3.

Đi đến cửa lớn, Matthew sững người nhìn thấy Taehyung. Anh chạy đến chỗ Cao Lãng thì thầm to nhỏ. Nó nghe xong cũng luống cuống tay chân. Taehyung đứng một bên chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Không muốn mình ở đây rồi.

Cao Lãng xoay sang cậu cười gượng một cái rồi trực tiếp kéo tay Taehyung ngược ra xe. Cậu càng nghĩ càng thấy mình không xong rồi, ông chủ nào đó có lẽ đã đổi ý không cho ở nhờ nữa.

Nó đẩy cậu vào xe rồi cùng ngồi vào, đóng sầm cửa lại. Thấy nó thở phào một hơi, cậu cũng có tí thắc mắc.

Đùng...đùng...

Có mấy âm thanh đùng đoàng vang lên như tiếng pháo nổ. Cao Lãng đưa tay đậy hai bên tai cậu lại, suốt khoảng hơn năm phút vẫn giữ như thế chẳng giải thích gì. Đợi đến khi nó nghe điện thoại rồi mới mở cửa đưa cậu lại vào nhà.

"Khi nãy nhà có chuột, mọi người đang cùng nhau bắt nó nên không cho anh vào được" Nó nói dối không chớp mắt. Nhưng cũng là tốt nhất rồi, cậu không nên biết về cái túi đen chứa mấy cái xác...hm có vẻ không hay lắm.

Và cái túi đen được khiêng ra bên ngoài, cậu ngoái đầu theo liền bị nó che hai mắt không cho nhìn. Taehyung chẩu môi lên cam chịu đi vào trong cùng nó. Cao Lãng đưa cậu đến một căn phòng, nó mở cửa thuyết trình một tràn về nội thất rồi mới cho cậu đi vào. Bên trong tương đối rộng, tất nhiên rộng hơn cái cửa hàng riêng của cậu. Nhìn chung cũng thoải mái, chỉ là không có cửa sổ, nó bảo căn nhà này ít phòng có cửa sổ vì đảm bảo an toàn. Đèn trong phòng nhiều nên cũng chẳng cần thiết mấy. Taehyung phận ở nhờ nên chỉ gật gù không thắc mắc.

Cậu sắp xếp mấy bộ quần áo, đồ dùng cá nhân vào chỗ thật gọn gàn. Vì là người của ngành dịch vụ nên mọi thứ với Taehyung đều phải gọn gàng, tươm tất. Thế mà căn phòng này cũng không có nhà vệ sinh riêng như mấy cái biệt thự rộng cậu hay thấy trên TV. Cao Lãng cũng có nói, nếu muốn vào nhà vệ sinh thì đi dọc theo lối này, qua khỏi phòng khách, ở cuối lối đi sẽ có. Taehyung cũng chỉ nghe sơ sài rồi chú tâm vào việc mình, còn phải ngủ sớm.

Đến nửa đêm, Taehyung lại giật mình vì buồn vệ sinh. Cậu nhớ lại những gì Cao Lãng nói, mò mẫm một chút cũng nhìn thấy ánh sáng từ phòng khách, có lẽ đi chút nữa sẽ có nhà vệ sinh như nó nói. Căn nhà này dường như mở đèn 24/7, nhưng người làm thì lại chẳng thấy ai. Hiện tại chỉ có mình cậu đi lang thang trong nhà.

Đến đoạn ngang qua phòng khách, Taehyung phát hiện ở đó có người. Không phải là ông chủ đó chứ, nhưng nó bảo ông chủ chỉ làm việc trên tầng hai. Người ngồi ngoài đó là ai đây? Nhìn kĩ thì người này còn khá trẻ, chắc con trai ông ấy. Kim Taehyung nấp sau cái trụ tròn cầu thang dò xét, muốn đi vệ sinh nhưng không dám đi qua.

"Ra đây" Người kia đang cầm bút đặt xuống nhâm nhi ly trà, thuận mồm nói.

Chắc không phải gọi mình đâu nhỉ.

"Cái cột đó to bao nhiêu mà đòi trốn" Tên kia tiếp tục nói. Taehyung lúc này biết đang gọi mình liền rụt rè đi ra. Tâm trạng lúc này chính là sợ muốn chết.

"Chào anh" Taehyung ngượng ngùng chào hỏi vì dù thế nào cũng là ở nhờ nhà người khác, phép lịch sự tối thiểu vậy.

"Cậu là người quen của Cao Lãng phải không?"

"À dạ đúng...sao anh biết?"

"Người lạ xuất hiện trong nhà tôi, tôi không biết thì có ngày cướp giết tôi chết à?" Gã ngẩng đầu, cặp mắt phóng mấy tia sấm sét nhìn hãi quá. Cánh tay phải của gã xăm chi chít mực, tóc ở sau gáy được gã búi lên còn vương mấy cọng lia chia ở mái trước, hai bên tai đều cạo ngắn đi. Jungkook lại đô con hơn cậu nhiều khiến Taehyung cảm giác rất lép vế, giờ mà ai ngồi vào vị trí cậu với tâm trạng bình tĩnh được thì cậu xin nhường luôn.

Nói công tâm thì Jungkook không làm gì cậu, nhưng nhìn gã vẫn sợ lắm. Cái cảm giác mà nhìn vào đã thấy cái không khí xám đen bay vòng tròn xung quanh, mùi thuốc súng với mấy quả đạn đồng đều hiện lên trong đầu cậu. Thật sự là vậy đó. Dù Taehyung không biết công việc của Jungkook, chỉ nghĩ gã là chủ công ty hay đại loại vậy. Nhưng dù không rõ nghề nghiệp, cậu vẫn nhìn thấy Jungkook rất ra dáng đại ca ở mấy khu chợ cá. Giọng nói tưởng chừng sẽ trầm đục nhưng thật ra tần số không quá thấp, vẫn rất êm tai.

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Tôi 22 đang học năm cuối" Taehyung e dè nhìn gã, thấy gã gật gật đầu, biểu cảm cũng thân thiện liền hỏi.

"Còn anh?"

"Tầm bốn mươi" Gã cầm tờ báo lật sang trang mới, chách lưỡi trả lời.

Kim Taehyung sững người, già thế cơ á? Nhìn mặt cũng đâu nhiều nếp nhăn. Hay người giàu có thuốc tiên, trẻ mãi không già à? Vậy Jungkook đúng là ông chủ rồi, cậu nghĩ chủ nhà hẳn là bố gã vì thường thấy mấy ông già già râu trắng chống gậy trong lâu đài. Gã sẽ là cậu con trai đẹp trai nhưng ngang bướng, cậu tưởng tượng y như phim. Nhưng sự thật luôn phũ phàng, thôi thì gã là ông chủ, cậu làm con cũng được. Gọi một tiếng "bố" rồi có hẳn căn nhà cũng không tệ.

Chỉ một câu nói nhưng trong đầu Taehyung đã mở ra nhiều thế giới, tưởng tượng rất nhiều cảnh khác nhau.

Jungkook không thấy cậu trả lời, ánh mắt dán vào tờ báo dời lên người đang ngồi đối diện một chóc. Gã thấy đôi mắt tròn ngơ ra nhìn gã, miệng há hốc trong ngố chết được.

"Thế tôi gọi thế nào đây"

"Tùy" Jungkook dửng dưng.

Cậu suy nghĩ băn khoăn. Gã lại nói

"Tên gì?"

"Taehyung"

"Họ?"

"Kim Taehyung"

"Ừ đi ngủ đi, tôi còn làm việc" Jungkook nói xong liền bỏ tờ báo xuống bàn, một mạch đi thẳng lên lầu không nhìn lại. Khí chất ngút trời của một ông chủ đứng đầu căn biệt phủ tỏa ra khắp người gã khiến người khác tiếp xúc gần với hắn cũng bị ngợp oxi không ít. Taehyung thở hì hục mấy hơi rồi nhanh chân chạy về phòng.

Quên bén mất việc phải đi vệ sinh....

.

.

.

Ở một trong những bến cảng thuộc sở hữu của Jeon, một cậu trai len lẻn vào từng ngóc ngách lẫn trốn. Người này trông không có vẻ chính chắn lắm, tướng tá cứ như đang muốn trộm hay làm điều gì đó không phải phép.

Người đó cầm trên tay một khẩu súng, từ từ đi đến khu vực chứa thùng gỗ. Cũng không rõ bên trong có gì nhưng có vẻ là đóng gói rất kín. Khẩu súng được lắp giảm thanh, cũng là lúc nó bắt đầu nổ ra nhiều tiếng động, các thùng gỗ vỡ ra. Nhiều thanh kim loại, vỏ đạn rơi vương vãi.

Tiếng rì rì của cây gậy gỗ lê trên đất, Jungkook nhếch môi đi tìm "con chuột" đang ăn vụng. Gã ngay lúc nghe thấy tiếng nổ súng ì ành liền cho người tìm và giữ lại. Khi đến chỗ, người kia bị nhóm người của gã siết giữ lại, rồi gã như phát tiết dùng gậy duỗi phập phập vào người đó. Mắt gã mở hờ, ngón tay gã co sẵn trên còi.

"Chà ai đây, à phải rồi, là con chó trung thành của lão già kia đây mà?"

Người đó giương ánh mắt câm phẫn nhìn gã. Trên người hắn ta đã đầy rẫy những vết thương, chân bị gã dùng gậy dập đến muốn nát cả hai đoạn xương. Cảm giác như cơ thể bị nghiền nát ra vậy. Trong biểu cảm của người kia, hai phần đau đớn, tám phần câm ghét.

"Lần trước chạm mặt nhau, tao nói gì mày còn nhớ chứ?"

"Tao..."

"Người của họ Lee không được phép bước vào đất của tao. Không có tư cách bước vào đất của tao"

Gương mặt dè biễu nhìn từ trên xuống rồi...

Đoàng...đoàng...đoàng

Ba phát súng liên tiếp rơi vào đùi người kia. Hắn la thất thanh, miệng gào hét không ngừng, tay chân cố vùng vẫy dù đã bị giữ chặt. Jungkook như không thể tàn nhẫn hơn, đạp vào chân nó rồi nghiến xuống. Gã ngồi xổm trước mặt, vén tà áo đen lên cao, tay nắm chặt hàm hắn ta.

"Cái mạng của mày không đủ trả cho đống tiền kia. Nhưng tao muốn mày lết về..."

Một phát súng lại bắn ngay mắt cá chân trái, Jungkook gõ nhè nhẹ khẩu súng vào thái dương hắn. Dùng nòng súng nâng cầm hắn lên nhếch mày nói tiếp

"Nói với ông già nhà mày, thằng họ Jeon này không dễ xơi như vậy"

.
.
.

Từ chap sau chắc xoáy vào tuyến tình cảm của hai ẻm rồi. Mình chỉ lấy bối cảnh JK kiểu lão đại vậy thôi chứ truyện mình không khai thác nhiều về vấn đề này nha. Mình chỉ thích mấy chuyện nhỏ xoay quanh hai ẻm thôi à












Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip