8.
- Chắc kiếp trước tao mắc nợ tụi bây quá! Cả mày, cả thằng nhóc đó nữa!
Jimin thở hắt một hơi dài để lấy sức rít điếu thuốc trên tay, lấy khói thuốc lấp đầy cuống phổi để mong làn sương mù ấy có thể che lấp đi những mệt nhoài mà gã đang chịu đựng
- Bao nhiêu năm rồi, sao vẫn là tụi mình trong căn phòng đầy mùi ete chết tiệt này vậy V?
Tae Hyung chẳng thể nói gì, vừa mới thả nhẹ được tâm trí xuống sau khi bác sĩ bảo cái tên nằm dài trên giường kia vẫn ổn. Có vẻ như kí ức lâu ngày của hắn thực sự là một cái công tắc, và giải thích tình hình hiện tại nhanh gọn thì do kéo điện quá tải nên Jung Kook bị sụp nguồn, vậy đó!
Anh biết mình sai mà! Sai khi vẫn muốn ở bên hắn, sai khi nghĩ bản thân có thể chối từ được sức hấp dẫn của hắn. À mà thực ra, anh biết mình sai từ khi yêu Jung Kook, vậy mà tới giờ này vẫn tiếp tục sai. Vì sai nên phải ngậm miệng lại câm như hến, một lời bào chữa cũng không dám thốt ra, chắc Jimin nghe mấy lời đó bao nhiêu năm cũng nhàm rồi, còn tin tưởng được gì ở nhau nữa đâu mà nói.
- Tự nhiên tao cũng không biết mình làm đúng hay sai nữa? Jung Kook nói đúng, tao đang cố ngăn cản điều gì chứ? Mày, mớ rắc rối của mày hay cái danh phận chó chết của mày, V?
Đúng là cho dù tao có ngăn cản thì thằng khốn cứng đầu này vẫn sẽ lao đầu vào ha..kể cả khi mày là bom hay pháo hoa thì nó cũng đã ôm lấy mày hai lần!
Jimin vuốt ngược mái tóc lòa xòa của mình đầy bực dọc xen lẫn chán chường.
Là cái cảm giác bất lực khi biết rõ những điều sẽ xảy ra nhưng không thể nào ngăn cản. Gã cũng không muốn khó khăn gì, thật đấy, nhưng những thứ như thế đâu phải chuyện dễ dàng chấp nhận.
Thà rằng cái thằng chó chết đem mớ rắc rối này đến với hai anh em gã là một thằng lạ hoắc phiền toái nào đó thì đã dễ thở hơn, nhưng đó lại là V, cộng sự thân thiết nhất của gã, yêu thương chân thành nhất của em trai gã. Phải như V cũng như cái đám cuồng ái ngoài kia điên loạn ích kỷ một chút thì cũng đã dễ dàng từ bỏ hơn, nhưng anh ta chẳng cần đến ai đã tự nhốt mình lại trong cái ngục sắt tăm tối đó nhiều năm liền.
Ở cạnh bên như lại không thể tiến tới, nỗi đau nhỏ giọt đến một ngày hóa thành đại dương. Anh ta uống nước mắt của mình để mong quên đi người trong tim, để thứ nước muối đó chà xát những vết hằn trong lồng ngực đau điếng.
Mà nực cười ở chỗ, có lẽ vì là lính đánh thuê, nên đến cuối cùng cái đại dương đó vẫn chẳng thể nào nhấn chìm anh ta được.
- Mấy thứ này tao có giữ mấy cũng vô dụng rồi, đằng nào khi tỉnh dậy thằng dẫm ấy cũng sẽ lại làm cái mới thôi. Cho mày!
Jimin bước ra ngoài tiện tay ném hai quyển sổ nhỏ về phía người vẫn còn bần thần trong căn phòng từ nãy đến giờ, trong lúc người kia còn ngơ ngác thì gã đã quệt nước mắt lánh đi đâu mất.
Tae Hyung rờ rẫm quyển sổ tay con con vừa được thảy cho có nét chữ của người anh yêu chi chít trong đó. Anh bật khóc.
"Kim Tae Hyung
Kim Tae Hyung
KIM TAE HYUNGGG ♥︎ "
" Note: Tae Hyungie thích vị ngọt hơn đắng "
" Note: Tae Hyungie thích trời lạnh, nhiệt độ phòng ổn định"
" Anh có vẻ không thích tiếng ồn lớn?! "
" Note: Anh thích cigar Partagás và Blue Bomb"
" V là V trong Victory "
Hàng loạt những thứ liên quan đến Tae Hyung mà anh chưa từng nghĩ sẽ được ghi chép lại kĩ lưỡng trong suốt thời gian hoạt động ở tổ chức dưới danh nghĩa của một lính đánh thuê. Đến bản thân anh có khi chưa từng nhận thức được những thứ mình thích vậy mà Jung Kook lại để ý được và tỉ mỉ ghi chép như thể đang tạo hẳn một profile cho anh, nhiều đến nỗi Tae Hyung nghĩ rằng nếu không phải là Jimin mà là một kẻ địch nào khác đọc thì anh sẽ bị giết chết bởi những thói quen vô thức của mình.
Đến chừng giữa quyển, chữ bắt đầu dày đặc và chi chít hơn, những dấu gạch chồng chéo lên nhau. Anh nín thở mò mẫm từng dòng từng chữ bị che lấp.
Hóa ra ngày trước hắn ta tự bảo mình là tay buôn thông tin on top ở cái thị trấn này không phải là nói phét, nhưng chó má ghê, tại sao trong tất cả những thứ hào nhoáng xung quanh, hắn lại có thông tin của nơi được định sẵn sẽ trở thành cái bẫy lớn nhất trong cuộc chiến vũ trang của anh chứ.
Tae Hyung đưa tay lên tự tát vào mặt mình, hằn lên rõ năm dấu tay. Nước mắt chảy dài từ mi mắt xuống cằm, anh bật cười lớn hơn.
Tại sao năm đó lại căm phẫn đám người kia, dùng bao nhiêu cách thức hiểm độc nhất để tiêu diệt chúng trong khi kẻ đáng chết nhất lại là anh!
Đi tìm bình yên cái mẹ gì chứ tên ngốc Jung Kook, chẳng phải chỉ cần tránh xa anh ra thì đã là bình yên rồi sao? Tất cả những việc này có vẻ như là báo ứng của Tae Hyung khi anh luôn muốn giấu nhẹm mọi thứ khỏi Jung Kook. Anh muốn bảo vệ hắn khỏi nơi tanh tưởi đỏ máu, khỏi những đôi mắt dòm ngó đa đoan, giấu đến mức Jung Kook trở thành yếu điểm mà anh muốn chôn vùi nhất để không ai được phép chạm tới. Nhưng mà có vẻ như là anh đánh giá thấp tình yêu của hắn rồi!
Ai mà nghĩ cái điểm yếu ấy sẽ tự lao đầu vào cái bẫy được anh định sẵn - để bảo vệ anh!?
Jung Kook này! có vẻ như nỗi bất an của anh đã sớm trở thành của em rồi nhỉ?
Giá mà Tae Hyung có đủ dũng khí để nói với Jung Kook những gì mà anh đang làm thay vì dày công che giấu thì có lẽ những lo lắng sợ hãi đã không nhen nhóm lên từng ngày. Cái mớ phức cảm tự ti đó chẳng phải đã ngáng đường quá lâu rồi hay sao vậy mà sao vẫn không sáng mắt ra được để nó một lần nữa cướp đi thứ quan trọng của anh.
Ừ anh sợ những thứ không bền vững nên mới muốn tránh né, tự lừa dối mình, lừa dối hắn rằng giữa bọn họ vốn dĩ chẳng phải mối liên kết chặt chẽ.
Hóa ra cọng dây định mệnh vốn đâu có mỏng manh! Sống thêm vài năm nữa, Tae Hyung nhận ra thế giới này nhỏ bé thật, mối quan hệ dù muốn hay không vẫn cứ vô tình liên kết. Những sợi chỉ đỏ ở nơi ngón út trong truyện, tụi nó quấn lấy nhau, rồi bện chặt như một sợi thừng. May mắn thì là sợi dây cứu mạng, người ta nắm lấy để mà leo lên. Không may thì lập tức trở thành thòng lọng mắc vào cổ, mỗi ngày đều nuốt khan xuống họng uất nghẹn hay sợ hãi. Bởi vậy mới thấy, làm chuyện xấu có khi ung dung được một chút nhưng không chắc là cả đời. Rồi một ngày sẽ có ai đó bước đến và nhắc cho bản thân nhớ lại chính mình của ngày xưa. Càng cố che lấp lại càng xấu xí hơn!
Quyển ghi chú thứ hai nhỏ gọn hơn, bỏ vừa túi sơmi trông cũng có vẻ mới hơn quyển còn lại.
Khốn khiếp! Jeon Jung Kook, em bị điên rồi!
Chỉ có mấy tên điên mới luôn thích ôm mớ rắc rối vào người. Chỉ có em, mới thích ôm lấy anh - kẻ luôn làm đau em thôi!
" hợp với màu xanh rêu hơn oliu "
" Note: hứng thú với Blue Bomb, lần sau nên thử nền Bourbon "
" khẩu vị: ngọt"
" Partagás?!!"
Dường như thu thập thông tin là thói quen khó bỏ của Jung Kook, kể cả khi hắn mất đi trí nhớ và hiện tại chỉ là một gã pha chế. Này nhé, nếu không phải là có hứng thú với nhau thì hành động này bất hợp pháp đấy, khác nào stalker chứ tên điên!
Một kẻ như anh xứng đáng được quan tâm như vậy sao?
Cứ tiếp tục quên anh đi chẳng phải sẽ tốt hơn sao Jung Kookie ?!
Mỗi dấu gạch đánh dấu ngày trôi qua trên quyển sổ lại khiến trái tim anh nặng trĩu, rõ ràng Tae Hyung vì muốn tránh xa nên sau đêm đó mới biệt tích không dám xuất hiện vậy mà người anh thương nhớ cũng đang mong chờ anh đây này.
Nghiệt duyên này cũng thật thần kỳ, rõ ràng là không nên ở cạnh nhau vậy mà sao kể cả khi Jeon Jung Kook đổi cả tên cả chỗ ở vẫn một lần nữa phải lòng anh. Ừ anh hạnh phúc, hạnh phúc điên lên được nhưng anh cũng đau đớn nữa, đau như hàng trăm viên đạn găm vào người vào tim, vì bọn họ đã lẽ ra không nên yêu nhau, ngay từ đầu đã không nên quấn lấy nhau. Vì biết vậy nhưng không thể làm được, mới đau đớn thế này..
Một người dù biết lòng anh là đám mây xám ôm hết mọi bão giông vậy mà vẫn đợi ngày nắng lên để gọi anh là mặt trời. Biết tìm đâu ra nữa, đáy mắt một người chỉ - thương - anh.
Một bìa thư ẩn danh không người nhận được kẹp ngay ngắn trong quyển sổ, màu đã đổ ngà theo tháng năm. Xem chừng nó được viết ra không phải để gửi đi hoặc chưa thể gửi, cũng có lẽ vì không đủ dũng khí, cũng có thể vì cao ngạo rằng cho dù không tên vẫn có thể khiến người đọc vẫn hiểu mà lưu tâm.
Thật vậy, Tae Hyung lại khóc, khóc suốt từ cái hôm Jung Kook ngã quỵ ở cầu thang đến giờ lại tiếp tục bật khóc. Có vẻ như đại dương ấy lại dâng cao hơn một chút rồi.
" Xinh đẹp của em,
Thật sến sẩm khi bắt đầu chuyện này nhưng vì anh luôn khen chữ em rất đẹp nên em cũng muốn dùng thứ đẹp đẽ này để bày tỏ với anh chứ không phải mấy chữ đánh font cứng nhắc trên màn hình.
Có lẽ đất trời vun vén, cũng có lẽ là định duyên, chắc anh không tin nhưng em nghĩ mình thuộc về anh từ ánh mắt đầu tiên. Em biết, thật điên rồ! Nhưng em không nói dối đâu..
Anh thích mùa đông nhỉ? Em cũng vậy! Vì mùa lạnh nên mới có thể dễ dàng mượn cớ ôm lấy anh, rúc vào anh, để anh sẽ là ngọn lửa duy nhất thắp sáng cho những đêm dài đằng đẵng của em. Vì trời lạnh luôn làm em nhớ đến đêm đầu tiên mình quây quấn lấy nhau. Hơi ấm ấy em muốn mang theo đến mãi sau này.
Em biết mình quá phận khi cứ đòi hỏi tình cảm của anh nhiều hơn, xin lỗi vì đã luôn thèm khát cái danh phận hão huyền mà không thèm nhìn vào cách anh cố gắng để ở bên cạnh em.
Mà anh này, tuy hơi tham lam nhưng em cũng thích mùa xuân nữa! Liệu bọn mình có thể đến một nơi chỉ có ấm áp không?
Giữa khí trời dìu dịu gió bay, không phải rượu nặng, anh nghĩ sao về một tách trà? Ở một nơi mình có thể yêu nhau từ sáng trưa chiều tối, mình nhớ nhau đủ xuân hạ thu đông. Nắm tay nhau đi qua hết thời son trẻ, khi về già mình ngồi ngắm mái hiên hoa.
Cảm ơn anh vì những điều bình lặng, giữa xô bồ ngoài kia đã chọn em để làm nơi trở về. Có nực cười không nếu em bảo xuân sang mình cưới nhau nhé?! Để những lời chúc ngủ ngon không còn là tin nhắn, thay vào đó là những cái ôm thật khẽ lúc nửa đêm. Da kề da, má kề má, dù cho vô sản cũng được, mình có nhau. Ta sống như nhành cây ngọn cỏ, vẫn cứ xanh mặc kệ kiếp người có bình yên.
Em biết mình lại đưa ra mấy lời vô nghĩa khiến anh khó xử nhưng mà anh à,
Em yêu anh! "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip