38. Về trễ
Hiện tại là hơn mười một giờ rồi, anh vẫn ngồi bó gối ở dưới sofa chờ ai kia về.
Dạo này Taehyung thấy Jungkook hay đi chơi với lại hội bạn của mình lắm, nghe cậu kể là do bạn của cậu từ bên Mỹ về thăm gia đình nên sẵn tiện rủ nhau đi ăn uống.
Hôm bữa cậu đi chỉ tầm tám rưỡi đã về rồi, nhưng hôm nay cậu về trễ quá khiến anh sốt ruột không thôi...
Hơn mười lăm phút sau, có một người lững thững đi từ cửa vô, người thì toàn là men rượu.
"Anh bé chưa ngủ sao?"
"Em đi đâu giờ này mới về? Người thì còn toàn mùi rượu nữa"
"Dạ... Em có uống một chút thôi"
"Một chút của em đó hả?"
"Em xin lỗi..."
"Hết nói nổi em rồi, em muốn làm gì thì làm"
Nói rồi anh bỏ lên phòng luôn.
"Anh ơi, em xin lỗi mà"
Cậu vừa nói vừa chạy theo sau anh.
Nhưng anh nhanh hơn cậu, vừa vô phòng là đóng cửa cái rầm, khóa chốt luôn, làm cậu mở mãi mà không được.
"Anh bé ơi, mở cửa cho em đi màa"
"Em lo mà ở ngoài đó sám hối đi, anh sẽ không cho em vào đâu!"
"Anh bé à..."
Đứng một lúc thì thấy đúng là anh không có ý định mở cửa cho cậu thật, đành phải đi xuống bếp nấu ăn.
Vì từ tối đến giờ, trong bụng cậu chỉ toàn rượu với rượu chứ chẳng còn gì nữa cả.
Mở hết tủ này đến tủ nọ, chỉ còn đúng một gói mì.
"Ôi trời, tưởng không còn gì chứ"
Anh ở trên phòng tò mò không biết cậu đang làm gì, len lén lấy cái mền cuốn lại ở trên tay rồi rón rén đi xuống.
Đi xuống dưới thì không thấy cậu đậu, liền đi xuống bếp, đứng nép bên cửa thì thấy ai kia đang loay hoay nấu mì.
Mắt nhắm mắt mở đổ nước sôi vô mì mà đổ trúng cả tay.
Cậu giật mình phẩy phẩy tay vì nóng, anh đứng ở ngoài ngứa ngáy tay chân muốn vô giúp cậu vì thấy người kia hậu đậu quá không biết, nấu có gói mì cũng không xong, nhưng cũng phải giữ lại một chút giá chứ.
Nên anh đi ra ngoài, để cái mền xuống ghế sofa, để lát nữa cậu ngủ không bị lạnh.
Rồi đứng trên cầu thang nhìn xuống.
Sau khi mì chín, cậu đem tô mì ra ngoài phòng khách ngồi rồi mở điện thoại lên xem.
Vừa mới ngồi xuống ghế, nhìn thấy cái mền trắng trắng được đặt gọn ở trên ghế.
"Ủa, bộ cái mền nó ở đây từ lúc nãy rồi sao?"
Không để ý nữa, cậu tập trung ăn vì hiện tại đã quá đói rồi.
Anh đứng trên cầu thang nhìn xuống mà cũng thấy thương lắm, nhưng cũng để cho cậu chừa cái tật về khuya như vậy.
Anh luyến tiếc nhìn cậu thêm một chút nữa rồi cũng lên phòng vì thấy cậu chuẩn bị ngồi dậy và đi dọn dẹp rồi.
Cậu dọn dẹp sạch sẽ lại rồi lên ghế đi ngủ.
Cũng may anh đem xuống cái mền, chứ không thì cậu chết cóng, vì nhiệt độ bây giờ cũng gần 10° rồi, nhưng chắc cậu không biết là anh đưa đâu...
______
Sáng ra, đầu cậu đau như búa bổ, đau muốn xỉu luôn, nhưng cũng cố gượng dậy.
Bây giờ chỉ mới có sáu giờ hơn thôi, nên cậu cũng chỉ đi dọn dẹp lại nhà rồi nấu đồ ăn sáng cho cả nhà.
Đang nấu thì mẹ Jeon đi xuống bếp, vì bây giờ cũng là lúc ba mẹ Jeon phải thức dậy và đi làm rồi.
"Siêng quá ta"
"Con siêng đó giờ mà mẹ"
"Ừmm, anh thì siêng lắm cơ, hồi trước nhờ nó lấy có cái chén mà nó than lên than xuống, ấy vậy mà giờ đã vào bếp nấu ăn rồi"
"Ai rồi cũng khác thôi mẹ àa"
"Ừ, cũng đúng ha, cũng may là có Taehyungie, chứ không thì chắc gì anh siêng như bây giờ ha"
"Mẹ cứ chọc con"
"Mẹ mày nói đúng mà" - Ba Jeon cũng đi xuống bếp tình cờ nghe thấy câu chuyện của hai mẹ con.
"Ơ, ba nàyy"
"À mà thôi, ba mẹ vô bàn trước đi, con nấu sắp xong rồi"
"Ừm, đi thôi ông"
Dứt lời, ba mẹ Jeon cùng đi ra ngoài.
Cậu lấy cháo để ra tô, đem ra cho ba và mẹ, còn bản thân thì đi lên phòng gọi anh dậy.
Cậu mở cửa thử thì thấy cửa không có khóa.
Vì hôm qua chắc lúc đi từ dưới lên anh đã quên khóa trái cửa lại.
Cậu không nghĩ nhiều, leo lên giường lay lay anh dậy.
"Anh bé ơi, dậy thôi nàoo, trời sáng rồi anh bé ơiii"
"Um.. Cho anh năm phút nữa đii"
"Thôi dậy đi màa, em nấu đồ ăn sáng xong rồi"
"Um..."
Anh chợt nhớ ra...
Liền ngồi bật dậy.
"Sao em vô phòng được?"
"Em thấy cửa không khóa, nên em vào"
"Ừ, em đi xuống trước đi"
"Dạ..."
Cậu mong chờ một điều gì đó, nhưng nó lại không xuất hiện, khiến cậu hụt hẫng không thôi, đành phải đi xuống trước..
Bình thường anh sẽ luôn là người đòi cậu hun hun má vào mỗi buổi sáng, cậu mà không hôn thì anh sẽ lay lay cậu, rồi có hôm còn nhõng nhẽo đòi cậu hôn nữa cơ..
Cậu đi xuống bếp, lấy cháo để ra bàn cho anh, ba mẹ Jeon ăn xong thì cũng đã phải đi làm rồi.
Hơn một lúc sau anh mới xuống nhà.
"Ba mẹ đi làm rồi hả em?"
Anh đã phải gọi ba mẹ Jeon bằng "ba mẹ" vì họ bảo thế, ban đầu thì hơi khó để quen nhưng sau này thì đã quen luôn rồi.
"Dạ... Anh ăn đi"
"Ừm"
Anh lấy điện thoại ra bấm, sáng giờ anh cũng biết là mình quên cái gì mà, không phải là quên mà là anh cố tình lơ đi, vì anh đang giận cậu mà, cũng khó chịu muốn chết nhưng cũng vì muốn giữ giá cho bản thân mình...
Cậu nuốt không trôi một miếng nào, thấy anh chăm chú như vậy chắc hẳn là có việc quan trọng lắm.
Ăn xong thì anh lên phòng khách ngồi, cậu thì đi rửa chén.
Sau khi cậu rửa chén xong, cũng là lúc anh thấy mình giữ giá hết nổi rồi, nên đành phải xuống nước trước, cậu vừa ra, cũng tính làm hòa với anh thì anh nhanh miệng nói.
"Jungkookie!"
"Dạ, em nghe"
Anh chỉ chỉ vào má, vào môi mình, ý muốn người kia hun hun
Sáng giờ cậu chỉ đợi mỗi vậy, cười tươi hôm cái chụt lên má anh, cả môi nhỏ nữa.
"Sáng giờ người ta chỉ chờ có vậy thôi đóo, nhớ anh muốn chếttt"
"Gặp nhau mỗi ngày mà vẫn nhớ sao"
"Xa anh chỉ mới vài giây cũng đã thấy nhớ rồi, đã thế anh còn bỏ người ta ngủ ở dưới sofa nữaa"
"Cho chừa cái tật về muộn"
"Em biết lỗi rồi mòo"
"Lần sau còn như vậy nữa không?"
"Dạ không ạ"
"Nếu còn lần sau thì đừng hòng anh nhẹ tay như ngày hôm qua"
"Dạ, nhớ rồi ạa"
____
Cảm ơn mọi người vì đã xem tới đây<33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip