu cứ từ từ suy nghĩ. Khi nào có câu trả lời cậu gửi thư cho em nhé!_Chính Quốc gượng cười để giải toả bầu không khí.
- Được thôi. Thế giờ cậu về luôn sao?
- Dạ em về thôi, ở đây làm gì nữa đâu chứ.
- Thế về cẩn thận.
Lặng nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh khiến cậu xót xa trong lòng. Khẽ bước tới, Chính Quốc nâng gương mặt xinh đẹp tựa giai nhân, hai ngón cái kéo nhẹ hai bên miệng nhếch lên tạo mặt cười. Cậu cười ôn nhu nhìn anh mà nhắc nhở.
- Em xin lỗi, cậu ba cười nhiều lên nhé!
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip