Chương 14

Điền Chính Quốc vẫn còn đang ngái ngủ thì nghe đau nhói bên tai, chưa kịp mở mắt ra xem ai đang to gan thế, đã bị giọng nói thánh thót của cục bông ngủ trong lòng hắn một đêm oanh tạc.

"Sao anh lại ngủ trên giường tôi?" Thái Hanh đầu tóc vẫn bù xù, miệng quẹt nước dãi đang chảy ra, phồng má hét ầm lên.

"Đây là giường của tôi nhé, em nửa đêm lạnh quá tự chạy qua đây rồi còn mắng tôi nữa, thật là không biết phép tắc gì." Hắn càng nói mặt cậu càng từ từ đỏ lên. Nhận thấy chọc cậu rất vui, Điền Chính Quốc lại lấn tới.

"Biết em nôn nóng đồng sàn cộng chẩm với tôi, nhưng nam nam thụ thụ bất thân, chúng ta vẫn chưa cưới xin đàng hoàng, tôi thấy vẫn là có chút nóng vội"

"Anh...anh....Ngậm máu phun người, tôi phải giết anh trừ hại cho dân." Nói rồi Thái Hanh thật sự nhảy bổ lên người hắn, chân kẹp bụng, tay cũng không rảnh rỗi dùng sức cầm gối đập thật mạnh vào người hắn.

Điền Chính Quốc quá bất ngờ với hành động của cậu, cứ nghĩ là thỏ hóa ra là sói nhỏ chưa trưởng thành. Nhìn cậu cố gắng chiến đấu mà không hề có bất cứ lực sát thương nào, hắn càng thấy ngứa ngáy.

Nghĩ là làm, Điền Chính Quốc nhanh chóng xoay người đè cậu xuống, đe dọa "Ngoan, đừng quậy nữa, nếu không tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Nói rồi hôn một cái thật mạnh lên trán Thái Hanh "Mau vệ sinh thân thể rồi đi mua cháo cho tôi, bụng đói rồi".

Thái Hanh đang ngơ ngác vì bị ăn đậu hũ bất ngờ, chưa kịp tức giận thì kẻ gây ra đã bỏ của chạy lấy người vọt lẹ vào phòng vệ sinh. Sờ sờ vị trí vừa bị hắn chạm qua, cậu bất giác đỏ ửng đôi má.

Cùng lúc đó Kim Nam Tuấn gõ cửa bước vào, thấy Kim Thái Hanh mặt mày tức giận ngồi thở phì phò trên giường bệnh của Điền Chính Quốc là biết hôm qua thằng bạn mình làm điều tốt gì rồi.

"Thái Hanh, bác gái Điền sáng nay nhờ anh nhắn với em là chiều nay về Điền gia một chuyến, còn mọi việc của Chính Quốc ở đây cứ để anh lo" Kim Nam Tuấn ngắn gọn chuyển lời.

"Em biết rồi ạ. À sáng nay anh ăn gì, để em đi mua luôn một thể" Đã quen thuộc với Kim Nam Tuấn nên cậu cũng không câu nệ, vừa khoác áo vừa hỏi.

"Mua cho anh tô phở được rồi. Riêng của Chính Quốc thì vẫn cháo như hôm qua nhé".

"Lại cháo à?" Điền Chính Quốc từ đâu cầm khăn mặt vừa lau vừa phàn nàn. "Tôi phải ăn tới bao giờ? Đã hai tháng không có gì bỏ bụng, tôi đã sớm quên mùi vị thức ăn là thế nào rồi"

Thái Hanh thấy hắn đã ra ngoài liền nhanh chân vọt lẹ vào phòng vệ sinh. Cậu phát hiện ra hễ gần gã chồng này là sẽ không có gì tốt đẹp.

"Cậu còn phải ăn cháo vài ngày nữa. Nếu muốn diễn cho tốt, lúc bác gái tới còn phải gắn máy móc vào người đấy. Liệu mà phối hợp đi" Kim Nam Tuấn cảnh báo.

"Tôi biết rồi" Điền Chính Quốc ghét bỏ trả lời.

"Nhưng yên tâm, có vẻ như Lâm gia muốn đẩy nhanh tiến độ, tôi nghĩ ba mẹ cậu cũng sớm định ngày tổ chức hôn lễ thôi"

Điền Chính Quốc liếc vào nhà vệ sinh, tay vò đầu. Thật muốn ngay ngày mai rước luôn người này về nhà, đêm dài lắm mộng mà.

——

Cùng chung tâm trạng với Điền thiếu gia là Lâm Hải, gã lúc này đang đứng trước cổng biệt thự Điền gia đợi người mở cửa.

Xuyên qua cửa kính có thể thấy được kiến trúc đồ sộ khiến người người ngưỡng mộ kia, gã không khỏi ghen tị. Biết bao giờ Lâm gia của gã mới vươn đến được vị trí này.

Tuần trước Lâm Giai Ân con gái gã kết thúc khóa sinh viên trao đổi ba tháng vừa trở về, không hiểu tại sao lại ầm ỹ với mẹ nó một trận. Thân làm ba ba như gã đây cũng không tiện xen vào chuyện của đàn bà, đành để vợ gã tự xử lý.

Đợi tầm hai phút, cuối cùng cánh cổng biệt thự cũng mở ra, tài xế chậm rãi lái xe đưa Lâm Hải đến trước cửa chính. Ngay khi gã bước xuống đã thấy Lý Ái đứng đợi ở đó. Để chủ mẫu Điền gia tự mình lại đón, thật là đãi ngộ không tồi, gã nghĩ.

"Thật ngại quá, khiến ngài phải đến tận đây" Lý Ái chào hỏi xã giao.

"Không phiền, không phiền, đây là việc nên làm". Nói rồi gã đi theo chỉ dẫn của Lý Ái lần đầu tiên chính thức tham quan biệt thự Điền gia.

So với cánh cổng đồ sộ và khu vườn rộng không thấy điểm cuối thì biệt thự Điền gia nhỏ hơn nhiều, ít nhất là gã nghĩ như vậy.

Nói biệt thự thì hơi quá, có thể gọi là một tổ hợp kiến trúc nhà cấp ba ghép lại thì đúng hơn. Có tất cả ba khu, khu cho người làm ở nằm phía bên phải, khu cho bảo vệ an ninh ở nằm phía bên trái, chính giữa là nhà chính. Ba khu đều có lối thông với nhau.

Nhà chính cũng chỉ có hai tầng và một sân thượng. Tuy nhiên được xây rất cầu kỳ tỉ mỉ, mang đến cảm giác vừa ấm áp, vừa quý tộc. Quả nhiên người có tiền, muốn hình dáng thế nào thì làm thế đấy.

Vừa đến nhà khách đã thấy Điền lão gia, Điền lão phu nhân và Điền Viễn ngồi đầy đủ, Lâm Hải có ảo tưởng mình là quan chức cấp cao đang được đón tiếp nồng hậu, miệng càng cao hứng cười toe toét.

Đợi gã ngồi xuống, uống xong tách trà, Điền Viễn liền vào vấn đề.

"Lâm tiên sinh, chúng tôi biết ngài cũng sốt ruột cho hạnh phúc của Thái Hanh nên sẽ nói thẳng. Ngài nói việc hôn nhân đại sự của Thái Hanh do một tay ngài làm chủ, nhưng dù sao nuôi nấng nó trưởng thành cũng là ông ngoại Thái Hanh".

Tới đây, Điền Viễn dừng một chút quan sát sắc mặt của Lâm Hải rồi nói tiếp.

"Thái Hanh cũng nói qua cuối tuần sau ông ngoại sẽ lên đây thăm nó, tôi dự định lại sắp xếp một lần gặp mặt đông đủ để bàn dứt điểm luôn, không biết ý ngài đây thế nào?"

Lâm Hải cực kỳ khó chịu khi nghe đến tên Kim lão gia, nhưng là một tên cáo già đã lâu năm, gã cũng không tỏ thái độ gì nhiều.

Việc gã để cho Kim gia nuôi lớn Thái Hanh, người ngoài cũng chỉ tự phán đoán là nếu ở chung, quan hệ mẹ ghẻ con riêng sẽ không tốt nên Kim gia nhận cháu ngoại về nuôi. Cũng không hề biết rằng đằng sau lại có một màn yêu cầu vô lý đối với Kim lão gia như vậy.

Mọi người không hề biết hai đứa con của Võ Tú đều là của gã, người ta còn tưởng hai người là rổ rá cạp lại. Có không ít người còn cảm động trước tấm lòng của gã khi có thể xem con riêng của vợ như con đẻ mà chăm sóc.

Suy đi tính lại, biết là không thể không liên quan đến Kim Hoàng, Lâm Hải cũng chỉ có thể đồng ý.

Nhận được cái gật đầu của gã, Điền lão gia lại lấy từ trong túi áo ra bì thư nhỏ, đưa đến trước mặt Lâm Hải. "Về danh sách sinh lễ Lâm gia yêu cầu, chúng tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong bì thư này là yêu cầu hồi môn của Thái Hanh. Thái Hanh là con trai nhưng nếu đã gả cho chúng tôi, thì cũng tương đương với xuất giá, Lâm gia cũng nên xuất chút tài lực cho con đẻ của mình chứ."

Giọng nói đanh thép, câu cú hợp tình hợp lý, lại rõ ràng, không hề cho phép người đối diện có cơ hội từ chối.

Lâm Hải cực kỳ bất ngờ, gã hầu như đã quên cái gọi là "của hồi môn", đơn giản vì nó chỉ giành cho con gái. Nhưng lý luận của Điền lão gia cũng không phải không chính xác. Gã vò đầu bứt tai một hồi, quyết định tạm thời hòa hoãn.

"Việc này tôi sẽ về bàn kĩ lại với bà nhà, chắn chắn vào lần hẹn tới sẽ có câu trả lời rõ ràng cho ngài." Nói rồi gã cầm lấy bì thư cất vào túi áo.

"Hi vọng ngài có thể chuẩn bị được một phần hồi môn xứng đáng với danh sách sính lễ của Thái Hanh. Cũng không thể không môn đăng hộ đối được đúng không?" Điền Viễn dội thêm một gáo nước lạnh.

Đừng nhìn Điền Viễn lúc nào cũng nghiêm nghị, điềm tĩnh, đến lúc cần lưu manh vẫn lưu manh như thường.

"À, vâng.. vâng, tất..tất nhiên rồi" Lâm Hải trộm lau mồ hôi lắp bắp đáp.

Quả nhiên người của gia tộc lớn, cũng không dễ chiếm tiện nghi thế được. Gã bắt đầu hơi hối hận tại sao nghe lời vợ mà gả Thái Hanh vào Điền gia. Trải qua việc của Kim Nguyệt vẫn khiến gã chột dạ, không khéo lần này lại mất cả chì lẫn chài.

Nhìn sắc mặt không tốt của Lâm Hải, Lý Ái che miệng cười khẽ, sau đó mới mở miệng "Cũng đã gần trưa, Lâm tiên sinh ở lại dùng bữa với gia đình chúng tôi nhé, dù sao cũng sắp thành người một nhà."

Lâm Hải nghe thấy vội vàng xua tay "Không cần đâu, tôi hôm nay có chút việc, không tiện ở lại". Mới trải qua khủng bố lúc nãy, ai còn tâm trạng mà ăn cơm.

"Vậy đành hẹn ngài khi khác vậy. Vương quản gia, tiễn khách." Lý Ái cũng không muốn diễn kịch thêm nữa, đơn giản phân phó cho người làm giải quyết.

Lâm Hải đến khi chân chính ra khỏi cổng biệt thự Điền gia vẫn còn tưởng mình vừa mới nằm mộng. Sao thái độ trước sau khác nhau nhiều quá vậy, gã không thể tưởng tượng được Điền gia này có tất cả bao nhiêu mặt nạ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip