Chương 35
“Sao bỗng dưng đang yên đang lành lại kéo nhau đến đây làm gì?” Kim Nam Tuấn lo lắng vừa dẫn đường vừa mở cửa phòng làm việc của mình để Điền Chính Quốc thuận lợi đem Kim Thái Hanh đặt ngồi xuống ghế dựa gần đó.
“Cậu kiểm tra tổng quát một chút xem tình trạng sức khỏe của em ấy thế nào?” Điền Chính Quốc lời ít ý nhiều ra lệnh.
Kim Thái Hanh cả quá trình đều được Điền Chính Quốc nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà an bài, cũng không cảm thấy khó chịu là mấy, liền nhất nhất đem bệnh trạng gần đây báo cáo rõ ràng.
“…..” Kim Nam Tuấn trầm mặc. Điền Chính Quốc càng sốt sắng nhưng lại không dám lên tiếng cắt ngang công việc của thằng bạn thân.
“Trước hết, làm xét nghiệm máu đã. Tôi thấy suy đoán của mình hơi hoang đường rồi” Kim Nam Tuấn lẩm bẩm hướng dẫn Kim Thái Hanh đi lấy máu.
Lâm Tây và A Bảo ngay từ đầu đã là người vô hình, thức thời ngồi đợi trong phòng, lâu lâu cũng tán gẫu với nhau vài câu, có thể gọi là ăn ý. Điền Chính Quốc lại không được như vậy, gấp đến độ muốn bóp cổ luôn thằng bạn cứ úp úp mở mở tỏ vẻ thần bí.
Kim Thái Hanh sau khi lấy máu xong, lại muốn đi vệ sinh. Kim Nam Tuấn tinh ý bảo cậu về lại phòng mình sử dụng toilet riêng sẽ không có mùi. Kim Thái Hanh cười gượng gạo cảm ơn, rõ ràng lúc nãy trước khi đến đây đã đi một lần, chưa tới một tiếng lại muốn, điều này cũng khiến cậu sợ hãi cơ thể mình thật sự có chuyện gì.
——
Lại trải qua thêm một tiếng đồng hồ chờ đợi, đột nhiên cửa văn phòng mở tung, một người đàn ông trung niên cùng viện trưởng bệnh viện K đồng thời thất thố xông vào.
Tiếng động quá lớn làm cho Kim Thái Hanh đang lim dim ngủ gục trên vai Điền Chính Quốc cũng giật mình tỉnh dậy. Nhìn một vòng không thấy con trai mình đâu, vị gia gia chưa xưng danh tính không nhịn được hỏi “Chính Quốc, có thấy Nam Tuấn nhà bác đâu không?”
Lâm Tây lúc này vừa vặn cũng nhìn sang, lòng thầm cả kinh. Đây không phải là chủ nhân Kim gia Kim Đức Minh sao. Ai cũng biết Kim Nam Tuấn có một người cha là bác sĩ ngoại khoa cực kỳ nổi tiếng. Trong cả sự nghiệp cầm dao phẫu thuật của mình, ông chưa từng thấy bại lần nào.
Những mấy năm gần đây đã gác kiếm nghỉ hưu, cũng không hề thấy xuất hiện tại nơi con trai làm việc. Vậy mà hôm nay lại kích động chạy đến tìm Kim Nam Tuấn, này là chuyện gì.
“Cậu ấy đang đi lấy kết quả xét nghiệm máu, cũng sắp trở lại rồi ạ” Điền Chính Quốc khó hiểu đánh giá ba của Kim Nam Tuấn.
Đúng lúc đôi bên nhìn nhau không biết mở miệng thế nào thì Kim Nam Tuấn từ cửa bước vào. Thấy văn phòng làm việc của mình giờ đã chật kín người, y không khỏi đỡ trán.
Chưa kịp để con trai giải thích, Kim Đức Minh đã giật lấy kết quả xét nghiệm máu từ trên tay Kim Nam Tuấn, cùng viện trưởng châu đầu vào xem xét. Nhìn đến đâu thì tròng mắt hai người càng mở lớn đến đấy, miệng không quên đồng thanh lẩm bẩm “Cư nhiên là có thật, cư nhiên là có thật, quá thần kỳ rồi”
Kim Nam Tuấn có thể kiên nhẫn chờ ông bố của mình, nhưng Điền Chính Quốc thì không. Hắn vô cùng bực mình lên tiếng, cắt ngang thảo luận của hai vị trưởng bối.
“Kim Nam Tuấn, cậu tốt nhất là nói nhanh kết quả xét nghiệm của Thái Hanh ra mau”
Kim Nam Tuấn cười xòa, không thèm để lời đe dọa của thằng bạn vào mắt. Y kéo ghế con để sát tường gần đó lại, ngồi xuống cạnh Kim Thái Hanh, ân cần hỏi thăm.
“Em bây giờ thấy trong người thế nào? Lấy máu xong có choáng không?”
Kim Thái Hanh lúc này vừa mới ngủ được một giấc nhỏ, tinh thần thoải mái mà trả lời “Không choáng, nhưng bụng có hơi đói” Càng nói cậu càng cúi đầu, rõ ràng lúc nãy vừa mới tự tiện gặm gần nữa hộp bánh bông lan trong tủ lạnh của y.
Kim Nam Tuấn mặt không biểu tình, dùng âm thanh nghiêm túc lúc y khám bệnh trò chuyện với cậu “Kim Thái Hanh, anh biết những điều mình sắp nói ra thật không khoa học, nhưng hy vọng em sẽ bình tĩnh tiếp nhận”
Kim Thái Hanh mở to mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Kim Nam Tuấn, sau đó tỏ vẻ bất an hướng ánh nhìn về phía Điền Chính Quốc đang đứng bên cạnh, kéo kéo tay hắn. Điền Chính Quốc biết mọi chuyện có vẻ đang theo chiều hướng nghiêm trọng nên cũng cố gắng an ủi cho cậu khỏi căng thẳng.
“Em đây là….đã mang thai, được hơn một tháng rồi” Kim Nam Tuấn cẩn thận thông báo.
Phòng làm việc rơi vào trầm mặc.
…
“Cậu nói cái gì tôi nghe không rõ” mãi một lúc lâu sau Lâm Tây ngồi phía sau ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi lại.
Kim Nam Tuấn bất đắc dĩ nhìn bốn tên đã trở nên ngớ ngẩn trước mắt, chậm rãi nói lại một lần. “Tôi bảo, Kim Thái Hanh em ấy mang thai rồi”.
Phòng làm việc lại rơi vào trầm mặc.
…
“Đệt, cứ đùa” A Bảo không kịp tiếp thu thông tin, phun tào một câu chửi bậy.
Câu nói thành công kéo hai người nhà Điền Chính Quốc quay về hiện thực, thân là nhân vật chính, Kim Thái Hanh liền chột dạ hỏi lại.
“Anh Nam Tuấn có cầm nhầm kết quả xét nghiệm không đấy. Em là đàn ông đấy, làm sao có công năng ấy được.” Nói xong cậu còn cười hì hì bổ sung thêm một câu. “Đã bảo anh bớt tăng ca đi rồi cơ mà”
Điền Chính Quốc thì ngược lại, hắn biết rõ thằng bạn mình thường ngày rất hay hùa theo người khác đùa giỡn, nhưng trên phương diện y học, chưa từng thấy y chọc ghẹo ai bao giờ. Khó khăn tiếp thu thông tin có sức công phá quá dữ dội, Điền Chính Quốc xác nhận lại lần nữa.
“Cậu bảo em ấy mang thai? Có nhìn ra nguy hiểm gì không?”
Lúc này Kim Đức Minh mới cầm kết quả xét nghiệm trả lại cho con trai, sau đó nghiêm túc giải thích cho hai chồng chồng trẻ đang còn ngơ ngác. Nhất là đương sự Kim Thái Hanh vẫn không chịu tin vào thực trạng của mình.
“Xét nghiệm không thể sai được, Nam Tuấn đã làm trên dưới ba lần rồi. Tất cả đều cho ra cùng một kết quả. Vị phu nhân nhỏ của Chính Quốc chính xác là đã mang thai. Còn về lý do tại sao một nam nhân lại có thể xuất hiện kỳ tích như vậy, cần phải kiểm tra chi tiết hơn.”
Kim Đức Minh dù sao độ tin cậy cũng lớn hơn Kim Nam Tuấn rất nhiều, nhanh chóng đem Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thành công thu phục lại. Sau đó ông tiếp lời.
“Dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông hàng thật giá thật lại có thể mang thai, Nam Tuấn mới gọi điện cho chúng ta đến xem. Hai con đừng quá căng thẳng, việc trước mắt là phải xem xét cơ địa của cậu bé này có thích hợp để mang thai hay không? Còn những chuyện khác, thuận theo tự nhiên đi”
“Trời ạ, nếu cái này mà để người ta biết được thì sẽ bị xem là quái vật mất” A Bảo đôi khi mồm miệng lanh lợi, sau khi nghe xong liền nói không thèm suy nghĩ.
Tuy là anh em tốt với Kim Thái Hanh nhưng cũng bị Điền Chính Quốc liếc cảnh cáo một lần.
Kim Đức Minh lắc đầu cười phản bác “Cơ thể con người vốn là điều bí ẩn nhất trên thế gian này, chuyện gì chưa xảy ra không có nghĩa là nó sẽ không bao giờ xảy ra. Lại nói, có được khả năng dựng dục đời sau, là phúc đức tích cóp được mấy ngàn năm, phải mang lòng biết ơn mà chăm sóc tốt cho bản thân, đây mới là điều nên làm lúc này.”
Điền Chính Quốc từ khi được Kim Đức Minh đảm bảo việc Kim Thái Hanh có thai là hoàn toàn chính xác thì đã kích động vui sướng muốn điên lên rồi, chỉ hận không thể hò hét nhảy múa ngay lập tức cơ. Nhưng để biểu hiện tư thái của một người chồng mẫu mực, hắn vẫn phải “đội vợ lên đầu mà sống” để ý đến tâm trạng của bà xã mình.
Kim Thái Hanh mới lúc nãy còn đùa giỡn Kim Nam Tuấn nhưng sau khi nghe Kim Đức Minh khẳng định lại không một tiếng động. Điền Chính Quốc thấy cậu mãi không mở miệng nói gì, hắn gấp gáp quỳ xuống trước mặt cậu, hai tay áp má bảo bối nhà mình hỏi nhỏ.
“Hanh Hanh, chồng nhỏ của anh, em sao thế?”
“A…” Kim Thái Hanh ngơ ngác.
“Hửm?” Điền Chính Quốc kiên nhẫn chờ đợi.
“Em…, em…đói quá, đói muốn xỉu rồi. Có gì ăn trước rồi bàn tiếp được không?” Kim Thái Hanh lí nhí đưa ra đáp án ngoài dự kiến.
“…..” Năm cặp mắt lúc này đều đổ dồn vào người cậu.
“Em…em không sợ hãi việc mình thân là nam nhân mà lại mang thai ư?” Điền Chính Quốc cả đời mới gặp một lần lắp bắp.
“Sợ gì ạ?” Cậu cười cười hỏi lại. “Con cái là của trời cho. Vui còn không kịp thì sợ cái gì.”
Phòng làm việc một lần nữa rơi vào trầm mặc.
…
“Haha.. quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện.” Kim Đức Minh và viện trưởng không hẹn mà gật đầu. “Điền gia đúng thật là may mắn đến mức làm người ta nghiến răng”. Viện trưởng ghét bỏ bồi thêm một câu.
Khả năng thích ứng trước nay của Kim Thái Hanh đã vô cùng tốt, nhưng chứng kiến một màn này ai cũng không sao tin được. Đây là tinh thần thép chứ chẳng đùa. Quả nhiên lộc trời ban không phải ai cũng có thể nhận được nha.
Thấy Điền Chính Quốc chậm chạp không chịu chuẩn bị gì hết, Kim Thái Hanh liền đứng dậy, gương mặt đã nhăn thành một đoàn “Em đói lắm rồi. Chừng nào mới được đi ăn”.
Lúc này thần trí của Điền Chính Quốc mới kịp quay lại, hắn xoa xoa đầu cậu, cưng chiều nói “Được rồi, sẽ dẫn em đi. Hôm nay là muốn ăn gì nào?”
“Ừm, ăn cá đi. Cá gì cũng được, tự dưng lại thèm ăn cá” Kim Thái Hanh chép chép miệng trả lời.
Mọi người nhịn không được đồng lòng cảm thán. Đáng yêu ghê!.
Năm người trẻ tuổi quyết định giữ nguyên lời hẹn ăn nhậu tối nay, chẳng qua địa điểm sẽ được đổi sang nhà hàng khác. Việc trưởng và Kim Đức Minh lại khéo léo từ chối lời mời của tụi nhỏ, quyết tâm hừng hực tra tìm tư liệu để sau này có thể đưa ra lộ trình chăm sóc phù hợp cho Kim Thái Hanh hơn.
Điền Chính Quốc đương nhiên là cao hứng không phản bác rồi. Kim Nam Tuấn cũng nhanh chóng đặt xong lịch khám tổng quát một lượt vào ngày mai cho “gia đình” thằng bạn, xong xuôi đâu đấy mọi người đều tâm trạng vui vẻ tưng bừng hướng nhà hàng cá thẳng tiến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip